Trong Mắt Có Kịch

Chương 131: Hoàng tử của tôi


trướctiếp

Trương Dạng cúi đầu hôn lên bàn chân của Trương Mạn Đường, việc này khiến cho cậu hoảng hốt đến chấn động, mở lớn hai mắt nhìn chằm chằm hắn không dám cử động. Cậu nghĩ rằng hình ảnh vừa rồi mình nhìn thấy là do bản thân mình hoa mắt mà thôi, một người kiêu ngạo luôn muốn ở trên cao như Trương Dạng, sao có thể làm ra hành động kia cơ chứ.

Trương Dạng nhìn lướt qua Trương Mạn Đường, hắn cúi đầu hôn xuống bàn chân kia, đầu lưỡi thuần thục khẽ vươn ra trên chọc từng đầu ngón chân của cậu. Bởi vì Trương Dạng đang nâng chân của cậu lên cao cho nên lúc này vạt áo lụa bóng kia cũng theo da thịt trắng nõn trượt xuống, làm bại lộ ra nơi kín đáo bên trong kia. Truyện Nữ Cường

Trương Dạng là kẻ lão luyện rất biết cách làm cho người khác run rẩy ở trên giường. Hắn dùng đôi môi đa tình kia của mình vừa hôn vừa trượt xuống phần đùi non của cậu, mỗi lần đôi môi kia di chuyển sẽ làm cho cậu kích thích đến độ không thể khống chế được bản thân mà run rẩy.

Trương Mạn Đường đặt hai chân lên vai của Trương Dạng, người đàn ông này đang vùi ở giữa hai chân cậu, dùng khuôn miệng lão luyện kia của hắn ngậm lấy vật nam tính của cậu, bắt đầu đưa đẩy một cách thuần thục.

Trương Mạn Đường bị hành động kia của Trương Dạng làm cho vừa sợ vừa sảng khoái, hai cảm giác lẫn lộn trái ngược này ở trong cơ thể cậu đấu tranh lẫn nhau, khiến cho đầu óc của cậu không thể tập trung được.

"Trương Dạng... ưm..."

Trương Dạng ngẩng đầu, kéo Trương Mạn Đường nằm xuống dưới thân mình, hắn chậm rãi kéo dây áo thắt hờ bên eo cậu, động tác nhẹ nhàng hiếm thấy. Ngày hôm nay Trương Dạng nhìn thấy Trương Mạn Đường vì mình nhảy xuống dưới đúng thật là đã bị cún con này làm cho cảm động, giây phút nhìn thấy cậu nhảy xuống hắn đã lo lắng và hối hận, cũng may Trương Mạn Đường không xảy ra chuyện gì cả.

Trương Dạng không làm đến bước cuối cùng, chỉ đơn giản là cởi quần áo đi ngủ mà thôi, chuyện này khiến cho Trương Mạn Đường vốn đang mong chờ nhiều hơn cũng phải nuối tiếc. Cậu nằm ở trong vòng tay hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn, từ trên đỉnh đầu cậu truyền tới một giọng nói trầm thấp dịu dàng.

"Tôi sẽ dạy em bơi."

Trương Mạn Đường ngẩng đầu nhìn Trương Dạng, do dự một hồi mới nói ra chuyện lúc nhỏ: "Lúc nhỏ ở trong cô nhi viện cùng bạn chơi đùa, em bị bạn vô tình đẩy xuống sông, từ đó trở đi để lại một bóng ma tâm lý cho nên lớn lên không có ý định học bơi nữa."

Trương Dạng cúi đầu hôn lên mái tóc của Trương Mạn Đường, xem ra cún con của hắn đúng là rất u mê hắn, nếu không tại sao có bóng ma tâm lý từ nhỏ vẫn có thể tình nguyện nhảy xuống chứ.

"Nếu như Tiểu Đường Tử biết bơi, tôi sẽ có phần thưởng cho em."

Trương Mạn Đường có hơi tò mò, những thứ của Trương Dạng đều làm cho cậu không muốn từ chối.

"Em có thể biết trước không?"

Trương Dạng nhếch môi khẽ mỉm cười, đưa tay nâng cằm của Trương Mạn Đường lên một chút. Hắn cúi đầu, chóp mũi kiêu ngạo chạm tới cánh mũi mềm mại của cậu, khẽ nói: "Tôi sẽ làm em ở dưới làn nước, chẳng phải em thích nhất là chuyện đó hay sao?"

Trương Mạn Đường vừa nghe thấy thế thì đỏ mặt, chỉ là hình như cậu đúng là rất chờ mong chuyện đó, nếu như làm ở dưới nước sẽ có cảm giác gì đây. Trong mắt của Trương Dạng, Trương Mạn Đường đúng là một diễn viên tài năng bởi vì chỉ vài giây ngắn ngủi, người nào đó đã có thể thay đổi rất nhiều biểu cảm sắc thái trên gương mặt, khiến cho hắn cảm thấy đối phương là một vở kịch, càng xem càng cảm thấy hứng thú đắm chìm.


trướctiếp