Cá Mặn Siêu Giàu Chỉ Thích Lừa Gạt

Chương 56: Hết


trướctiếp

Lương Tiêu đắc ý hưởng thụ sự thay đổi của thân phận, chạy hết trường quay này đến trường quay khác.

Cùng lúc đó, Việt Trạch cũng nhận được hàng loạt thông báo [Nhiệm vụ hoàn thành, A]; [Nhiệm vụ hoàn thành, B]; [Nhiệm vụ hoàn thành, C].

001 đờ đẫn: [Cốt truyện đã hoàn thành được quá nửa rồi].

"Ồ, bây giờ cậu ta đã nổi tiếng hơn tôi rồi sao?"

[Đúng].

001 cho Việt Trạch xem bình luận trên mạng, Lương Tiêu lập nghiệp bằng cách giẫm Việt Trạch, fan của Việt Trạch đương nhiên sẽ không nhịn chuyện cậu ta lợi dụng anh Việt của mình. Thế là họ ùa lên chế giễu cậu ta, chê cậu ta "Đồ giả", "Giả vờ giỏi lắm", "Cái loại giả từ đầu tới chân mà còn dám động vào Việt Thiếu nhà này!"

Fan của Lương Tiêu lập tức đứng lên phản kích.

Ban đầu người qua đường đều bênh cho Việt Trạch, dù sao ai cũng có mắt, nhưng sau đó có một kẻ ẩn danh tung ảnh chụp lên.

Trong quán bar ánh đèn lờ mờ, một cậu thanh niên trang điểm diễm lệ ngồi bên quầy bar, để lộ một nửa gương mặt.

[Fan Việt có nhận ra ai không? Anh trai mấy người trước đây từng tiếp rượu trong quán bar đấy].

Lời này mới nói ra, ác ý lập tức ùa tới ---

[Nhìn cậu ta là biết ngay chẳng phải loại người đứng đắn gì, quả nhiên là như vậy.]

[Ai biết cậu ta đã bán bao nhiêu lần mới có thể lên được địa vị hiện giờ?]

[Nhìn xem có buồn nôn không kìa? Sao tổng cục phát thanh truyền hình còn chưa cấm sóng loại nghệ sĩ xấu xa như vậy?]

[Một thằng đàn ông mà trang điểm thành thế kia, nhìn thấy mặt cậu ta là tôi buồn nôn rồi. Lương Tiêu tốt đẹp hơn cậu ta không biết bao nhiêu lần, ít ra người ta còn là con trai gia đình giàu có thật sự].

[Mọi người nhìn đi, có đến bốn tài khoản Weibo của công ty bảo lãnh cho Lương Tiêu đó].

Fan Việt Trạch ngẩn ngơ, gương mặt kia dù đã được trang điểm thật thì chỉ cần là người có mắt sẽ nhìn ra ngay Việt Trạch.

[Anh ơi, anh xuất hiện nói một câu đi? Em không tin anh là loại người như vậy].

Weibo Việt Trạch im ắng.

Thế là fan Lương Tiêu không nể nang gì, giẫm lên mặt họ cười nhạo: [Đừng gọi nữa, anh chúng mày chính là một con vịt trèo lên bằng cách bán mình, hiện giờ không biết đang nằm trên giường vị kim chủ nào khóc lóc].

[Cũng chỉ có chúng mày mới coi nó là của quý, chúng mày có thấy mình dơ bẩn lắm không?]

Dưới sự nhục nhã đó, một bộ phận fan của Việt Trạch thoát fan, còn một bộ phận biến thành anti, chỉ còn lại một số lượng nhỏ cuối cùng vẫn đang tranh luận thay cậu, kiên trì nói rằng một tấm hình không nói rõ điều gì, yêu cầu kẻ ẩn danh vạch trần kia đứng ra, tiếp tục đưa thêm chứng cứ.

"Người dùng ẩn danh kia là Lương Tiêu, đúng không?" Việt Trạch đọc hết tất cả tin tức, hỏi.

[Đúng vậy, cậu ta còn thuê rất nhiều thủy quân bôi đen cậu, muốn cậu hoàn toàn cút khỏi giới giải trí].

"Cốt truyện sắp kết thúc rồi, đúng không?"

[Còn lại hai chương nữa. Cốt truyện trước mắt là bốn nhà Tần, Tôn, Hoắc, Phùng đồng thời công nhận thân phận của Lương Tiêu, chương tiếp theo cậu ta sẽ nhận được cúp Kim Ngọc Lan, cuối cùng cuốn sách này sẽ đi đến kết thúc].

"Còn tôi thì sao?"

[Để tôi xem một chút]. 001 nói: [Trong truyện không nhắc tới kết cục cuối cùng của cậu, nhưng chương cuối có nói rằng, ngay tối muộn ngày Lương Tiêu nhận được cúp Kim Ngọc Lan, Việt Trạch âm thầm kết thúc hợp đồng với công ty chủ quản. Cậu đứng nhìn màn hình lớn không ngừng chiếu đi chiếu lại hình ảnh Lương Tiêu nhận giải thưởng, nhất thời hốt hoảng, sau đó bị một chiếc xe tải xông tới va chạm].

[Căn cứ theo chi tiết của cốt truyện này, có thể cậu đã bị tông chết, tàn tật, hoặc hôn mê... Ký chủ, sao tôi lại cảm thấy cậu không vui thế nhỉ?]

"Cậu cứ nói tiếp đi". Việt Trạch nói.

Một nơi khác, giám khảo giải Kim Ngọc Lan khách khí nói với Tạ Giác: "Xin lỗi anh, sếp Tạ. Chúng tôi đã chọn lựa được người chiến thắng rồi ạ, cho dù anh có quan hệ với chủ tịch Lưu đi chăng nữa cũng không thể can thiệp vào lựa chọn người đoạt giải đâu".

Tạ Giác: "Ý tôi không phải như vậy. Nhưng nếu như các anh lựa chọn dựa trên danh tiếng, tỉ lệ người xem và chiều sâu của tác phẩm, chẳng phải của Việt Trạch xứng đáng nhận giải hơn của Lương Tiêu à?"

Ban giám khảo cười nói: "Giải Kim Ngọc Lan của chúng tôi có tiêu chí đánh giá riêng biệt, không chỉ xét đến kỹ thuật diễn của người ứng cử, mà còn phải kể đến nhân phẩm của các ứng viên. Xin ngài hãy tin tưởng chúng tôi, ban tổ chức sẽ không để lọt mất một ứng cử viên có thực lực nào, cũng sẽ không để một nghệ sĩ nào có nhân phẩm không phù hợp đoạt giải".

"Tôi hiểu". Tạ Giác cúp điện thoại.

Ban giám khảo thầm cười nhạo trong lòng, vị sếp Tạ này tưởng mình là ai? Cho dù anh ta có tiền, thì anh ta có thể sánh với Tần, Tôn, Hoắc, Phùng bốn nhà hợp sức hả? Trong ngành giải trí anh ta có ảnh hưởng đến đâu? Lương Tiêu được bốn nhà kia nâng đỡ, giải thưởng tặng cho cậu ta rồi, có khác gì lập công cho bốn nhà đó? Xong chuyện lần này rồi, con đường hoạt động trong showbiz của những giám khảo giải thưởng Kim Ngọc Lan bọn họ sẽ càng lúc càng thuận lợi.

Nghĩ tới đây, đã không làm thì thôi, đã làm phải làm cho chót. Ban giám khảo đem đoạn ghi âm ban nãy của mình chuyển thẳng cho một paparazzi.

Trong điện thoại, lão ta "công chính liêm minh" đối mặt với Tạ Giác "đem tiền đem quyền ra uy hiếp" hình thành hai thái cực rõ rệt.

[Vị họ Tạ này chính là kim chủ của Việt Trạch, đúng không?]

[Còn dám uy hiếp giải thưởng Kim Ngọc Lan nữa? Anh ta nghĩ mình là ai vậy? Mặt mũi anh ta lớn như thế à? Có khác gì cái thằng con trai nuôi của anh ta không? Tôi buồn nôn chết mất thôi!]

[Ảnh đế Lộ tuyệt vời quá! Phải đối xử với gã như thế! Anh là lương tâm của giải thưởng Kim Ngọc Lan, giới giải trí không thể giữ lại cái dạng phân chuột như Việt Trạch! Việt Trạch, cút khỏi giới giải trí đi!]

Thế là ngay trước khi giải thưởng Kim Ngọc Lan bắt đầu trao giải, cụm từ #ban tổ chức sẽ không để lọt mất một ứng cử viên có thực lực nào, cũng sẽ không để một nghệ sĩ nào có nhân phẩm không phù hợp đoạt giải # đã leo lên hotsearch, khiến cho giải thưởng Kim Ngọc Lan nhận được sự chú ý chưa từng có.

Ảnh đế Lộ có nhân cách cao cả của một nghệ sĩ kỳ cựu, có phát biểu không sợ quyền thế nhận được vô vàn lời khen ngợi trên mạng. Đến khi ông ta tới hội trường giải thưởng Kim Ngọc Lan, mặt mày vô cùng hớn hở.

"Đây là xe của ai thế?" Lúc ông ta và trợ lý đi trên thảm đỏ, một chiếc xe Brady X được lái đến nơi.

Ngoại trừ thân phận ảnh đế, ông Lộ này còn là một kẻ yêu thích ô tô, nắm rõ thương hiệu những chiếc xe xịn. Con Brady X trước mắt này chính là chiếc xe sử dụng nguồn năng lượng mới được đưa ra thị trường với số lượng giới hạn, cả thế giới chỉ có mười chiếc. Mấy kẻ nhà giàu thông thường có ôm tiền sang cũng không mua được, không ngờ có thể nhìn thấy một chiếc tại nước Hoa. Ông ta lập tức nóng mắt.

Trợ lý đi sang bên, thì thầm vài câu với nhân viên công tác, quay lại trả lời: "Nghe nói là xe của nhà tài trợ năm nay đấy ạ".

Giải thưởng Kim Ngọc Lan là giải thưởng có sự công nhận rất cao ở nước Hoa, bởi vậy con số tài trợ hàng năm là một con số khổng lồ. Bình thường hàng năm nhà tài trợ cho giải thưởng là năm đến mười công ty cùng tài trợ, năm nay nghe nói chỉ có một công ty bao trọn toàn bộ, nội bộ ban giám khảo nghe xong còn thảo luận một hồi, nhưng cuối cùng không thảo luận ra được cái gì.

Ảnh đế Lộ không khỏi hướng mắt nhìn lại chiếc xe Brady X. Cửa xe mở ra, một người đàn ông cao lớn anh tuấn đi xuống, hắn vươn tay, một người đàn ông khác mặc âu phục màu xám, trên cổ tay cài măng sét kim cương vịn tay hắn bước xuống. Đột nhiên, người đàn ông cao lớn kia dường như cảm nhận được ánh mắt của ảnh đế Lộ, quay đầu liếc mắt sang. Ảnh đế Lộ lập tức thu hồi tầm mắt, cảm giác như gương mặt mới bị một lưỡi đao lướt qua, sau lưng toát một tầng mồ hôi lạnh.

"Khí thế mạnh mẽ quá".

Tạ Giác vỗ cánh tay Thẩm Mặc, thuận theo ánh mắt hắn nhìn sang: "Đó chính là kẻ đưa em lên hotsearch?"

Thẩm Mặc không vui "Ừ" một tiếng.

"Sao lại không vui thể này, không phải anh bảo người của mình đi cảnh cáo ông ta rồi hả?"

Thẩm Mặc: "Sao em biết?!"

Tạ Giác: "... Quả nhiên là thế".

Hiện giờ anh mới biết thật.

Tạ Giác nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải: "Anh bảo ai đi cảnh cáo ông ta thế? Sếp Tần? Sếp Hoắc? Sếp Tôn? Chủ tịch hiệp hội điện ảnh Lưu? Giám đốc Trần của đài phát thanh truyền hình?"

Thẩm Mặc không nói lời nào.

Tạ Giác dần dần có dự cảm không lành: "Chẳng lẽ... anh nhờ tất cả bọn họ?"

Thẩm Mặc nheo mắt, đi thẳng về phía trước.

Tạ Giác nhỏ giọng nói bên tai hắn: "Thẩm Hắc Khuyển, anh làm to chuyện quá! Giỏi lắm, tối về em sẽ nói chuyện riêng với anh!"


trướctiếp