Trong Mắt Có Kịch

Chương 76: Tiểu Đường Tử đẹp hợp lòng tôi


trướctiếp

Trương Mạn Đường đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định đi tìm Trương Dạng nhận lỗi, không nghĩ tới vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy hình ảnh Trương Dạng đang cúi đầu ở một khoảng cách rất gần với người khác.

Tuy rằng ở khoảng cách rất xa, không nghe thấy rõ ràng hai người bọn họ đang nói chuyện gì nhưng mà Trương Dạng cùng người kia thân thiết như vậy... hơn nữa cậu còn nhận ra đó chính là cậu thanh niên đã đứng dầm mưa đợi Trương Dạng suốt cả một đêm.

Trương Dạng nói với cậu, đó là mối tình đầu của hắn, mối tình đầu là một thứ gì đó rất khó nói, vô cùng sâu đậm, vô cùng khác biệt so với tất cả những người sau đó. Bây giờ cậu lại nhìn thấy Trương Dạng cùng cậu ta tiếp xúc gần như vậy, trong lòng tránh không khỏi có điểm hốt hoảng, đau nhói. Hai chân cậu như bị người khác giữ chặt, không thể nhúc nhích, không có cách nào bỏ trốn, mà khi cậu nhận ra Trương Dạng đang nhìn về phía này thì cả người cậu trong bất giác cũng như rơi vào trạng thái đóng băng, lạnh lẽo, cứng ngắc.

Trương Mạn Đường cứ đứng ở đó thật lâu, đối diện với hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía cậu. Cảm giác của cậu lúc này là xấu hổ, là buồn bực, còn có tia bất lực vùng vẫy, nhanh như vậy đã có thể nối lại tình xưa rồi sao, chỉ cần một ánh mắt là đã phát ra tia lửa thu hút rồi?

Trương Dạng chậm rãi buông cậu thanh niên kia ra, hắn đứng thẳng người, ánh mắt khó đoán của hắn đang nhìn cậu:

"Đến đây"

Chỉ cần nghe thấy tiếng gọi của Trương Dạng, Trương Mạn Đường đều sẽ nảy sinh sự phục tùng, bất giác mà nặng nề tiến về phía hắn. Trương Mạn Đừng phải mất một khoảng thời gian mới đi đến trước mặt Trương Dạng được, cậu lo lắng đến độ vò nát hai vạt áo của mình, lại rất sợ Trương Dạng sẽ mở lời nói kết thúc tất cả.

"Tiểu Tu tỉnh rồi?"

Trương Mạn Đường lắc đầu, Trương Dạng cúi đầu hỏi cậu:

"Vậy em muốn đi đâu?"

Trương Mạn Đường vẫn chăm chú nhìn Trương Dạng, trong mắt của cậu hiện tại chỉ có Trương Dạng mà thôi, quên mất đi sự tồn tại của cậu thanh niên kia:

"Em đi tìm anh"

Trương Dạng lại hỏi:

"Tìm tôi làm gì?"

Trương Mạn Đường thành thật trả lời, trong giọng nói kia còn có tia run rẩy:

"Xin lỗi... hôm nay, trước khi đến chỗ anh, em đã cho Tiểu Tu ăn bánh chiên ở vỉa hè"

Trương Dạng im lặng khiến cho Trương Mạn Đường cũng phải lo lắng bất an theo:

"Xin lỗi... Trương Dạng... Tiểu Tu là vì em mà..."

Trương Dạng kéo Trương Mạn Đường vào trong lòng, cún con của hắn đúng thật là rất ngoan, ngoãn đến mức khiến cho hắn không thể lạnh mặt được:

"Bác sĩ nói Tiểu Tu bị dị ứng với tôm, bữa tối hôm nay có một món có chứa tôm, là do tôi quên mất"

Trương Mạn Đường vừa nghe thấy nguyên nhân kia thì mở lớn hai mắt, chỉ có điều gương mặt lúc này của cậu đã vùi ở trong lồng ngực của Trương Dạng, thật là tốt... Trương Tu không phải là do cậu hại.

"Hệ tiêu hóa của Tiểu Tu không được tốt, em hiểu không?"

Trương Mạn Đường nghe hiểu được. Tuy Trương Tu không phải vì ăn bánh ở ven đường mà nhập viện, nhưng Trương Dạng cũng đang nhắc nhở cậu phải ghi nhớ chuyện này:


trướctiếp