Trong Mắt Có Kịch

Chương 163: Chỗ đứng của em trong lòng tôi rất vững vàng


trướctiếp

Trương Mạn Đường cũng không thể nào giống như Trương Dạng nói, mỗi ngày đều ở nhà nhìn chằm chằm mối tình đầu của hắn được, huống chi người đàn ông này nếu thật sự muốn quay lại với Nhậm Tử Sâm thì cho dù cậu có nói gì cũng sẽ không ngăn cản được hắn, cậu không có cách nào khác chỉ có thể lựa chọn tin tưởng vào nhân phẩm của người đàn ông này mà thôi.

Nhân phẩm của Trương Dạng nói thấp không thấp nhưng nói cao hình như cũng không mấy cao. Hắn vốn dĩ là một tay chơi lão làng, trước cậu hắn đã từng quen rất nhiều tình nhân, nhưng hắn đã từng nói với cậu rằng hắn sẽ không mặc lại chiếc áo cũ, Nhậm Tử Sâm còn để lại cho hắn một vết thương lòng không thể xóa ngay được. Chỉ là mối tình đầu luôn là thứ gì đó rất sâu đậm, nó có thể sâu đậm đến khắc cốt ghi tâm, cho dù là một nhát đao chí mạng cũng vẫn luôn ghi nhớ suốt cả cuộc đời.

"Trương Dạng, không thể để cậu ấy ở khách sạn hay sao?"

Trương Dạng trả lời: "Nếu có thể để cậu ta ở trong khách sạn thì tôi cũng không đưa cậu ta về nhà làm gì."

Trương Mạn Đường im lặng, Trương Dạng có nhiều tiền như vậy nếu như muốn thì sắp xếp một chỗ ở cho Nhậm Tử Sâm cũng không phải là điều gì khó cả, nhưng hắn lại lựa chọn đưa cậu ta về nhà, có phải để thuận tiện nhìn thấy cậu ta bất cứ lúc nào hay không.

Trương Mạn Đường mím mím môi, nội tâm đấu tranh mãnh liệt, do dự hồi lâu mới lấy hết dũng khí để nói ra một câu thế này.

"Trương Dạng, nếu như cậu ấy về nhà thì em sẽ rời đi."

Không gian tiếp theo rơi vào trầm mặc, ánh mắt của Trương Dạng cũng biến đổi trở nên âm trầm u tối. Trong khoảnh khắc đó, trái tim của cậu giống như đã ngừng hoạt động, cậu nói ra câu này cũng thật sự đã hối hận rồi, nếu lỡ như Trương Dạng nói cậu cứ đi đi thì đoạn tình cảm này cứ như vậy chấm dứt hay sao.

"Ý của em là... em không thoải mái nếu như cậu ấy cũng ở đó."

Dù sao cũng đã nói ra rồi, lời này không thể rút lại được nữa, Trương Mạn Đường đã đâm lao thì phải theo lao. Trương Mạn Đường đến thở cũng không dám thở mạnh, bàn tay bất giác nắm chặt lấy cổ tay của Trương Dạng lúc nào không hay. Trương Dạng đưa tay nâng cằm Trương Mạn Đường lên, dùng đôi môi đa tình của hắn chạm tới phần yết hầu hơi gồ lên ở giữa cổ cậu.

"Em không nghĩ đến chuyện nếu như tôi giấu cậu ta ở một chỗ nào đó, mỗi ngày tôi sẽ giấu em đến gặp cậu ta hay sao. Để cậu ta ở trước mặt em, em luôn có thể rõ ràng mọi chuyện, cái nào có lợi hơn đây?"

Trương Mạn Đường đúng là đã không nghĩ nhiều như vậy, khi nghe Trương Dạng nói thì cậu mới nghĩ đến khả năng kia.

"Nhưng tại sao anh lại phải quan tâm đến cậu ấy? Chẳng phải cậu ấy đang ở nhà ba của anh sao?"

Trương Dạng khẽ cắn lên phần yết hầu liên tục chuyển động kia của Trương Mạn Đường, động tác này thật lão luyện khiến cho người ta có một loại trải nghiệm tê dại kích thích.

"Tôi không quan tâm đến cậu ta, còn không phải tôi đang quan tâm đến em hay sao? Nếu không tôi đã không nói cho em biết chuyện này."

Trương Mạn Đường im lặng, chuyện này có thể giải thích như vậy hay sao, nhưng lời của Trương Dạng nói đúng là vẫn có chỗ đúng.

"Vậy tại sao cậu ấy lại phải ở nhà của anh?"


trướctiếp