Lão Bà Kết Hôn Sao

Chương 86


trướctiếp

Điều không trọn vẹn không chỉ là những bức ảnh, mà còn là trái tim lúc ấy.

Bức ảnh là biểu tượng, Cố Trì Khê áy náy vì vắng mặt trong bảy năm qua, muốn bù đắp bằng cách chụp lại những bức ảnh, che đậy quá khứ bằng hiện tại và lấp đầy nỗi đau bằng hạnh phúc.

Bàn tay đang vươn ra của Ôn Ninh khựng lại giữa không trung.

“Không được sao?” Cố Trì Khê nhìn thấy trong mắt của nàng có chút do dự.

Ôn Ninh lắc đầu liên tục: "Không phải, em vốn là muốn vứt đi..." Sau đó nàng làm bộ dáng tươi cười, leo lên giường, lấy ra những tấm ảnh còn lại, "Chụp lại vẫn tốt hơn, sao em không nghĩ tới nhỉ? Làm lại những hành động này, có phải cảm giác giống như xuyên qua thời gian và không gian không?"

Nàng hứng thú cười cười, nhưng đôi mắt đỏ hoe, nước mắt rơi xuống.

Lạch tạch rơi vào bức ảnh.

“Ninh Bảo—” Cố Trì Khê hoảng sợ, ôm mặt nàng lên, “Đừng khóc đừng khóc, không chụp cũng không sao, vứt đi là được…”

Lau nước mắt cho nàng, chất lỏng ấm áp làm ướt ngón tay cô, càng lau càng nhiều.

Ôn Ninh đặt ảnh xuống, vùi đầu vào trong ngực Cố Trì Khê, nghẹn ngào nói: “Em hối hận vì đã cắt chị ra, kỳ thực em thực sự không muốn, nếu không em đã vứt nó đi chứ không cắt mặt chị. Em muốn lưu lại ảnh, nhưng nhìn thấy chị trong ảnh thật khó chịu, em chỉ có thể cắt mặt của chị giấu đi..."

Đó là vào mùa đông, một đêm đầy gió lạnh, nàng lấy ra tất cả những bức ảnh chụp với Cố Trì Khê, đi đến một nơi cách nhà một quãng đường để tìm một cái thùng rác, chuẩn bị vứt đi.

Nàng đứng bên thùng rác rất lâu, rất lâu, đưa ra một xấp ảnh rồi lại thu vào, hết lần này đến lần khác.

Gió lạnh khiến mặt mũi nàng đỏ bừng, tay chân cứng đờ tê cóng.

Trong lòng tự nhủ: Vứt đi sẽ không còn gì, ngay cả ký ức cũng sẽ bị mai một, vĩnh viễn không gặp lại người kia, nhất định phải quên người kia — nhưng nàng không thể làm được.

Ôn Ninh không làm được.

Nàng quay lưng trở về, nửa đường quay lại, lại xoay người, lại quay lại, tới lui trên con phố đêm mùa đông, ánh đèn đường màu cam ấm áp chiếu lên má nàng, hai hàng lệ long lanh lạnh lẽo.

Cuối cùng nàng đem ảnh về nhà.

Nàng dùng kéo cắt mặt Cố Trì Khê ra, tay nàng run rẩy, bỏ các mảnh vào túi đi ra khỏi nhà. Lần này, không chút do dự mà ném vào thùng rác.

Ôn Ninh tìm cho mình một lý do: Tại sao Cố Trì Khê phạm sai lầm lại liên lụy đến nàng, chỉ cần cắt đi tên hỗn đản kia, chỉ lưu lại một phần ký ức của chính nàng.

Hộp gỗ nhỏ giấu trong ngăn tủ, cất giấu nhiều năm như vậy.

Bây giờ tỷ tỷ đã trở về, không có gì phải luyến tiếc vì vứt bỏ những bức ảnh kia, hai người không cần phải sống trong hồi ức, có một tương lai tốt đẹp hơn đang chờ hai người ở phía trước.

"Chị hiểu, Ninh Bảo, chị hiểu..." Cố Trì Khê lầm bầm lặp đi lặp lại, một hơi nghẹn ở trong cổ họng, chậm rãi thở ra.

Đôi môi mềm mại dán vào dưới mắt nàng, hôn lấy chất lỏng mằn mặn, những ngón tay luồn qua mái tóc đen dài của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve rồi ghì chặt sau đầu nàng.

Ôn Ninh nhắm mắt lại, không nói nữa.

Sau khi yên lặng, nàng vặn vẹo thân thể, thấp giọng nói: "Có một số ảnh được chụp ở danh lam thắng cảnh ở nơi khác, không biết lâu như vậy có thay đổi hay không."

Cố Trì Khê hơi ngửa đầu ra sau, mỉm cười, dùng ngón tay cái lau đi vết ướt nơi khóe mắt, "Khẳng định là có chút thay đổi, nhưng hẳn là bộ dạng vẫn còn, chúng ta sắp xếp chút thời gian cùng nhau đi, vừa lúc coi như ra ngoài thư giãn, thế nào?"

"Được."

"Vậy chọn ngày sinh nhật của em đi."

Sinh nhật của Ninh Bảo là ngày 24 tháng 3, còn một tuần nữa.

Ôn Ninh lắc đầu, "Tháng ba còn khá lạnh, chờ thời tiết ấm lên thì đi, ngày 24 em còn có ca trực."

Khóe môi Cố Trì Khê khẽ nhúc nhích, đang muốn nói hủy bỏ cho nàng, Ôn Ninh liền lấy tay che miệng, ngạo kiều nói: "Chị không được hủy ca của em."

"Ưm--"

Nàng buông ra, Cố Trì Khê lập tức nắm lấy tay nàng, "Tại sao?"

"Một phần tư năm nay đã trôi qua, mà em chỉ bay tổng cộng chưa đến 100 giờ, đầu tháng em có huấn luyện lại, nếu cứ tùy hứng như vậy thì làm sao tích lũy được kinh nghiệm? Không có cảm giác thành tựu trong sự nghiệp đều là thất bại, Chị biết không? Cố lão bản..." Nàng vừa nói vừa cười, hôn lên trán Cố Trì Khê.

Sau khi trả nợ xong không cần phải liều mạng kiếm tiền nữa, ngược lại có thể quay trở lại với sự nghiệp, tìm lại giá trị bản thân.

Nàng cảm thấy “bản chất” bị đè nén bao năm qua của mình đang dần hồi phục.

Cố Trì Khê thuận theo gật đầu: "Vợ nói đúng."

"Dù sao em cũng không thích sinh nhật lắm, mỗi năm em lại già thêm một chút, hơn nữa ngày em thổ lộ với chị..." Ôn Ninh nghĩ đến sinh nhật lần thứ 20 của mình, ánh mắt mờ mịt.

Xú tỷ tỷ.

Làm tan nát trái tim thiếu nữ của nàng.

A--

Cố Trì Khê ho nhẹ hai tiếng, đổi chủ đề nói: "Ninh Bảo, vừa rồi em gọi ai ở ban công vậy?"

“Biểu muội.” Ôn Ninh không định nói tiếp, nghe theo lời cô, không nói chuyện trước đây nữa.

Cố Trì Khê gãi gãi mũi nàng: "Biểu muội làm sao? Hình như em rất tức giận."

Ôn Ninh cong môi rũ mắt xuống.

Nói ra loại chuyện này thật mất mặt, nhưng vợ nhà mình không có gì phải sợ, nàng thoát ra, vén chăn lên, khóa ngồi lên đùi Cố Trì Khê, "Em thấy một bài đăng trên trang cá nhân của em ấy, trên ảnh chụp đều là hàng hiệu tương đối cao cấp, rượu đỏ, lung tung rối loạn, còn chụp với soái ca trẻ tuổi, tôi nghĩ là em ấy có bạn trai nên gọi điện cho em ây, chị đoán xem kết quả em ấy gì?"

"Nói gì?"

"Em ấy nói tham gia một câu lạc bộ đều là soái ca mỹ nữ, phú nhị đại, giới thượng lưu, thường tổ chức đua xe, tiệc du thuyền, tiệc trà chiều, bla bla..."

"Ngày mai em ấy còn có chuyến bay lúc tám giờ mà hơn nửa đêm vẫn còn nhảy disco, em mắng em ấy, bảo em ấy nhanh chóng trở về ký túc xá."

Cố Trì Khê esuy nghĩ một lúc, sau đó nói, "Tên của câu lạc bộ là gì?"

"'Tên Mostro' gì đó..." Ôn Ninh cau mày nhớ lại, nàng cố ý để em họ đánh vần.

Cố Trì Khê: "Quái vật, tiếng Ý."

"..."

"Câu lạc bộ này chị chưa từng nghe qua, hẳn là trong giới tư nhân, một ít thế hệ trẻ tuổi mê chơi thường tổ chức những hoạt động kia, nhưng chung quy đều là người trong vòng, cũng không phải cao cấp gì, dù sao biểu muội của em không thuộc về trong vòng kia cũng có thể vào, vậy có nghĩa là..." Nàng dừng lại, không tiếp tục.

Đây là một loại tiềm quy tắc nhìn không thấu.

Nghề tiếp viên hàng không toàn là soái ca mỹ nữ, hầu hết họ làm việc cần cù, số ít có đời tư hỗn loạn, bị bao dưỡng, làm tiểu tam, còn có làm mẹ đơn thân.

Có mấy chuyện trong công ty, nam nữ chia 50-50, cô biết hết.

Ôn Ninh cũng không ngốc, nàng lập tức hiểu ra, kinh hãi nói: "Xong rồi xong rồi, trước đây em cảm thấy em ấy hư vinh, hiện tại nhất định là bị lừa, em ấy còn không nghe lời em, sao em có thể ngăn cản em ấy..."

"Người có tâm hư vinh là chuyện bình thường, ai mà không có? Cô gái trẻ tuổi rất dễ bị dụ, nếu em ấy thực sự muốn tiếp xúc với những thứ này, em có thể bảo em ấy đến tìm anh rể." Cố Trì Khê vén mái tóc dài của nàng, lại buông ra.

Ôn Ninh sửng sốt: "Cái gì anh rể?"

"Chị đây," Cố Trì Khê chớp mắt, "Tỷ tỷ của vợ."

"Sao không phải là chị dâu?"

"?"

"Vợ của tỷ tỷ nên gọi là chị dâu."

"Gọi anh rể."

"Chị dâu!"

"Anh rể!"

Hai người tranh đấu.

"Ai thụ là chị dâu."

"Ai công là anh rể."

“Em công!” Ôn Ninh cũng không chịu thua kém.

Cố Trì Khê khí định thần nhàn: "Em thụ."


trướctiếp