Lão Bà Kết Hôn Sao

Chương 77


trướctiếp

"Mẹ……"

Cố Trì Khê kêu lên, ngủ thiếp đi.

Đàm Giai sững người tại chỗ, còn tưởng mình nghe lầm, nhìn lão bản đang ngủ say, lại nhìn Ôn Ninh, nghẹn hồi lâu mới thốt ra: "...Ngài ấy gọi tôi là gì?"

Ôn Ninh ngưng trọng nhìn người trên giường, "Chị ấy vừa mới tỉnh lại một lúc, bác sĩ tới kiểm tra hỏi han, chị ấy có thể nhớ rõ những thứ cơ bản, nhưng sao có thể nhận cô là —— "

Nàng nghĩ tới tất cả các loại khả năng, nhưng không nghĩ đến suy giảm nhận thức.

Chẳng lẽ là...

Tỷ tỷ chỉ nhận ra mình?

Ôn Ninh hít một hơi, có chút không thể tin được.

Là vĩnh viễn, hay tạm thời? Thời gian ngắn hay dài? Nếu việc này tiếp tục kéo dài liệu có ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của tỷ tỷ không? Đột nhiên nàng cảm thấy hoảng loạn cùng sợ hãi.

Đàm Giai nhìn thấy sắc mặt nàng khó coi, vội vàng trấn an: “Có lẽ chỉ là hai ngày này tương đối mơ hồ, một thời gian nữa sẽ ổn thôi, nếu bác sĩ kiểm tra không có vấn đề gì thì yên tâm rồi."

Khóe môi Ôn Ninh mím thành một đường thẳng.

“Đúng rồi, hôm nay có một người tên Cố Cẩn Nhan gọi điện cho tôi, tự xưng là tỷ tỷ của Cố tổng.” Đàm Giai ngồi xuống, nhẹ vỗ vai nàng rồi chuyển chủ đề.

"Cô có biết một người như vậy không?"

Ôn Ninh sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng không phải là đại tỷ gọi tới, mà là Đàm trợ lý cũng không biết có một vị đại tỷ như vậy tồn tại. Nghĩ nghĩ, nàng chợt nhận ra ---- biết mới là không bình thường.

Trước khi trở về bên đối phương, tỷ tỷ luôn bao bọc chính mình kín mít, đến nỗi người thân cận nhất cũng không thể nhìn thấy.

Hơn nữa, không ai trong Cố gia là người tốt.

Có thể được coi là người nhà sao? Cái gọi là đại tỷ chẳng qua chỉ là còn một chút lương tri mà thôi.

Trên mặt Ôn Ninh lộ ra vẻ chán ghét, Không mặt không nhạt đáp: "Ừ." Nàng cầm tay Cố Trì Khê nhét vào trong chăn, đan ngón tay vào nhau, "Cô ấy gọi cô là có chuyện gì?"

Biết là có người như vậy, Đàm Giai mới hơi yên tâm, nói: "Cô ấy nói có chút chuyện với Cố tổng, nhưng hai ngày nay không liên lạc được."

"Cô có nói với cô ấy về vụ tai nạn xe không?"

"Không có."

Chuyện riêng tư của lão bản sao dám tiết lộ ra bên ngoài dễ dàng như vậy.

Chỉ có một số người cấp cao trong công ty biết, yêu cầu tạm thời giữ bí mật.

Đàm Giai nói: "Bởi vì tôi không chắc chắn danh tính thực sự của cô ấy, tốt hơn là nên thảo luận loại chuyện này với sự đồng ý của người nhà, hoặc để cô ấy trực tiếp liên lạc với ngài."

Người nhà...

Ôn Ninh nghe được lời này, trong lòng liền ấm áp.

Nàng động đậy ngón tay, nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay ấm áp của hai người dưới chăn, thần sắc hòa hoãn: "Được, để cô ấy gọi điện thoại cho tôi đi."

"Được."

...

Lời nói của viên cảnh sát giao thông văng vẳng bên tai Ôn Ninh, từ “cố ý” lặp đi lặp lại, thoạt đầu nghe không có vấn đề gì, nhưng ngẫm kỹ lại càng thấy không đúng càng rõ.

Tại sao lại cố ý đâm vào Cố Trì Khê?

Nếu là lái xe bình thường, không có chiếm dụng đường hay vi phạm bất kỳ quy tắc nào, ngay cả khi lái xe trong tình trạng say rượu thì việc cố ý va vào xe của Cố Trì Khê là không có khả năng. Nàng không thể xem video giám sát, hoặc có thể cảnh sát giao thông đã diễn đạt sai ý khi chuyển tiếp cho nàng.

Nghĩ đi nghĩ lại, tự nhiên nghĩ đến tỷ muội và người Cố gia, nếu đi sâu hơn, mẹ kế cũng có chút đáng nghi...

Buổi trưa, Ôn Ninh nhận được điện thoại của Cố Cẩn Nhan.

"Alo?"

“Ninh Ninh—“ Bên kia truyền đến một giọng nữ thân thiện.

Trong lúc nhất thời, Ôn Ninh cau mày, trong lòng cảm thấy khó chịu, càng ngày càng hối hận ngày đó để Cố Cẩn Nhan gọi điện thoại cho nàng.

Nàng lạnh lùng nói, "Có chuyện gì vậy?"

Trên điện thoại không thấy biểu tình, ngữ khí của Cố Cẩn Nhan không thay đổi, tựa hồ đang cười nói: "Khê Khê gần đây rất bận sao? Tôi không liên lạc được với em ấy, nếu em ấy ở bên cạnh em, nếu tiện thì để em ấy trả lời điện thoại đi."

"..."

Ôn Ninh mím môi.

Cửa sổ ban công mở toang, gió lạnh lùa vào khiến mặt và ngón tay nàng tê cứng.

"Ninh Ninh?"

"Có ở đây, nhưng không tiện."

"À..." Cố Cẩn Nhan hạ thấp giọng điệu, suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?"

Ôn Ninh đóng cửa sổ lại, quay đầu nhìn người trên giường, chần chờ một chút.

Không cần vội.

Thời gian cứ thế trôi đi thật lặng lẽ.

Thật lâu sau, rốt cục Cố Cẩn Nhan nhịn không được hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

“Chị biết rồi à?” Ôn Ninh nhướng mày, biết đối phương không nhìn thấy.

"Gì cơ?"

Ngữ khí nghi hoặc.

Ôn Ninh đột nhiên có chút cáu kỉnh, giống như cái túi xì hơi, nói: "Chị ấy bị tai nạn xe, đang ở bệnh viện."

—— thực sự chờ mong phản ứng của vị đại tỷ này.

Trong điện thoại lại yên lặng mười mấy giây.


trướctiếp