Trong Mắt Có Kịch

Chương 115: Dã chiến


trướctiếp

Trương Dạng luôn là người có nhiều trò mới mẻ trên phương diện tình ái này, tại một sân golf rộng với những cột đèn chiếu sáng hết công suất, dưới bầu trời đêm cùng người đàn ông sôi sục dục vọng chơi trò dã chiến làm cho cậu cảm thấy vừa bất an lại vừa kích thích.

Hắn chỉ cần mở khóa quần, lôi vật nam tính với kích thước to lớn ra đã có thể trêu đùa cậu, nếu như không quan sát thật kỹ thì sẽ thấy hắn chỉnh tề từ trên xuống dưới, còn cậu đã bại lộ hết toàn bộ, quần áo trên người cậu bị hắn cởi sạch, vo thành một nắm ném xuống dưới sân cỏ.

Một cơn gió thổi đến, phát ra tiếng kêu nho nhỏ cũng đủ làm cho cậu phải giật mình hoảng hốt, cậu rất sợ sẽ có người nào đó đến đây nhìn thấy cậu và Trương Dạng trong trạng thái như thế này. Xem hành động hiện tại của Trương Dạng, cậu biết hắn không có ý định chỉ làm một lần cho xong, hết lần này đến lần khác thay đổi tư thế ép buộc cậu xoay người về phía sau để hắn tùy ý đâm chọc.

"A... Trương Dạng... Trương Dạng..."

Trương Dạng rất biết cách khơi gợi lên ngọn lửa dục vọng của đối phương, bàn tay hắn trêu đùa gãi nhẹ hai điểm nhỏ trước ngực của Trương Mạn Đường, khiến cho hô hấp của cậu khó khăn, cậu cong người đón nhận từng đợt khoái cảm khẽ phát ra những tiếng rên rỉ.

Trương Dạng hết lần này đến lần khác khiến cho cơ thể cậu bại lộ ra bên ngoài, cậu muốn dùng chiếc xe điện che chắn bản thân một chút nhưng Trương Dạng lại không cho cậu được như ý nguyện, hắn xoay người cậu lại, nhấc lấy một chân của cậu lên cao, điên cuồng từ phía sau làm ra những động tác đáng xấu hổ.

Trương Mạn Đường rất sợ, chỉ còn biết ôm mặt khóc nức nở, tiếng da thịt va chạm thật lớn, cậu chỉ cầu mong đừng có người nào sẽ đến đây mà thôi.

"Hu hu... Trương Dạng... Trương Dạng... anh dừng lại được không?"

Trương Dạng còn chưa thỏa mãn, làm sao có thể dừng lại, huống chi trò chơi này thật sự kích thích hắn đến phát điên. Trương Mạn Đường càng khóc lóc sợ hãi van xin hắn, hắn lại càng muốn trêu chọc cậu.

Trương Dạng để Trương Mạn Đường nằm xuống bãi cọ, những ngọn cọ này làm cho cậu cảm thấy ngứa ngáy, người ở phía trên tiếp tục ra vào điên loạn, tiếng nhóp nhép cùng tiếng bạch bạch càng rõ ràng hơn trong không gian yên tĩnh này. Trương Mạn Đường nức nở cầu xin Trương Dạng dừng lại, có điều người đàn ông kia lại dùng miệng ngăn lại lời nói của cậu, cả thân thể cậu đều bị hắn làm đến mức mềm nhũn ửng đỏ.

"Ưm... a... hu hu... Trương Dạng... tha cho em... cầu xin anh."

Trương Dạng khàn giọng, hô hấp cũng không ổn định vì sự ra vào liên tục của chính bản thân mình.

"Đừng khóc, nếu còn khóc thì tôi càng không thể dừng lại được đâu."

Không phải Trương Mạn Đường khóc vì ghét bỏ hay căm ghét Trương Dạng, cậu khóc là vị sợ, đây là lần đầu tiên cậu ở ngay ngoài trời làm chuyện này, cậu rất sợ sẽ có người đến đây nhìn thấy cậu.

"Trương Dạng, em rất sợ... hu hu... nếu có người đến đây thì sao."

Trương Dạng hôn lên trán của Trương Mạn Đường, vầng trán này đã ướt đẫm mồ hôi.

"Đừng sợ, vừa rồi tôi đã nhắn tin với quản lý của nơi này, sẽ không có ai đến đây làm phiền chúng ta."


trướctiếp