Trong Mắt Có Kịch

Chương 17: Hâm Bằng


trướctiếp

Mối quan hệ lại được một lần nữa xác lập lại, gạt đi mọi nghi hoặc suốt thời gian này của Trương Mạn Đường. Cậu lại trở thành cún con của kim chủ, ngoài việc kim chủ thiếu kiên nhẫn trong một số chuyện và thô bạo lúc ở trên giường ra thì kim chủ đối với cậu vô cùng ân cần và dịu dàng, cảm giác được người đàn ông này... ừm rất lão làng trong mối quan hệ kia.

Buổi tối ngày hôm đó, đoàn làm phim đặt bàn ở một nhà hàng tầm trung cách khách sạn vài trăm mét. Phòng cậu ở ngay bên cạnh phòng của Hâm Bằng, bởi vì không muốn trở thành người bị cô lập trong đoàn làm phim cho nên cậu rất chủ động đi nói chuyện với mọi người, mà Hâm Bằng là tiểu thịt tươi đang hồng đương nhiên không có chuyện cậu ta sẽ bắt chuyện với một diễn viên mới như cậu cho nên Trương Mạn Đường lúc này mới đứng ở bên ngoài cửa phòng của Hâm Bằng gõ cửa.

Bên trong truyền ra một giọng nói lớn:

"Là ai vậy? Đợi tôi một chút"

Hâm Bằng ra mở cửa, thấy được Trương Mạn Đường mặc áo khoác gió cùng quần jeans đơn giản đứng ở bên ngoài thì cũng hơi bất ngờ:

"Là cậu sao?"

Trương Mạn Đường mỉm cười, mang thái độ muốn làm quen đáp lại Hâm Bằng:

"Sắp tới giờ đi ăn rồi, tôi không biết đường nên tới gọi cậu cùng đi"

Hâm Bằng biết Trương Mạn Đường là người của Trình thị, thường thì các nghệ sĩ của Trình thị sẽ rất kiêu ngạo, nhưng sáng hôm nay khi gặp người này Hâm Bằng cũng có một chút ấn tượng bởi vì cậu là người khá lễ phép và không tỏ ra kiêu căng:

"Vậy cậu vào trong đi, tôi đang sửa soạn một chút đồ, đợi tôi thay quần áo thì chúng ta cùng đi"

Trương Mạn Đường gật đầu, đúng như cậu nghĩ Hâm Bằng không phải là người khó nói chuyện. Phòng của Hâm Bằng so với phòng của cậu lớn hơn một chút, bài trí bên trong cũng nhiều vật dụng này nọ hơn, ví như có một bàn uống nước ở bên cạnh cửa sổ, còn có cả ti vi treo đối diện giường.

Trương Mạn Đường nhìn vai li quần áo ở dưới giường đang được mở tung, quần áo lộn xộn vứt ngổn ngang bên dưới giống như người này đang tìm đồ vật gì đó. Hâm Bằng vừa đóng cửa thấy Trương Mạn Đương nhìn đống lộn xộn của mình thì gãi đầu cười ngại ngùng:

"Ngại quá, vừa mới đến nên chưa kịp sắp xếp quần áo"

Trương Mạn Đường lắc đầu:

"Không sao, có cần tôi giúp cậu một tay không?"

Hâm Bằng thấy Trương Mạn Đường là thật tình muốn giúp cho nên cũng không khách khí mà đồng ý ngay:

"Vậy cậu giúp tôi treo quần áo được không, số quần áo này đều dùng để đóng phim, phải treo lên mới không bị nhăn"

Treo quần áo đối với Trương Mạn Đường không là gì cả, dù sao cậu cũng rất có hứng thú với thời trang, nhìn đồng quần áo mới tinh vẫn còn chưa cắt mác kia thì cậu cũng đoán được đây hẳn là đồ của các thương hiệu tài trợ cho Hâm Bằng đi quay phim.

Hâm Bằng nhanh chóng cúi người cầm một chiếc áo sơ mi treo vào móc, động tác của cậu ta so với Trương Mạn Đường thì ẩu hơn rất nhiều, áo sơ mi còn nhăn cũng không chịu vuốt cho phẳng, Trương Mạn Đường thấy vậy lại giúp Hâm Bằng vuốt lại một chút:

"Cậu tên Trương Mạn Đường đúng không? Tôi gọi cậu là Mạn Đường nhé"

Trương Mạn Đường ừ một tiếng, nhân tiện khách sáo nói thêm:

"Ừ, tôi là người mới, chưa có nhiều kinh nghiệm, ở trong đoàn phim mong cậu giúp đỡ nhiều hơn"


trướctiếp