Lão Bà Kết Hôn Sao

Chương 79


trướctiếp

Cố Cẩn Nhan đi đến mép giường ngồi xuống, môi mấp máy, thanh âm ôn nhu hơn khi mỗi lần gặp nhau: "Mấy ngày nay hồi phục thế nào?"

Cô nhìn xuống, thoáng thấy bàn tay lộ ra ngoài của em gái, do dự một lúc rồi nhẹ nhàng nắm lấy.

Tay kia theo bản năng hơi rụt lại.

Cố Trì Khê nhìn cô, ánh mắt có chút đờ đẫn, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì, nhưng lại tựa hồ hoàn toàn trống rỗng, ánh mắt trong suốt không có chút phòng bị.

Một lúc sau, cô nói: “Một tuần nữa sẽ xuất viện”.

"Hay em đi chỗ của tôi đi?" Cố Cẩn Nhan học theo Ôn Ninh, khép tay ôm lấy tay cô, "Ở 'Hải Lan Loan' của tôi có một mảnh hoa viên, phong cảnh không tệ, sinh hoạt có chuyên gia chiếu cố, rất thích hợp tĩnh dưỡng, tuyệt đối sẽ không bị quấy rầy."

Câu cuối to hơn một chút.

Kỳ thực ở nhà tốt hơn, nhưng hai lần liên tiếp cô bị chính em gái của mình gặp phải, nháo đến khó chịu, cô lo lắng nếu lại xảy ra chuyện như vậy, quan hệ của hai người sẽ trở lại như ban đầu.

Cố Trì Khê xuất thần nhìn cô lần nữa.

Cô quá ôn nhu.

Khác với tình nhân, đó là một loại ôn nhu trong tình thân. Khi còn nhỏ, cô bị bắt nạt, một mặt ghét Cố Cẩn Nhiên, mặt khác lại hâm mộ nàng có một tỷ tỷ luôn yêu thương và bao dung vô điều kiện, trong khi bản thân cô chẳng có gì.

Trước khi gặp Ôn Ninh, cô thường nghĩ mình và Cố Cẩn Nhiên đổi chỗ cho nhau thì tốt rồi.

Đại tỷ rất cường thế, khôn khéo lại tự tin từ trong xương cốt, nhưng khi tiếp xúc ngoài mặt lại không cảm thấy được chút nào, người ngoài tiếp xúc sẽ cảm thấy là người chu đáo lại hào phóng, rất thoải mái.

Loại người này có thể ôn nhu đến muốn mệnh.

“Không cần.” Cố Trì Khê từ chối.

Đây không phải là tỷ tỷ của cô, hơn nữa còn có thù cũ, có thể chung sống hòa bình, thỉnh thoảng tiếp xúc là đủ rồi, cô không muốn phụ thuộc vào những thứ không thuộc về mình.

Cố Cẩn Nhan đoán được cô sẽ từ chối, cho nên chỉ mỉm cười tiếp tục nói: "Mấy ngày nay Ninh Ninh đã rất vất vả, không được nghỉ ngơi nhiều, quầng thâm của em ấy đều lớn như bảo vật quốc gia rồi."

Cố Trì Khê quay đầu lại nhìn.

“Không có…” Ôn Ninh cuống quít phủ nhận, không muốn vì vậy mà để Cố Trì Khê cảm thấy áy náy, “Em có quầng thâm dưới mắt là do công việc, lịch trình không có quy luật, không liên quan đến việc mấy ngày nay chăm sóc tỷ tỷ."

Hai tay siết chặt vào nhau, lực đạo đột nhiên tăng lên.

Cố Trì Khê nhìn chằm chằm nàng, nhỏ giọng nói: "Ninh Bảo."

"Hửm?"

Ánh mắt Ôn Ninh rơi vào môi cô, muốn hôn cô nhưng có người bên cạnh đành phải nhịn lại, không tiếng động dùng ánh mắt trấn an cô: Không sao đâu.

Cố Trì Khê mím môi cười.

"Sao em lại gọi em ấy là 'tỷ tỷ'?" Cố Cẩn Nhan tò mò hỏi.

Ánh mắt Ôn Ninh cũng không dời, dán chặt vào mặt Cố Trì Khê, giống như đang tự nói với chính mình: "Bởi vì từ nhỏ đã như vậy..."

Đã mười năm rồi.

Hai người truyền đạt suy nghĩ của mình bằng mắt giống như không có ai khác ở đó.

Cố Cẩn Nhan ngày càng cảm thấy mình là bóng đèn.

Khi lớn lên, cô có sự nghiệp, gia đình, tất cả những gì cô nên có, nhưng cô thường cảm thấy trong lòng trống rỗng, mơ hồ ngứa ngáy, thỉnh thoảng có gió thổi qua, chua xót, thế mà ghen tị với người khác.

Ví dụ như lúc cô ốm, em gái tôi không ở bên, chỉ có người hầu ở bên, cô không dám để bọn trẻ biết.

Đi được một lúc, cô mới nhớ ra chuyện, ho nhẹ một tiếng nói: “Đã tìm ra được danh tính tài xế gây tai nạn rồi.”

Hai người đồng thời quay mặt lại.

"Chiếc xe đó đến từ một công ty cho thuê xe tên là 'Thịnh Hưng'. Lão bản đứng sau là Vương Lệ Nhã, người lái xe đâm em là mang ân huệ của bà ta, tính mạng của cả gia đình đều nằm trong tay bà ta, cho nên..."

“Bắt một người chịu tội thay.” Cố Trì Khê nhẹ giọng ngắt lời, trong đôi mắt đen toát ra tia lạnh lẽo.

Đúng như cô dự kiến.

Cố Cẩn Nhan hơi sửng sốt, lắc đầu nói: "Không thể nói hoàn toàn là chịu tội thay, nói đúng hơn nên gọi là 'công cụ'."

"Gọi là gì không quan trọng."

“Ừm……”

Ôn Ninh nắm chặt tay Cố Trì Khê, "Chị thật sự không thể làm gì bà ta sao?"

Cố Trì Khê cau mày.

“Những chuyện này em không cần lo, cứ giao cho tôi.” Cố Cẩn Nhan vỗ vỗ tay cô, “Bây giờ hẳn là bà ta ốc còn không mang nổi mình ốc, nhưng đề phòng, em ra ngoài vẫn phải mang theo vệ sĩ, tôi sẽ gửi cho em một ít xe."

Sợ cô từ chối, cô nói thêm: “Tự mình tìm không đáng tin cậy, phải huấn luyện, không bằng đồ có sẵn trong nhà”.

Hô hấp Cố Trì Khê ngưng trệ, cảm xúc nghẹn ở cổ họng.

Bỗng nhiên, Ôn Ninh tựa hồ cảm giác được cái gì, hơi nghiêng người về phía trước, chuẩn bị dùng tay kia ôm lấy cô.

Giây tiếp theo, Cố Trì Khê ngã nghiêng trong vòng tay của nàng.

Nàng ôm lấy cô.

Nhà chính của Cố gia.

Luôn luôn có một loại bình tĩnh kỳ dị trước cơn bão.

Nữ nhân trung niên đứng trước cửa sổ hình bát giác, dáng người yểu điệu, tóc dài được uốn nhuộm tỉ mỉ, mặc áo choàng thêu Tô Châu, khí chất cao quý.

Bà cầm tách trà trên tay, nhấp một ngụm rồi nhíu mày.

Đã nguội rồi.

"Phu nhân--"

Một giọng người hầu từ phía sau truyền đến: "Đại tiểu thư đã trở về, muốn gặp ngài."

Vương Lệ Nhã sửng sốt, dùng ngón tay mảnh khảnh véo cái tách, nhẹ nhàng lắc lắc, sau đó xoay người, "Để nó lại đây, pha một bình trà khác."

"Dạ."

 Pha trà rất lâu, Vương Lệ Nhã thu lại chiếc áo choàng mềm mại, ngồi trên sô pha, không chờ pha trà mà chờ tiếng bước chân.

Ba, hai, một...


trướctiếp