Đêm đó Du Thư quả nhiên không hề hồi cung, hắn ở bên ngoài bồi Tạ Phi Viên uống rượu.
“Đám nhãi ranh này, không một đứa nào có lương tâm hết!” Tạ Phi Viên vừa
uống vừa hùng hùng hổ hổ, “Hiện giờ chính là thời điểm cần dùng người,
vậy mà đứa nào cũng không muốn ở lại, phí công lão tử nuôi dưỡng bọn
nó!”
Du Thư cầm bầu rượu rót rượu cho hắn, cười nói: “Cái tật xấu mạnh miệng này của Ảnh Thủ đại nhân rốt cuộc vẫn không sửa được.”
“Thả bọn họ tự do trở lại, người vui mừng nhất chẳng lẽ không phải là ngài sao?”
Không có người nào khát vọng muốn những hài tử thủ hạ kia lấy lại được tự do
hơn Tạ Phi Viên, những người kia đều là do hắn một tay nuôi lớn, mấy năm gần đây hắn đích xác đã rất khắc nghiệt với bọn họ, nhưng mỗi người
cũng ngầm hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của Ảnh Thủ đại nhân, người nào mà chẳng hao phí bao nhiêu tâm huyết mới có thể dưỡng nên, nói không có
cảm tình là không có khả năng.
“Hừ.” Tạ Phi Viên bị nói trúng tâm tư, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu buông tha, “Ta cao hứng cái gì?
Đám tiểu tử thúi kia ra ngoài rồi thì liệu đừng có ném mặt lão tử!”
“Danh hào vang dội của lão tử trên giang hồ năm đó, nếu như ai dám làm ta mất mặt……”
Du Thư cúi đầu cười khẽ tiếp tục rót rượu cho hắn, hiện giờ Lăng Vương phủ hoang vắng, hai người bọn họ chỉ có thể ngồi xổm trên nóc nhà uống rượu ngắm trăng, ở giữa còn bày chút đậu phộng coi như đồ nhắm rượu.
Mấy ngày này Tạ Phi Viên đã xử lý xong một đống việc cuối cùng được giao,
thay Tiêu Vị Tân tiêu trừ sạch sẽ mọi dấu vết, không để kẻ khác phát
hiện, việc nào nên xử lý cũng đều không chút lưu tình mà giải quyết
triệt để, Du Thư biết hắn tuyệt đối sẽ không làm bại lộ, cho nên cũng
bắt đầu chậm rãi nói với hắn chút chuyện riêng tư.
“Ta từng nói phải cho Ảnh Thủ đại nhân dưỡng lão, lời này không phải là giả.”
Tạ Phi Viên cầm chén rượu một ngụm uống cạn, nhưng lại không vội vã trả
lời hắn, hơn nửa ngày mới nói: “Hiện giờ thân phận của ngươi đã không
giống như trước, cho dù là ta khi đến trước mặt ngươi thì cũng phải quỳ
xuống đất hành lễ, nào còn nhớ đến một kẻ cô đơn như ta chứ?”
“Nói gì vậy.” Du Thư biết hắn đang cố ý trêu ghẹo mình, cũng không cảm thấy
tức giận: “Năm đó chính ngài đã mang ta về cho cơm ăn, lại bồi dưỡng ta
nhiều năm như vậy, phần ân tình này cũng không hề kém hơn phụ thân.”
Tạ Phi Viên cúi đầu cười, ngữ khí cũng mềm xuống: “Ta vẫn luôn rất muốn hỏi, mấy năm nay…… có từng hận ta không?”
“Kỳ thật cho dù không có ta, với tính tính này của ngươi cũng chưa chắc
không thể sống tốt, nói không chừng còn có thể ở bên ngoài tự do tự tại, cũng không phải chịu khổ nhiều như vậy, roi của ta nào phải thứ dễ
xơi.”
Du Thư lắc đầu, “Không có Ảnh Thủ đại nhân, ta chỉ biết khi đó nhất định sẽ chết đói.”
“Huống chi, nếu ta không vào Ảnh Vệ doanh, có lẽ căn bản sẽ không thể gặp gỡ
Hoàng thượng, vả lại ta cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.”
“Trước kia ta chưa từng oán hận ngài, tương lai cũng sẽ không.”
Tạ Phi Viên trầm mặc trong chốc lát, nhấp chút rượu mới tiếp tục nói: “Lúc trước thời điểm vừa thấy ngươi ta liền biết, đứa nhỏ này phẩm tính
tuyệt đối không thể sai, ta không thể để nó sống một mình trong ngõ nhỏ
nghèo túng này được, nó sẽ bị ăn tươi nuốt sống.”
“Sự thật chứng minh, ngươi thật sự không hề cô phụ chờ mong của ta.”
Bản thân Du Thư cũng không biết uống rượu, chỉ là thỉnh thoảng lại nhấp môi một chút, nương theo ánh trăng trên đỉnh đầu, hắn nhìn xuống một mảnh
đen nhánh ở phía dưới nơi vốn chính là khoảng sân thuộc về Lăng Vương
phủ, lại nói: “Hiện giờ thiên hạ thái bình, nhiệm vụ của Ảnh Thủ đại
nhân cũng đã hoàn thành, ngài có tính toán gì hay không?”
“Không
phải ngươi nói muốn cho ta dưỡng lão hay sao?” Tạ Phi Viên không cao
hứng mà trừng hắn, “Chẳng lẽ bây giờ lại có ý muốn đuổi ta đi?”
Du Thư dở khóc dở cười, “Ta không có ý kia mà.”
“Ta chỉ muốn nói là…… Nhiều năm như vậy rồi, ngài thật sự muốn vĩnh viễn độc thân một mình mà sống qua sao?”
“Không hề nghĩ tới việc, đi tìm một người tri kỷ cùng nhau sinh hoạt sao?”
Tạ Phi Viên sửng sốt, có lẽ là vì không ngờ Du Thư sẽ quan tâm đến chung
thân đại sự của mình, nửa ngày cũng chưa thể lấy lại tinh thần.
Du Thư châm chước mà cẩn thận nói: “Ta biết chuyện của ngài và Hiền phi
nương nương, nhưng người kia đã qua đời, ngài định ôm hồi ức và sự hối
hận mà sống đến hết đời sao?”
Hắn từng nghe Tiêu Vị Tân kể lại câu chuyện của hai người bọn họ, nghe rồi chỉ cảm thấy tạo hóa trêu ngươi.
Năm đó thời điểm Hiền phi nương nương còn chưa vào cung, bà vẫn là một vị
thiên kim tiểu thư được sủng ái trong nhà, tính tình ôn hòa hiền hậu
thuần lương, cầm kỳ thi họa cũng không cái nào là không tinh thông,
chính là một nhân tài kiệt xuất trong thế hệ khuê tú danh môn khi đó.
Mà Tạ Phi Viên lúc đó vẫn còn là một thích khách sát thủ vừa xây dựng tên
tuổi của mình trên giang hồ, hành sự quỷ quyệt tàn nhẫn độc ác, bắt
người ám sát cướp của, gần như việc gì cũng đều dám làm.
Hai
người nhìn như không hề có bất cứ giao thoa hay liên hệ nào, nhưng lại
ngoài ý muốn mà thưởng thức nhau trong một lần ở hội hoa đăng.
Khởi đầu cũng không hề kinh tâm động phách gì, chỉ là có mấy kẻ lưu manh ý
đồ gây rối tiểu thư không cẩn thận đi lạc, mà thích khách thiếu niên
tuổi trẻ khí thịnh vừa vặn đang nghỉ ngơi ở trên cây, nghe thấy tiếng nữ tử kêu la, hắn cảm thấy phi thường không kiên nhẫn, đơn giản liền cầm
kiếm nhảy xuống giết sạch toàn bộ đám người.
Ngay lúc đó, thiên
kim tiểu thư nhìn thấy người bị giết ở ngay trước mắt mình, thật sự sợ
tới mức hoa dung thất sắc, nhưng vì được giáo dưỡng nhiều năm nên nàng
cũng không hề thất thố thét lên thành tiếng, mà chỉ sợ hãi nấp ở phía
sau thân cây.
Tính tình của thiếu niên Tạ Phi Viên còn táo bạo
hơn hiện tại, đã vậy lại còn phi thường thích tỏ ra khốc huyễn, rõ ràng
biết tiểu thư đang nấp ở đằng kia, nhưng lại cố ý giả vờ không biết,
xong việc liền nhấc chân rời đi.
Tiểu thư sợ bị hắn bỏ lại một
mình giữa vùng ngoại ô tối đen, vội nhấc nhân cẩn thận đi theo phía sau, cũng không dám nhiều lời một câu.
Tuy cảm thấy nàng rất phiền
phức, nhưng rốt cuộc thiếu niên vẫn không chút để ý mà dẫn người về
trong thành, đúng lúc gặp phải bọn hạ nhân đi ra ngoài tìm người.
Đợi đến khi quay đầu nhìn lại, tiểu thư chỉ có thể nhìn thấy ảnh ngược của
ánh trăng rọi trên mặt sông, căn bản không còn nhìn thấy thiếu niên thần sắc lãnh đạm kia đâu nữa.
Câu chuyện về sau lại có chút giống
như trong thoại bản, Tạ Phi Viên tiếp nhận nhận nhiệm vụ phải ở lại
trong thành một khoảng thời gian, mà khi đó Lý gia lại là dòng dõi thư
hương danh môn vọng tộc ở địa phương, trong lúc đang nghiên cứu địa hình hắn liền gặp lại vị tiểu thư kia.
Dưới bóng đêm không thể nhìn
rõ, nhưng khi nhìn lại vào ban ngày, vị Lý tiểu thư kia quả thật đúng là kinh vi thiên nhân, mười chín năm ngắn ngủi trong cuộc đời của Tạ Phi
Viên chưa từng gặp qua người nào đẹp hơn nàng, đôi mắt kia tựa như biết
nói. Người ta đều nói niên thiếu mộ ngải, Tạ Phi Viên cũng chỉ là một
thiếu niên bình thường mà thôi, cho dù hắn có là một tên sát thủ đi nữa.
Thường xuyên qua lại, hai người cũng âm thầm nảy sinh một
chút tình cảm không thể nói rõ với nhau, dù gì Tạ Phi Viên cũng là một
thiếu niên anh tuấn, một thân khí chất lạnh lẽo lấy ra cũng có thể lừa
gạt mấy tiểu cô nương.
Chỉ là tuy rằng có tình, nhưng bọn họ lại
chưa từng làm ra việc gì vượt qua lễ nghi quy pháp, Tạ Phi Viên cũng
từng nghĩ tới việc muốn lấy chậu vàng rửa tay, xây dựng một phần gia
nghiệp, sạch sẽ mà lấy được người trong lòng. Nhưng thế sự vô thường,
ông trời không chiều lòng người.
Năm ấy tiên đế cải trang vi hành, liếc mắt một cái liền nhìn trúng tiểu thư của Lý gia, hạ chỉ muốn mang nàng về cung.
Đạo thánh chỉ kia đã đập nát hết thảy mộng đẹp của người thiếu niên.
Đêm đó, Tạ Phi Viên lần đầu tiên phá vỡ quy củ, lén lút nhảy cửa sổ vào
khuê phòng của tiểu thư, muốn không màng tất cả mà dẫn nàng đi, từ đây
liền làm một đôi dã uyên dương bỏ mạng thiên nhai.
Nhưng Lý tiểu
thư lại lý trí hơn hắn rất nhiều, phía sau nàng là toàn bộ gia tộc, ước
chừng khoảng hai trăm miệng người, là một danh môn cổ xưa đã tồn tại hơn 300 năm từ những triều đại trước, nếu bởi vì nàng mà Lý gia bị diệt
môn, phần tội lỗi này ngày sau xuống địa ngục cũng không cách nào chuộc
tội.
Nàng biết rõ, mình không thể vì tư dục của bản thân mà làm liên lụy đến toàn bộ người trong nhà.
Vì thế Tạ Phi Viên chỉ đành khóc lóc rời đi.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn một đường đi theo phía sau xe ngựa của hoàng đế, từ
một trấn nhỏ ở địa phương đi tới chốn kinh thành phồn hoa xa lạ, lại tận mắt nhìn thấy cỗ xe hoa kia tiến dần vào hoàng cung, cửa cung màu son
ngăn cách tầm mắt của hắn, hắn vĩnh viễn không thể nào vào được bên
trong cánh cửa kia.
Về sau, Tạ Phi Viên lại nghĩ biện pháp trà
trộn vào cung làm một thị vệ bình thường, cho rằng mình có thể trộm nhìn người trong lòng mà sống qua, rồi lại nghe nói Lý tiểu thư được phong
phi, nhưng chỉ thịnh sủng hai năm liền thất sủng, cung nhân cũng không
hầu hạ nàng tỉ mỉ, một khắc khi nhìn thấy cảnh tượng kia hắn đã đau lòng biết bao nhiêu, chỉ sợ cũng chỉ có mỗi mình hắn hiểu.
“Ta có rất nhiều lý do muốn giết tên cẩu hoàng đế kia.” Tạ Phi Viên uống quá
nhiều, nói chuyện cũng bắt đầu hàm hồ, “Hắn mang Thanh Diệp rời khỏi ta, rồi lại chưa từng đối xử tử tế với nàng, thời điểm ta vất vả lăn lộn
mới trở thành đại nội thị vệ, nàng đã gầy đến đáng thương.”
Du Thư thở dài thật sâu, “Ở bên cạnh người không yêu mình, đương nhiên là không thể sống tốt.”
Đặc biệt là khi lão hoàng đế kia chính là một kẻ cực kỳ phong lưu, dạng mỹ
nhân gì đến chỗ ông ta cũng đều nhanh chóng chán ngấy, hơn nữa Hiền phi
còn khinh thường việc tranh sủng hơn thua, lại không có nhà mẹ đẻ chống
lưng, cuộc sống trong cung lại càng thêm gian nan.
“Nếu khi đó ta không chuẩn bị ổn thỏa trong ngoài, mẫu tử bọn họ không biết sẽ bị
người ta khi dễ đến mức nào.” Nói tới đây, Tạ Phi Viên vẫn còn vô cùng
oán hận, “Vất vả lắm mới đợi được đến ngày cẩu hoàng đế kia chết, ta, ta chẳng qua chỉ là rời đi xử lý chút việc mà thôi.”
“Cũng chỉ một lát như vậy mà thôi……” Hắn giơ tay che mắt mình, tựa hồ như rất không muốn hồi ức lại chuyện cũ, “Chỉ một đêm.”
Thời điểm hắn trở về thì Hiền phi nương nương đã bị kẻ khác hại chết.
Du Thư nhẹ nhàng cầm tay hắn, “Đại nhân đừng tự trách mình.”
Hắn từng nghe Tiêu Vị Tân nói, khi đó y đã tính toán xong xuôi, đợi y tròn
mười tám tuổi ra ngoài khai phủ, sau đó chờ Tiêu Vị Thâm thượng vị, y
liền có thể thuận lý thành chương tiếp đón mẫu thân ra cung đến ở cùng
mình, mẫu tử bọn họ sẽ không phải bị người khác khi dễ nữa.
Y
thậm chí còn nghĩ rằng, mấy năm nay Tạ Phi Viên vì bảo hộ cho y mà vứt
bỏ hết thảy những gì mình từng có, phần ân tình này y vĩnh thế đều không quên, nếu như giao mẫu thân lại cho hắn, y cũng vô cùng yên tâm.
Mọi thứ đều đã được an bài thỏa đáng, nhưng ai có thể ngờ được, một đêm
trước khi ra cung, Hiền phi nương nương thế nhưng đã bị sống sờ sờ siết
cổ chết.
Bà chết vào buổi sáng trước một ngày.
Ai dám nói đây không phải là tạo hóa trêu ngươi chứ?
“Hoàng thượng cũng từng có tâm, chỉ là……” Du Thư không biết nên an ủi như thế
nào, bởi vì những lời này đã sớm không còn ý nghĩa gì.
Tạ Phi
Viên cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, bụm mặt mà thấp giọng khóc
lên, nam nhân đáng thương lại si tình này vì một phần tình thuở niên
thiếu mà khắc ghi cả một kiếp người, nhưng sau này quãng đời còn lại,
hắn sẽ phải một mình sống tiếp.
Du Thư ngẩng đầu nhìn lên bầu
trời, vầng cô nguyệt quạnh quẽ treo trên màn đêm, vô bi vô hỉ, hệt như
rất nhiều năm trước mà ngắm nhìn nhân thế buồn vui, rồi lại không chút
nào đồng tình.
Hắn vô cùng hy vọng Tạ Phi Viên có thể quên đi
chuyện cũ năm xưa, tốt nhất hãy tiến về phía trước một bước, có lẽ hắn
sẽ có thể một lần nữa tìm thấy tình yêu.
Đáng tiếc, cuối cùng hắn vẫn giam mình bên trong nỗi thống khổ, thà rằng cứ ôm theo hồi ức mà
chết đi cũng không chịu bắt đầu một lần nữa.