Trong Mắt Có Kịch

Chương 47: Trình báo


trướctiếp

Trương Mạn Đường đi ra ngoài gọi điện cho Trương Dạng, người đàn ông kia nóng lạnh bất thường rất khó nắm bắt. Cậu cũng không biết lời nói vừa rồi rốt cuộc đã sai ở chỗ nào, nhưng chỉ cần hắn đột nhiên cúp máy như vậy cũng khiến cho trái tim cậu đập không bình thường rồi.

Trương Mạn Đường gọi một cuộc gọi, Trương Dạng không bắt máy, cậu nhắn một tin nhắn cho hắn, cũng không thấy hắn phản hồi lại. Trương Mạn Đường nhìn sắc trời âm u tối sầm, mùa đông tại thành phố tối rất nhanh, mới chỉ có hơn 5 giờ mà trời đã không còn sáng tỏ nữa. Sắc trời giống như như ánh mắt thâm sâu của Trương Dạng đang nhìn cậu, làm cho cậu cảm thấy bất an vô cùng.

Trương Mạn Đường kiên trì gọi thêm một cuộc điện thoại nữa, lần này đối phương ở bên kia đã chịu nghe điện thoại của cậu. Trương Mạn Đường gấp gáp lên tiếng:

"Trương Dạng, em xin lỗi"

Trương Mạn Đường vốn chẳng biết bản thân mình mắc lỗi gì, nhưng mà cậu lại luôn nói một tiếng xin lỗi khi Trương Dạng không vui. Người ở phía đầu dây bên kia im lặng không lên tiếng, Trương Mạn Đường ở bên này càng lo lắng bất an hơn:

"Trương Dạng, em sắp casting rồi... em hy vọng anh có thể đến đón em sau khi em casting xong, được không?"

Trương Dạng biết tâm trạng của Trương Mạn Đường sẽ bị hắn chi phối rất nhiều, nếu như bây giờ hắn cứng rắn nói không đến đón cậu, có khi người nào đó sẽ chẳng còn tâm trạng để tham gia buổi casting nữa. Vừa mới rồi là do hắn nghĩ Trương Mạn Đường muốn che giấu mối quan hệ giữa hắn và cậu, cho nên mới không muốn để hắn xuất hiện ở nơi đó, nhưng mà nghĩ lại có lẽ hắn đã nhầm, cún con nhà hắn vốn là người không thích khoe khoang, cậu không muốn hắn đến chỉ là vì cậu không muốn có thêm phiền phức mà thôi.

"Tiểu Đường Tử, sau khi kết thúc công việc, tôi sẽ đến đón em"

Trương Mạn Đường nghe thấy câu kia cũng tạm thời gác lại lo lắng một chút, nhưng bởi vì giọng nói của Trương Dạng vẫn mang theo độ lạnh lùng không giảm xuống vì thế cậu lại nhỏ giọng nói thêm một câu:

"Trương Dạng, tâm trạng của em sẽ vì anh mà biến đổi... anh có thể để em an tâm vào casting không?"

Trương Dạng im lặng, vốn dĩ hắn là người ăn nói rất tài tình, một số lời thổi gió lấy lòng không phải là vấn đề đối với hắn, nhưng chẳng hiểu sao tại thời điểm này khi nghe thấy câu nói kia của Trương Mạn Đường, đầu óc hắn lại trống rỗng không nói ra được những lời chọc ghẹo tùy ý như trước kia.

Trương Mạn Đường đợi thật lâu cũng không thấy Trương Dạng đáp lại, cậu khẽ thở dài một hơi, có lẽ bản thân mình không nên đòi hỏi thái quá như vậy:

"Được rồi Trương Dạng, anh làm việc đi, em vào trong đây"

Trương Dạng ừ một tiếng, kết quả vẫn là dứt khoát tắt máy trước Trương Mạn Đường. Trương Mạn Đường nhìn màn hình điện thoại một lúc, quyết định xoay người đi vào bên trong.

Lúc Trương Mạn Đường đi vào bên trong, phát hiện ra Tịnh Kỳ đang lớn tiếng nói chuyện với người nào đó, cậu đi đến xem thử, thì ra là Hạ Tử Mạch và Khương Hòa muốn chen chỗ đứng lên trước.

"Cậu ta đi ra ngoài tức là mất chỗ, làm gì có người nào lại để quản lý giữ chỗ như vậy được chứ" Khương Hòa cao hơn Tịnh Kỳ một cái đầu, lúc này đang từ trên cao nhìn xuống nâng giọng.

Tịnh Kỳ cũng không chịu yếu thế, kiên quyết đứng nguyên tại chỗ mà nói:

"Các cậu đừng có ức hiếp người quá đáng, chỗ này là của Tiểu Đường, cậu ấy chỉ đi ra ngoài gọi điện thoại mà thôi, rất nhanh sẽ trở về"

Trương Mạn Đường bước tới hỏi:

"Chị Tịnh Kỳ, có chuyện gì sao?


trướctiếp