Trong Mắt Có Kịch

Chương 62: Đặc tội em cũng là đắc tội tôi


trướctiếp

Trương Mạn Đường nghe thấy giọng nói nam tính đậm chất đàn ông thủ đô kia thì bừng tỉnh, hóa ra đây không phải là ảo giác của cậu, Trương Dạng thật sự đã xuất hiện ở chỗ này, trước cửa phòng khách sạn nơi cậu ở. Cậu vội vã nghiêng người để cho hắn bước vào, trái tim trong lồng ngực cậu đập thình thịch vì vui sướng:

"Muộn như vậy rồi... em chỉ không ngờ anh sẽ đến"

Trương Dạng chậm rãi bước vào trong phòng, hai tay của hắn vẫn đút ở trong túi áo dạ của mình. Ánh mắt kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống Trương Mạn Đường khẽ nói:

"Tôi đi công tác, đã đến thành phố này từ sáng sớm. Vừa rồi kết thúc bữa tiệc với đối tác cho nên tiện đường đến đây xem em một chút, sau đó sẽ trở về khách sạn"

Trương Mạn Đường khẽ à một tiếng, ánh mắt cậu không thể che giấu được tia thất vọng. Thì ra là Trương Dạng có việc đến thành phố này cho nên mới tiện đường nhìn xem cậu một chút, làm cho cậu còn tự mình nghĩ rằng hắn lại bỏ công việc ở bên kia đến đây vì nhớ cậu.

Trương Mạn Đường nhìn Trương Dạng, thấy người đàn ông lạnh lùng kia luôn đút hai tay trong túi áo, cũng không có ý định bỏ ra để ôm cậu, khiến cậu cảm thấy hơi tủi thân một chút. Cậu suy nghĩ muốn ôm Trương Dạng, nhưng lại vừa xấu hổ vừa e ngại hắn không đồng ý, cho nên chỉ còn biết đứng ở trước mặt hắn lúng túng:

"Cũng muộn rồi... anh có thể ngủ lại ở chỗ của em, lái xe ban đêm rất nguy hiểm"

Trương Dạng nhếch môi khẽ mỉm cười, ở trong mắt cậu nụ cười này của hắn khiến cho cậu cảm thấy thật nguy hiểm, có phải người đàn ông này muốn trêu chọc cậu hay không đây.

"Tôi có tài xế riêng"

Trương Mạn Đường cúi đầu nhìn xuống mũi chân của mình, Trương Dạng vốn là người rất khó đoán, có những lúc hắn sẽ không làm ra những chuyện giống như người bình thường cho nên cậu chẳng thể nào đoán ý của hắn được.

Khi Trương Mạn Đường còn đang cúi đầu trầm tư suy nghĩ thì cả người cậu đã bị một mùi hương nam tính dễ chịu bao lấy, giây tiếp theo đã nằm gọn trong tay của Trương Dạng một cách dễ dàng.

Trương Dạng bế Trương Mạn Đường ở trong tay... ừm rất thơm, hơn nữa còn thoáng có hơi lạnh, có lẽ là do ăn mặc phong phanh, đi chân trần ở trong phòng cho nên mới thành ra như vậy:

"Nếu em cầu xin tôi thì tôi có thể sẽ suy nghĩ đến chuyện ở lại"

Trương Mạn Đường cảm thấy rất ấm áp, trái tim xuất hiện cảm giác hạnh phúc ngập tràn. Gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng, ánh mắt vì xấu hổ mà né tránh Trương Dạng, khe khẽ nói:

"Trương Dạng, anh có thể ở lại đêm nay với em được không?"

Trương Dạng ôm Trương Mạn Đường đặt ở trên giường rất dịu dàng, hắn cúi đầu, duy trì ở khoảng cách rất gần, sống mũi cao chót vót của hắn chạm tới mũi cậu, giọng nói nam tính trầm khàn cất lên:

"Cởi sẵn quần áo đợi tôi, tôi đi tắm rồi sẽ vào với em"

Nói rồi Trương Dạng xoay người đi vào bên trong phòng tắm. Trương Mạn Đường bị lời nói mang theo sự ra lệnh kia của hắn làm cho trái tim nhộn nhạo, gương mặt cũng ửng đỏ thành một mảng. Đến khi cánh cửa phòng tắm kia đóng lại rồi thì cậu vội vã ôm lấy gối đầu bên cạnh, vừa xấu hổ vừa sung sướng muốn hét lớn.

Trương Dạng nói cởi sẵn quần áo đợi hắn? Lời này của hắn khiến cho cậu cũng không thể xác định được là người đàn ông kia nói đùa hay là nói sự thật nữa. Chỉ có điều... ừm, cậu và hắn đã hơn một tuần rồi chưa làm chuyện kia, cậu cũng rất chờ mong, cho nên vẫn là mím mím môi cởi quần áo trên người mình xuống. Cảm giác trống trải hơi lạnh lẽo xen lẫn sự xấu hổ khiến cho Trương Mạn Đường phải kéo lấy chăn che đậy, ngay cả gương mặt cũng đã được tấm chăn kia phủ kín, chỉ lén lút để lộ ra hai cặp mắt chờ mong chiếu trên cánh cửa phòng tắm đã đóng kín kia.

Khoảng mười phút sau, cánh cửa phòng tắm chậm rãi mở ra. Trương Mạn Đường nghe thấy tiếng động thì điều chỉnh lại tư thế ngồi, tấm chăn che chắn trước ngực, dáng vẻ nghiêm túc như là đợi giáo viên đến trả bải vậy. Nhưng mà sự nghiêm túc đó rất nhanh đã bị vẻ si mê chiếm lấy bởi vì người đàn ông đang bước ra kia không hề mặc cái gì cả. Dáng người cao lớn, cơ bắp săn chắc, làn da màu đồng khỏe khoắn, còn có vật nam tính ở giữa hai chân rất uy phong, tất cả khiến cho không gian yên tĩnh trong phòng đã xuất hiện một tiếng nuốt nước miếng đáng xấu hổ của Trương Mạn Đường.


trướctiếp