Lão Bà Kết Hôn Sao

Chương 66


trướctiếp

Cuối thu sương dày đặc, gió lạnh thổi đến trên người Cố Trì Khê ẩm ướt, cô không khỏi rùng mình một cái.

Màn hình điện thoại trở về trang chính, ánh sáng yếu ớt khiến sắc mặt cô tái nhợt, cô nắm chặt tay, nhìn cuộc gọi nhỡ "Ninh Bảo" trong nhật ký cuộc gọi, trong lòng nhói đau.

Có phải Ninh Ninh bấm nhầm không? Hay là……

Thanh âm "cút đi" lại vang lên bên tai, cô không dám nghĩ tiếp, lập tức gạt bỏ ý nghĩ này.

Gần đó là một khu công nghiệp, dân cư thưa thớt, bên cạnh là một trường trung học và một trường dạy nghề, Cố Trì Khê nhìn tên biển báo dừng, gọi tài xế.

Khoảng nửa tiếng sau, cô lên xe về khách sạn.

Đã lâu không trở lại khách sạn, trong phòng mọi thứ đều xa lạ, Cố Trì Khê đứng bên cửa sổ một hồi, gọi đồ ăn, một mình chậm rãi ăn xong, đi phòng tắm tắm rửa.

Khăn tắm của Ôn Ninh treo trên kệ, sữa rửa mặt, bàn chải đánh răng, nước tẩy trang của Ôn Ninh ở trên bồn rửa mặt, chai lọ hình như vẫn còn mùi của Ôn Ninh. Cô trần truồng đứng trước gương, vươn tay ôm lấy không khí.

Một lúc sau, cô ngồi trong bồn tắm.

Mặt nước lăn tăn gợn sóng, hơi nóng bốc lên chốc lát vây lấy cô, cô hít sâu một hơi, lồng ngực khẽ phập phồng, nước ấm ôn nhu hôn lên cô, nhưng cô không cách nào thả lỏng.

Trong lòng cô như có một sợi dây, lúc lỏng lúc chặt, trọng lượng âm ỉ khiến cô khó thở.

Nếu như lúc trước cô trở về không đi tìm Ôn Ninh, làm theo chủ ý của mình, âm thầm kế thừa, âm thầm bảo vệ, duy trì quan hệ giữa lão bản và nhân viên, về sau sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Cô tự biết, biết mình không còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt Ôn Ninh, càng không có tư cách mong chờ trở lại như trước, thậm chí còn chuẩn bị cho người yêu và người nhà của Ôn Ninh. Tuy nhiên, cô rơi vào "nhiệt tình" giống như trả thù của Ôn Ninh, một tia lửa đã bùng lên trong trái tim đã chết của cô.

Những ngày này, hai người đang thử lẫn nhau, khi thì ái muội khi thì xa lánh, ai cũng không chịu mở miệng nói trước.

Không.

Ninh Ninh đã mở miệng.

Nàng quan tâm đến cô.

Cố Trì Khê nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cảm thấy được thoải mái...

Tắm xong, cô lấy rượu đỏ ra, rót cho mình nửa ly nhỏ, đứng bên cửa sổ chậm rãi uống, thứ chất lỏng màu đỏ tím khiến ngón tay cô trông trắng nõn cùng thon dài.

Trời lại bắt đầu mưa.

Nửa đêm điện thoại vẫn không có động tĩnh.

Cố Trì Khê mở WeChat, nhấp vào hộp thoại có chữ "Ninh Bảo", chậm rãi gõ: [Chị đang ở khách sạn]

Đã gửi, hồi lâu không có phản hồi.

[Chị không có mối quan hệ tốt với người nhà, năm đó rời đi vì trong nhà xảy ra chuyện. Thực xin lỗi, lẽ ra chị không nên đột ngột biến mất mà không chào hỏi, chị không biết nói với em như thế nào, cho chị thêm chút thời gian, chị sẽ giải thích rõ ràng]

[Ninh Ninh, cảm tình không thể giả vờ...]

Ở tình huống không cần phải đối mặt, gõ ra mấy từ này không khó khăn như vậy.

Cô đã gửi.

Liên tiếp mấy ngày, hai người không có liên lạc.

Cố Trì Khê bận rộn công việc, cố tình an bài lấp đầy thời gian của mình, giống như một cỗ máy không biết mệt mỏi.

Tháng 11 hàng năm là mùa ế hành khách.

Báo cáo tài chính cho thấy doanh thu từ hoạt động kinh doanh của công ty là 3,7 tỷ, tăng 5% so với cùng kỳ năm ngoái, sau khi trừ chi phí và các khoản nợ trước đó, lãi ròng chỉ hơn 100 tỷ. So với năm trước, báo cáo tài chính này thực sự rất xấu, nhưng so với tình trạng nợ nần chồng chất nửa đầu năm thì tốt hơn nhiều.

Ít nhất là lợi nhuận.

Điều này nằm trong dự đoán của Cố Trì Khê, cô hiểu sau khi khủng hoảng đi qua, sau này chỉ có thể cầi an ổn, không thể chịu đựng được mở rộng quá mức nào.khác.

Lễ khai trương căn cứ Giang Thành đang được bí mật chuẩn bị. Nhân lực được điều chuyển, cơ đội được thành lập, kế hoạch cho chuyến bay đầu tiên cùng kế hoạch tiếp thị đều đang được lặng lẽ thực hiện.

Nương theo lần đánh tráo vật liệu bay cùng cải chính nội bộ, Cố Trì Khê đã rút được một nửa "cái đinh" trong danh sách. Cuối cùng, La Khiêm không thể ngồi yên, nói chuyện với cô về chuyện này.

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, trong công ty sẽ không còn bao nhiêu người.” Hắn nửa đùa nửa thật nói.

Cố Trì Khê lật xem văn kiện, bình tĩnh nói: "Thêm máu tươi là chuyện tốt."

"Các tân binh còn thiếu kinh nghiệm."

“Có đôi khi người cũ còn phiền phức hơn người mới.” Cô cười nhẹ, khép tập tài liệu lại đẩy qua, “Ông thấy thế nào?”

La Khiêm nhìn một chút: "Đây là?"

"Kế hoạch tác chiến căn cứ Giang Thành."

"Không phải đình chỉ sao?"

"Nhìn xem."

Dưới ý bảo của cô, La Khiêm mở tập tài liệu, nhìn thấy ngày tháng, "Việc chuẩn bị sẽ bắt đầu vào tháng 5 năm sau? Giấy tờ phê duyệt sẽ hết hạn."

"Sẽ không."

"..."

Kế hoạch rất chi tiết, từ hoạch định thị trường đến điều hành cơ đội và lộ trình, mọi thứ đều rõ ràng, đó là một bí mật thương mại tuyệt đối.

Đôi mắt của La Khiêm tối sầm lại.

"Ông là lão nhân trong công ty, lại có kinh nghiệm lái máy bay, ông hiểu biết về hàng không dân dụng hơn tôi nhiều, giao cho ông tôi càng yên tâm hơn." Ánh mắt Cố Trì Khê rực lửa nhìn ông, bày tỏ cảm kích của mình.

Những lời này đánh thẳng vào chỗ đau trong lòng La Khiêm.

Hắn không cười, có một tia sáng lạnh trong đôi mắt đang rũ xuống của hắn.

Sau khi người kia rời đi, Cố Trì Khê từ trong ngăn kéo lấy ra một kế hoạch tác chiến khác, mở ra xem, ngày tháng viết là ngày 19 tháng 12 năm nay...

Cô cất tài liệu vào két sắt.

Trong bữa trưa, Cố Trì Khê gửi cho Ôn Ninh hình ảnh bữa trưa như thường lệ. Mấy ngày nay Ôn Ninh không trả lời bất kỳ tin nhắn nào cô gửi đến, giống như một viên sỏi ném xuống vực sâu không dậy nổi bọt nước, không một tiếng động.


trướctiếp