Trương Dạng im lặng hưởng thụ sự quan tâm của Trương Mạn Đường, cho dù
hắn biết cậu sẽ không làm chuyện lén lút sau lưng hắn nhưng khi hắn nhìn thấy cậu có những hành động ân cần với cô gái khác như vậy, hắn đã nổi
giận, tâm trạng vô cùng xấu.
"Nếu biết trước em thảnh thơi như thế thì tôi đã không cần gấp gáp giải quyết công việc làm gì."
Cuối cùng Trương Dạng cũng đã chịu mở miệng nói chuyện, Trương Mạn Đường rất muốn nghe giọng nói của hắn, cũng đã hai tuần rồi cậu không được nghe
thấy giọng nói ấm áp quen thuộc này, cho dù bây giờ ngữ điệu kia rất
dửng dưng đi chăng nữa cậu cũng muốn nghe.
"Trương Dạng, em thật sự rất nhớ anh. Lần này anh tới là đón em về phải không?"
Khi chỉ có một mình cậu ở lại nơi xa lạ này, cậu không có đủ dũng khí để
đối diện với người khác, lúc nào cũng sẽ nhẫn nhịn chịu đựng. Bây giờ
Trương Dạng xuất hiện rồi, người đàn ông này tài giỏi như vậy, tự khắc
sẽ có cách giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, hoặc nói hắn có thể cho cậu sự dũng khí mà khi cậu ở một mình không có được.
"Có vẻ như Sát thiếu gia đã quen thuộc với cuộc sống ở đây rồi."
Trương Dạng quay sang nhìn Trương Mạn Đường, người này càng ngày càng không
thể tách rời được, khi hắn có việc phải đi xa hắn mới chân chính nhận ra được điều đó.
Lời nói châm chọc mang theo sự dò xét kia của
Trương Dạng không làm cho Trương Mạn Đường cảm thấy lúng túng, bởi vì dù sao thì cậu cũng không quen được với cuộc sống ở nơi không có hắn.
"Em muốn về biệt thự Trương gia, em rất nhớ anh cũng nhớ nhóc con nữa. Anh ôm em có được không?"
Bây giờ cậu chỉ muốn được Trương Dạng ôm vào lòng an ủi, cảm nhận hơi ấm
quen thuộc cùng vòng tay an toàn của hắn, chẳng hiểu sao khóe mắt của
cậu lại nóng lên, sống mũi cay cay, cảm thấy rất tủi thân.
Trương Dạng vòng tay qua ôm Trương Mạn Đường vào trong lòng, sức lực của hắn
rất lớn, dễ dàng kéo cậu ngồi lên đùi của hắn. Giây tiếp theo một nụ hôn nóng bỏng đặt xuống đôi môi cậu, cảm xúc như được vỡ òa, moi tâm trí
đều muốn hòa tan theo cơn mưa ngoài kia.
Trương Dạng đi xa trở
về, nụ hôn mang theo sự dịu dàng cuồng nhiệt, hơi thở nam tính tràn ngập trong khoang xe hơi chật hẹp khiến cho hai con người cũng tự động bị
dục vọng làm nóng lên.
Trương Dạng đã thay đổi, nếu như
là trước đây thì hắn nhất định sẽ lột sạch quần áo của Trương Mạn Đường
mà thỏa sức dày vò, nhưng bây giờ hắn cảm thấy chỉ một nụ hôn thôi cũng
đã có thể biểu hiện được nỗi nhớ da diết, dày vò suốt hai uần nay của
hắn.
"Tôi cũng đã rất nhớ em."
Không còn là giọng điệu
châm chọc dò xét nữa, cũng không phải là câu nói cố tình nói ra để dỗ
dành Trương Mạn Đường, đây là lời nói từ trong tâm trí của hắn, phát ra
đến ngoài miệng mới bất ngờ sửng sốt. Trong quãng thời gian chơi đùa
tình cảm của biết bao nhiêu người mẫu, diễn viên, Trương Dạng thích chơi nhất là trò im lặng, hắn biết người nào nói ra trước sẽ là người thua
cuộc, cho nên hắn sẽ không bao giờ mở miệng nói lời chân thật, hoặc cũng có thể nói hắn căn bản không tồn tại cảm giác chân thật với những người khác.
Trương Mạn Đường thì lại không thể nhận ra được lời nói
nào của Trương Dạng là thật, lời nào là giả, cậu luôn có một niềm tin
tuyệt đối đối với hắn, chỉ cần là lời hắn nói ra thì cậu sẽ coi đó là sự thật.
Trương Dạng lái xe đưa Trương Mạn Đường trở về khách sạn,
sau nụ hôn ở trong xe hơi kia đã khiến cho tâm trạng của hai người thoải mái hơn hẳn. Lúc này Trương Dạng vừa mới tắm xong, hắn quen với việc
không mặc đồ đi lại trước mặt của Trương Mạn Đường rồi, nhưng Trương Mạn Đường thì không thể quen được, cậu vẫn phải khoác một chiếc áo choàng
tắm bên ngoài, cầm trên tay dao cạo râu, ngồi sẵn ở trên giường chờ đợi
hắn.
Vừa rồi khi gặp Trương Dạng, cậu đã bị quá nhiều sự nhớ
nhung che mờ đôi mắt cho nên hiện tại mới có thời gian ngắm kỹ gương mặt hắn. Trương Dạng như đã gầy đi một chút, gương mặt hơi hốc hác, ngay cả đôi mắt cũng xuất hiện vòng thâm quầng mờ nhạt, cái cằm mọc râu lún
phún kia không làm giảm sự đẹp trai của hắn mà ngược lại khiến cho hắn
càng đàn ông hơn, càng phong trần hơn.
Trương Mạn Đường cầm dao
cạo râu trong tay, ngắm nghía rất lâu gương mặt này, quả thật không nỡ
cạo, bởi vì có lẽ sau này cậu sẽ không được thấy nó nữa, Trương Dạng vẫn luôn có vẻ bề ngoài rất chỉnh chu, khó lắm mới có dịp để tùy ý như vậy.
"Trương Dạng, em đang nghĩ mình có nên loại bỏ đám râu trên mặt anh không."
Trương Mạn Đường nhìn Trương Dạng với ánh mắt si mê, thành thật nói ra
một câu như vậy.
Trương Dạng nhếch môi cười khẽ, đám râu này là
vì người trước mặt mới xuất hiện, người ta biết yêu thương nó như vậy
cũng xứng đáng.
"Em thích cảm giác vừa cứng vừa bất tiện đó sao?" Lời nói mang theo sự trêu chọc cùng ngụ ý lưu manh.
Trương Mạn Đường cũng biết là như vậy nhưng chỉ có thể làm như không để ý mà thôi.
"Thật ra anh để râu nhìn cũng rất đẹp, cảm giác rất phong trần, còn có chút hoang dã nữa."
Trương Dạng nói: "Vậy thì không cạo."
Trương Mạn Đường nhíu mày suy nghĩ, thật sự rất nghiêm túc đến đắn đo chuyện Trương Dạng nên để râu hay không để râu.
"Vậy cũng không được, bình thường người ngoài đã quen với vẻ ngoài chỉnh chu của anh, bây giờ lại gặp dáng vẻ phong trần này nhất định sẽ không
quen."
Trương Dạng nói ra một câu tiếp sau đây khiến cho Trương Mạn Đường mới phát hiện ra được một sự thật hiển nhiên.
"Bọn họ sẽ giống em, cảm giác không quen nhưng cũng sẽ không dọa người."
Trương Mạn Đường cầm dao cạo râu trong tay nửa ngày, khẽ thở dài một hơi, đúng là sẽ có cảm giác không quen nhưng thật sự rất dễ nhìn, mà cậu thì lại
không muốn người khác cũng sẽ thấy dáng vẻ dễ nhìn này thêm nữa.
"Vẫn là nên cạo râu thì hơn."
Trương Dạng thật muốn trêu đùa với người trước mặt mãi không thôi, cậu diễn
viên năm nào vẫn có rất nhiều biểu cảm trên gương mặt, chỉ chớp mắt đã
có thể thay đổi nhiều nét mặt phong phú rồi.
"Sau này tôi sẽ không để râu."
Trương Mạn Đường nghe vậy lại luyến tiếc không dám ra tay, sau này sẽ không
thấy dáng vẻ phong trần hiếm có của Trương Dạng nữa, thật muốn ngưng lại một chút để ngắm nhìn cho thỏa thích.
"Muộn rồi đấy, em muốn cạo hay để tôi tự cạo đây."
Trương Mạn Đường muốn tự cạo, dù sao từ trước đến nay cậu cũng không có cơ hội tự tay cạo râu cho Trương Dạng, huống chi hắn cũng nói sau này sẽ không để râu, đây có lẽ chính là cơ hội cuối cùng dành cho cậu.
"Em giúp anh cạo."
Trương Mạn Đường chậm rãi lấy kem cạo râu bôi lên quanh miệng của Trương Dạng, bọt kem trắng như mây còn mang theo mùi tươi mát của bạc hà. Cậu cẩn
thận nâng dao cạo trong tay, di chuyển nhẹ nhàng không muốn bất cẩn làm
bị thương Trương Dạng. Vài đường dao cạo kéo đi hết lớp bọt trắng, nháy
mắt gương mặt chỉnh chủ kiêu ngạo giống như một vị thần đã xuất hiện.
Cậu lấy khăn lau đi bọt kem còn sót lại trên mặt của hắn, bất giác đưa
tay chạm đến gương mặt hắn, đã không còn cảm giác thô ráp như vừa rồi
nữa.
"Không còn thô ráp nữa." Lời nói kia nho nhỏ, còn mang theo sự hối tiếc.
Trương Dạng cũng bị dáng vẻ si mê đó của Trương Mạn Đường làm cho buồn cười, người này đúng là đã yêu tất cả mọi thứ của hắn.
"Nếu thích thì sau này sẽ để em giúp tôi cạo râu."
Trương Mạn Đường bị tiếng cười nói của Trương Dạng làm cho xấu hổ. Cậu xoay
người cất dao cạo cùng khăn bông đi, sau đó lại đi ra bên ngoài, đến bên giường nhìn Trương Dạng.
"Em tắt đèn được không?"
Trương
Dạng nằm ở trên giường ừ một tiếng, đèn ngủ trong phòng tắt hết, một
mảng tối đen bao trùm căn phòng khách sạn. Trương Mạn Đường cởi áo
choàng tắm, nằm xuống bên cạnh Trương Dạng, chủ động dùng thân thể trần
trụi kia tiến sát bên cạnh cơ thể rắn chắc của hắn.
"Trương Dạng, hôm đó anh nói sẽ gọi điện cho em, sao anh không gọi?"
Chỉ có khi ở trong bóng tối, Trương Mạn Đường mới có can đảm chất vấn Trương Dạng như vậy.
Trương Dạng ôm Trương Mạn Đường vào lòng, hắn không làm gì cả, chỉ thành thật ôm như vậy mà thôi.
"Vốn dĩ đã gọi nhưng người nghe máy là Giang Lệ Châu."
Trương Mạn Đường giật mình, chuyện này sao có thể chứ, cậu hoàn toàn không hề hay biết chuyện này.
"Bà ấy nói nếu như đã đồng ý cho em quay về thì đừng nên gọi điện quấy rầy
em, tôi cũng không muốn làm người xấu cho nên mới không gọi nữa, đợi làm việc xong sẽ quay trở về gặp em, dù sao cũng chỉ một tuần mà thôi. Tôi
nghĩ rằng sẽ không có vấn đề gì nhưng thật sự đã có vấn đề xảy ra, bởi
vì tâm trạng không tốt nên năng suất giải quyết công việc cũng không
cao, dây dưa ở bên đó đến tận nửa tháng mới xong việc."
Trương
Mạn Đường nghe được lý do, còn biết được Trương Dạng vì mình mà tâm
trạng không tốt thì vừa đau lòng lại vừa tức giận. Đây không phải là
tính cách thường ngày của Trương Dạng, Trương Dạng sẽ không để bản thân
thiệt thòi như vậy, nhưng có lẽ bởi vì đối phương là mẹ cậu cho nên hắn
mới hành động như vậy sao.
"Cũng nên nhắn cho cho em một tin
nhắn, em đã nhắn cho anh rất nhiều, còn lo lắng không biết có phải anh
đã xảy ra chuyện gì hay không."
Trương Dạng nhàn nhạt đáp lời: "Chẳng phải nhắn rồi hay sao."
Trương Mạn Đường nhíu mày.
"Là khi nào chứ?"
Trương Dạng trả lời: "Chiều nay, khi đó tôi mới xuống máy bay, nhắn được hai tin thì điện thoại hết pin."
Trương Mạn Đường gối đầu lên tay Trương Dạng.
"Vậy cũng tính sao, sau này anh đừng như vậy nữa, nếu như nói sẽ gọi cho em
thì hãy gọi lại nhé, cho dù khi đó có muộn đến mấy em cũng đợi được.".