Trong Mắt Có Kịch

Chương 176: Ngoài vườn


trướctiếp

Hiện tại trong ánh mắt của Trương Mạn Đường, có thể chỉ chứa duy nhất bóng hình của hắn nhưng trong tâm trí, trong lời nói của cậu lúc này lại luôn tồn tại con trai hắn. Tuy rằng Trương Dạng không tức giận nhưng hắn lại không thoải mái lắm, từ khi Trương Mạn Đường giải nghệ đến nay, thời gian đều ở nhà chăm sóc Trương Tu, có đôi lúc hắn có cảm giác bản thân mình đã bị lãng quên rồi.

Trương Mạn Đường hơi lo lắng khi Trương Dạng đột nhiên cúi đầu nhìn chằm chằm cậu, hơn nữa hắn cũng không nói lời nào khiến cho cậu càng không thể đoán được rốt cuộc người đàn ông này đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đột nhiên Trương Dạng thu lại tầm mắt, hắn khàn giọng nói một câu rồi xoay người rời đi.

"Tôi có chuyện muốn nói với em, đi theo tôi."

Trương Mạn Đường rất bối rối, người đàn ông này vẫn còn tức giận chuyện cậu tự ý tổ chức sinh nhật cho Trương Tu hay sao, hay là vừa rồi cậu đã nói sai điều gì rồi. Khoảng sân vườn của tòa biệt thự rất rộng, ngoài vườn hoa còn có một góc sân trồng rất nhiều cây cao chắn nắng, Trương Mạn Đường chật vật mang theo tâm trạng ngổn ngang đi theo phía sau Trương Dạng. Bước chân của người đàn ông này rất dài, tùy rằng hắn bình thản bước đi nhưng cậu ở phía sau lại phải chạy theo hắn.

Trương Dạng dừng lại ở phía sau một gốc cây tử đằng, những chùm hoa tím mọc dài rủ xuống, nơi này cách rất xa khu vực đang chuẩn bị tiệc sinh nhật nhưng lại ở ngay bên dưới phòng ngủ của Trương Dạng.

Trương Dạng dừng bước, Trương Mạn Đường không kịp phanh lại, bất ngờ lao tới đụng vào bóng lưng rộng lớn kia của hắn

"Ưm..."

Trương Dạng xoay người lại, dễ dàng vòng tay qua eo Trương Mạn Đường, kéo lấy cậu ôm vào trong lồng ngực. Người đàn ông này có ý đồ xấu, bởi vì bàn tay to lớn kia của hắn đã di chuyển xuống dưới khuy quần cậu, bắt đầu mở khuy quần, kéo khóa xuống.

Tuy rằng ở chỗ này khá vắng nhưng bên trên phòng ngủ của bọn họ vẫn mở đèn ngoài lan can, nếu như có người nào có ý định muốn nhìn thì rất dễ dàng nhìn thấy.

"Khoan đã, anh đừng như vậy..."

Trương Dạng cảm thấy thời gian này có lẽ mình quá chiều chuộng cậu, cho nên bây giờ cậu mới lộng hành như thế, còn dám từ chối hắn nữa.

Trương Dạng nhanh tay kéo quần của Trương Mạn Đường xuống, động tác mau lẹ dứt khoát, chẳng mấy chốc cậu phải khúm lúm, cố gắng lấy áo kéo xuống muốn che đi cảnh xuân sắc ngập tràn.

Trương Dạng mạnh tay, ép cậu vào gốc cây tử đằng, vỏ cây xù xì thô ráp, lại mang theo cơn gió lạnh của mùa đông khiến cho da thịt nhạy cảm trơn nhẵn của cậu cũng nhanh chóng xuất hiện vết đỏ.

Trương Mạn Đường cảm nhận rất rõ ràng cách qua một lớp quần áo của Trương Dạng đang che giấu một con mãnh thú nóng nảy uy vũ, chỉ đợi thời cơ để lôi ra giải phóng mà thôi.

Tuy rằng Trương Dạng rất thô bạo nhưng hắn không vì thế mà trực tiếp tiến vào, ngón tay to lớn đâm vào bên trong mông cậu, hơi nóng nảy muốn khuếch trương nơi đó, một tay khác lại luồn vào bên trong áo cậu, bắt đầu trêu đùa nhéo lấy điểm nhỏ trước ngực khiến nó cương cứng lên.

"Trương Dạng... nếu lỡ như có người thấy thì sao?"

Trương Dạng cười tà, cúi thấp đầu nói khẽ bên tai cậu, giọng nói nam tính như đang thôi miên, kèm theo những phát đánh vang dội vào mông cậu.

"Nhà của tôi, tôi thích làm gì thì làm, không phạm pháp."

Trương Mạn Đường hoảng hốt, vội vã nắm lấy cổ tay của Trương Dạng ngăn lại, nếu như gây ra tiếng động quá lớn nhất định sẽ khiến cho người ta chú ý phát hiện ra.

"Đừng mà..."

"Chát... chát..." Cánh mông của Trương Mạn Đường liên tiếp bị dùng lực đánh thật mạnh, theo sau đó là tiếng rên rỉ đứt quãng, dù cho cậu đã cố gắng ngăn không cho mình kêu lên.

"Không được nhịn, nếu như em làm tôi mất hứng thì sẽ không có bữa tiệc nào nữa cả."

Trương Mạn Đường nức nở, cơ thể của cậu vốn dĩ rất mẫn cảm, hai người lại ở trong hoàn cảnh quá mức lộ liễu như thế này, việc này khiến cho cậu như phát điên lên, khóe mắt ẩm ướt không rõ là vì uất ức hay là vì dục vọng nữa.


trướctiếp