Lão Bà Kết Hôn Sao

Chương 72


trướctiếp

Bên tai vờn quanh hô hấp nóng bỏng như thiêu đốt, giọng nói mềm mại, vô luận là cố ý hay vô tình đều rất câu nhân.

Nghe những lời của nàng, trái tim của Cố Trì Khê đập dữ dội, nhất thời không dám tin. Quỷ ngạo kiều trước nay đều đã quen được người hống, vẫn luôn là cách này, chẳng lẽ hiện tại muốn...

Cô nhìn bóng lưng tài xế cách đó không xa.

"Em muốn xem một chút," Ôn Ninh hôn vành tai Cố Trì Khê, mới tiếp tục nói hết, "Chị giấu ở đâu rồi?"

Cố Trì Khê thở ra một hơi, nhưng đồng thời cũng có chút mất mát, nói: "Không phải xe này."

"Ò."

Ôn Ninh mím môi, nàng chỉ là thuận miệng hỏi thôi, bởi vì Cố Trì Khê chuyển đề tài, hiển nhiên còn đanggiận, nàng không biết nên nói cái gì.

Hy vọng người này không nghĩ quá nhiều.

"Là để trên R8 sao?"

"Không phải."

“Còn xe khác sao?” Ôn Ninh không còn gì để nói.

Cố Trì Khê im lặng một lúc, nói, "Hôm đó đùa em thôi, chị không để trong xe."

"..."

"Nhưng mà—" cô cong môi cười, "Nếu em thích, chị sẽ mua một chiếc xe 'tiện nghi' hơn."

Âm thanh của từ "tiện nghi" cố tình nhấn mạnh, có thâm ý khác.

R8 là xe thể thao, chỉ có hai chỗ ngồi, hoàn toàn không thể thi triển tình yêu trên đó, nhưng chiếc Bentley này là để phục vụ công việc, không tiện.

“Không gian rộng lớn, khả năng chống động đất cao, rộng rãi hơn, em thấy thế nào?” Cố Trì Khê vuốt tóc gáy Ôn Ninh, hơi vén ra một chút, áp môi vào.

Ôn Ninh rất nhạy cảm, không chịu được hôn, Cố Trì Khê hôn đến nàng rất thoải mái, nàng rên rỉ trong cổ họng, khẽ nói: "Được, chị quyết định đi."

Nói xong, nàng di chuyển cơ thể, điều chỉnh tư thế.

Nàng cao gầy, ngồi trên đùi Cố Trì Khê phải khom eo, cúi đầu, rướn người ôm lấy cô, trong xe còn rất nhiều không gian, nhưng co người lại như vậy cũng không thoải mái lắm.

Cố Trì Khê chú ý tới, vỗ vỗ lưng nàng, nói: "Ngồi lại đi."

"Không muốn."

"Hửm?"

“Ngồi trên người chị thoải mái hơn.” Khi nàng mặt dày nói câu này, tai nóng đến mức sắp bỏng.

Cố Trì Khê nhẹ giọng nói: "Em không sợ bị người khác nhìn thấy sao?"

"..."

Ngữ khí cực nhẹ như mũi kim đâm thẳng vào trái tim Ôn Ninh, rõ ràng không có chút châm chọc nào, nhưng đối với nàng mà nói lại tràn đầy châm chọc.

Đây là lầu hai, tất cả xe của lãnh đạo đều đậu ở đây, khu vực xung quanh chỉ có Cố Trì Khê, không ai đi qua chứ đừng nói là nhìn thấy.

Nàng thấp giọng nói vào tai Cố Trì Khê, "Thực xin lỗi."

"Hôm đó em không nên hất chị ra."

"Lúc đó em quá sợ hãi, cái gì cũng không nghĩ, hai ngày nay chị ở khách sạn, vốn dĩ em muốn đi tìm chị, em..." Ôn Ninh dỗ người không được, cảm thấy có chút ủy khuất.

Nàng vừa mới rút lại suy nghĩ từ trong quá khứ, nàng chưa suy nghĩ kỹ về mối quan hệ giữa hai người, cũng chưa sẵn sàng để bị dư luận chú ý, mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến nàng không kịp đề phòng.

Sau khi bị đồng nghiệp làm cho sợ hãi như vậy, mấy ngày qua đã bình tĩnh lại, nhưng chuyện này khiến nàng phải suy nghĩ.

Im lặng hồi lâu, Cố Trì Khê còn chưa kịp phản ứng, Ôn Ninh đã chống người, hai tay ôm mặt, dỗ dành cô: "Em biết sai rồi, đừng giận nữa..."

“Không có giận…” Cố Trì Khê cuối cùng cũng lên tiếng, còn chưa kịp nói xong thì môi đã bị chặn lại.

Hơi nóng đọng lại giữa môi, Ôn Ninh như muốn nếm thử điểm tâm, đầu tiên là dùng sức “moa” một tiếng, sau đó hơi lùi ra sau, môi mỏng mềm mại chạm vào khóe môi, vươn đầu lưỡi, đảo qua môi thấm chút sắc đỏ hồng.

Là hương vị sô cô la ngọt ngào.

Lau sạch vết đỏ, nhẹ nhàng cắn, học vụng về mà mút, mút đi mút lại.

Nàng vẫn còn ngây ngô, hôn không có kết cấu, chỉ biết trấn an theo bản năng, nhưng xem ra nàng càng cẩn thận cảm thụ lại càng thành thục.

Hai người dính vào nhau rất chặt, Cố Trì Khê hơi ngửa đầu ra sau, thuận theo nhận lấy, son trên môi đã lem, cô lo Ôn Ninh sẽ bị "nhiễm trì", vừa thoải mái hưởng thụ chủ động của quỷ ngạo kiều vừa vui sướng.

Trong xe yên tĩnh, hô hấp dồn dập, nhịp tim hỗn loạn.

Một đám lửa bốc lên, nhiệt độ dần dần tăng cao, mặt Cố Trì Khê nhuộm một tầng sương hồng, môi hơi mở ra, tràn ra khí tức.

Giống như một thành trì bị đóng chặt, Ôn Ninh đã chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để xông vào, tùy tiện cướp bóc.

Âm thanh tinh tế.

Khi bầu không khí trở nên dày đặc, lửa nóng dâng lên trong lòng, Ôn Ninh hơi ngả người ra sau để cho cô có chút thời gian thả lỏng, không ngờ suýt chút nữa đã đụng đầu, nàng điều chỉnh lại rồi rũ mắt tiếp tục.

"Ninh Ninh, trong xe không có —— "

"Ư-"

Cố Trì Khê tự do hô hấp được vài giây, lại bị hôn chặt đến mức mắt đỏ hoe, lúc đó cô mới ý thức được mình nên rèn luyện dung tích phổi.

Một cổ xúc động khác đang ẩn ẩn xuất hiện.

Cũng may Ôn Ninh kịp thời buông tha cô.

Hai người đồng thời mở mắt ra, nhìn thấy đối phương miệng đỏ như hóa trang chú hề, sửng sốt một chút, không nhịn được cười ra tiếng: "Ha ha ha —— "

Ôn Ninh rút khăn giấy, lau miệng Cố Trì Khê, cũng lau cho chính mình.

Hôm nay nàng không trang điểm, cả khuôn mặt lộ vẻ thuần khiết thanh nhã, da thịt ẩm mượt như phủ sương, ít kiều diễm hơn nhưng lại toát lên vẻ xinh đẹp tràn đầy sức sống.

Lau xong, nàng nằm trong ngực Cố Trì Khê, "Chị không giận chứ?"

"Không giận." Cố Trì Khê khẽ thở dài, "Là thương tâm."

"..."

"Ninh Ninh."

"Hửm?"

Cố Trì Khê vén tóc Ôn Ninh quấn quanh ngón tay, "Chị biết, bảy năm thực sự rất dài, chúng ta đã bỏ lỡ khoảng thời gian quan trọng nhất trong cuộc đời của đối phương, rất nhiều chuyện đã trở thành tiếc nuối, không thể bù đắp được, đây là lỗi của chị, không phải lỗi của em."

"Nhưng trong những ngày về sau, chị hy vọng em sẽ tin tưởng chị."

Cô hiểu hết tâm tư của Ôn Ninh, nhìn thấu mọi lo lắng của Ôn Ninh, hai người vẫn còn thiếu lòng tin cùng thấu hiểu cần thiết, phải hòa hợp một lần nữa.

Mấy ngày qua, cô cũng cẩn thận suy nghĩ.

Ôn Ninh hít sâu một hơi, do dự hồi lâu mới nói: "Em cảm thấy chị giống như một điều thần bí."

Nàng nhìn cô như nhìn hoa trong sương mù.

Nàng biết những bông hoa ở đó màu gì, hình dạng gì, nhưng chúng mờ mờ, không thể nhìn rõ. Cảm giác không chắc chắn này thật khó chịu.

Cố Trì Khê vuốt ve mặt của cô, lẩm bẩm nói: "Sau này sẽ không có bí mật nữa..."


trướctiếp