Lão Bà Kết Hôn Sao

Chương 69


trướctiếp

“Không có tỷ tỷ nào giống chị cả…” Giọng Ôn Ninh trầm thấp, nói xong dụi mặt vào tai Cố Trì Khê.

Kiếm tiền đích xác không trì hoãn yêu đương.

Mấy năm nay, nhìn thấy đồng nghiệp có đối tượng bên người, bay những chuyến bay khác nhau, hai người chỉ cần nhìn nhau trên đường băng là mãn nguyện, nàng đặc biệt hâm mộ. Đặc biệt là khi hạ cánh vào đêm muộn, tự mình lái xe về nhà.

Nàng đã thử thích người khác, thậm chí tự thôi miên chính mình, nhưng cũng đều vô dụng, miệng có thể lừa, não có thể lừa, nhưng trái tim thì không.

Bất cứ khi nào nàng cảm thấy mình ra ngoài có thể kết bạn mới, ban đêm nàng sẽ mơ thấy Cố Trì Khê, mơ đi mơ lại, mơ thấy sân trong hoang vắng hiu quạnh, ngôi nhà trống rỗng cùng thống khổ tuyệt vọng.

Bóng dáng người kia chưa bao giờ đi xa.

Khi còn nhỏ, nàng đã gặp được người trong lòng kinh diễm, trải qua mười ba năm trói buộc, một khi ly biệt, nàng cảm thấy cuộc đời này không thể sống tốt.

Nhưng hiện tại người đã trở về...

Ôn Ninh trút bỏ hết tức giận, ủy khuất, oán hận, chỉ còn lại mềm yếu chôn chặt trong lòng, cuối cùng nhào vào trong ngực cô.

Điều này thật khó hiểu.

Cố Trì Khê sửng sốt một chút, cho rằng mình nghe lầm, trong mắt nhất thời tràn ngập vui mừng, thật lâu sau mới nói: "Cũng không có Ninh Ninh thứ hai..."

“Câm miệng.” Ôn Ninh lẩm bẩm nói.

Căn phòng yên tĩnh trở lại, một bầu không khí ấm áp chảy qua.

Từ nhỏ đến lớn, tình cảm này chỉ thuộc về nhau, dù có xa cách cũng không bao giờ mất đi, khiến hai người đi một vòng rồi lại trở về bên nhau.

Cố Trì Khê xoa xoa vành tai nhỏ nhắn của Ôn Ninh, nghiêng đầu hôn, để lại một chút son môi, càng có vẻ dụ người, cô cầm lòng không đậu cắn một cái.

  

"A."

Ôn Ninh hít mũi một tiếng, mềm nhũn như không xương ngẩng đầu lên: "Chị đừng —— "

Cố Trì Khê cố ý chơi xấu, từ cắn đến mút nhẹ.

"Em, em có chuyện... chị buông ra..."

"Hửm?"

Người kia lùi ra sau, Ôn Ninh đỏ mặt đi lấy điện thoại, gửi cho cô số thẻ ngân hàng của Hứa Duyệt, "Chuyển 45 vạn vào tài khoản này giúp em."

Cố Trì Khê nhìn một cái: "Được."

"Sao chị không hỏi vì cái gì?"

"Làm theo lời vợ dặn là được rồi."

Ôn Ninh khẽ nhướng mày nói: "Vạn nhất đây là kẻ lừa đảo lừa em thì sao?"

“Em có ngốc như thế à?” Cố Trì Khê nhéo mũi nàng.

"Đúng ha."

Hai người nhìn nhau nở nụ cười.

Cố Trì Khê lấy điện thoại từ trong túi ra, chuyển tiếp cho Đàm Giai, gõ: 45 vạn.

Ôn Ninh suy nghĩ một chút, cảm thấy mình nên giải thích rõ ràng, bèn nói: “Đêm qua đồng học giúp em, em phải cảm ơn người ta, buổi tối ngân hàng không mở cửa, không chuyển khoản được nhiều như vậy, cho nên... Lát nữa em đi ngân hàng trả lại cho chị."

“Không cần,” Cố Trì Khê đặt điện thoại xuống, ôm nàng vào lòng, “Chị chi trả.”

"Vậy không được."

Ôn Ninh còn muốn nói, liền há miệng ngáp một cái, khóe mắt chảy ra nước mắt.

"Buồn ngủ sao?"

"Ừm, một chút."

Cố Trì Khê nâng mặt nàng lên, muốn hôn nàng, nhưng vết son trước đó vẫn còn ở trên đó, đành phải nhịn xuống, nhẹ giọng nói: "Tối qua ngủ không ngon sao? Hôm nay lại dậy sớm, để chị kêu tài xế đưa em về nghỉ ngơi.”

"Còn chị thì sao?"

“Lát nữa chị có họp, hôm nay có thể tối mới về.” Cố Trì Khê vỗ vỗ mặt nàng.

Son môi thật vướng.

"Em không về." Ôn Ninh lắc đầu, lại ngáp một cái, "Ở nhà chỉ có một mình em."

"Sợ ma sao?"

"..."

Ôn Ninh nhìn thấy vẻ mặt trêu đùa của Cố Trì Khê liền biết cô cố ý, liền đánh cho cô một quyền vào vai, "Sao em lại nợ chị không biết, hừ."

"Nguyên lai ban ngài Ôn cơ trưởng cũng sợ ma."

“Câm miệng,” Ôn Ninh không vui nói: “Ai nói ban ngày không được sợ ma?”

Nói xong lập tức phản ứng lại.

Này không phải thừa nhận sao?

"Phụt, hahaha—" Cố Trì Khê chịu không nổi nữa, thoải mái cười to.

Ôn Ninh nhìn cô, ban đầu có chút xấu hổ buồn bực nhưng thấy cô cười vui vẻ như vậy, lại không nhịn được cười, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

Nàng chủ động câu cổ Cố Trì Khê, nói: "Em ngồi đây nhắm mắt một lát."

"Phòng nghỉ phía sau có giường," Cố Trì Khê vòng tay qua eo nàng, "Em có muốn tắm không? Phòng tắm bên cạnh, chị có đồ ngủ."

"Ừm."

Văn phòng này giống như một khách sạn nhỏ với cơ sở hạ tầng hoàn chỉnh. Cố Trì Khê lấy quần áo cho Ôn Ninh rồi rời đi, Ôn Ninh đi tắm, ném mình lên chiếc giường lớn, ngủ thiếp đi.

Thần kinh hoàn toàn thư giãn, chìm vào giấc ngủ sâu cùng yên bình...

Trong lúc mơ màng, môi nàng như bị thứ gì đó ấm áp mềm mại bao phủ, ẩm ướt như thạch, Ôn Ninh không tự chủ được há miệng ra, liền bị nó bao lấy, nàng dần tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt phóng to của Cố Trì Khê.

Một gương mặt đã tẩy sạch son phấn.

"Ư--"

Ôn Ninh hừ một tiếng, quay mặt đi, mơ hồ nói: “Sao chị về sớm vậy?”

Nàng híp đôi mắt ngái ngủ, khuôn mặt ửng hồng, vạc áo không biết lúc nào đã bị vén lên, lộ ra nửa vòng eo, da thịt trắng nõn chọc người thèm khát vô hạn.

“Đã năm giờ rưỡi rồi.” Cố Trì Khê nhìn nàn, trong mắt bốc lên một ngọn lửa nhỏ.

"???"

Ôn Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối, sau đó cầm điện thoại bên cạnh giường lên kiểm tra, quả nhiên đã năm giờ rưỡi. Nàng thực sự đã ngủ ba tiếng rưỡi, nhưng chỉ cảm thấy ba phút đã trôi qua.

Ngân hàng đã đóng cửa!

Cố Trì Khê thấy dáng vẻ mơ màng của nàng, vui mừng cúi đầu hôn lên môi nàng.


trướctiếp