"Chị sinh năm nào? Đã lớn như vậy? Sinh
với ai? Sao em không biết? Sao bây giờ mới nói cho em biết??" Hàng loạt
câu hỏi, tâm tình của nàng lúc này là khiếp sợ không thể nào diễn tả
được.
Cố Trì Khê nghẹn hai giây, vội vàng giải thích: "Là con gái của chị họ tôi."
"..."
Ôn Ninh bất giác nới lỏng nắm tay đang nắm chặt.
“Không nói sớm,” nàng thở phào một hơi, đi tới, ngồi xổm xuống, trên mặt mang theo ý cười, “Chào bạn nhỏ, con tên gì?”
Nàng nghi hoặc dời tầm mắt, Cố Trì Khê nói: "Nhũ danh tiếng Anh là Miko."
"Ò, Miko bao nhiêu tuổi rồi?"
"Năm tuổi rưỡi ạ."
Tiểu loli thắt bím tóc, phấn điêu ngọc trác, hai má mập mạp, hai mắt to tròn thủy nhuận như trân châu đen. Ôn Ninh cười xoa đầu cô bé: "Thật giống
chị khi còn nhỏ..."
“Rất giống sao?” Cố Trì Khê cau mày, “Có lẽ là bởi vì có quan hệ nhân thân.”
Lần đầu gặp mặt, cô đã mười tuổi, mười tuổi cùng sáu bảy tuổi chênh lệch
khác biệt, Ôn Ninh không có khả năng nhìn thấy cô lúc sáu bảy tuổi.
Ôn Ninh nhìn Tiểu Loli, giống như là xuyên qua cô bé nhìn Cố Trì Khê ở tuổi này, là thời điểm trước khi gặp cô.
Tiểu Cố Trì Khê 5 tuổi rưỡi, thắt hai bím tóc, mặc váy hoa, ôm chiếc cặp
sách nhỏ, mềm mại ấm áp trong vòng tay, gọi dì bằng giọng ngọt ngào như
sữa. Chỉ tưởng tượng đến cảnh tượng đó thôi, trái tim Ôn Ninh liền tan
chảy.
"Miko, dì có thể ôm con không?"
Tiểu loli gật đầu, chủ động giang hai tay.
Ôn Ninh bế đứa nhỏ, đi tới sô pha ngồi xuống, trên bàn trà bày đủ loại đồ
ăn vặt cùng hoa quả, nàng hỏi Miko muốn ăn cái gì, tiểu Loli liền hào
phóng vươn tay đón lấy, không chút sợ sệt.
Hẳn là Cố Trì Khê khi còn bé chính là như vậy đi?
Tiểu Loli ngồi trên đùi nàng, thân thể có mùi sữa đặc trưng ngọt ngào của
trẻ con, trắng nõn sạch sẽ, mái tóc mềm mại xõa xuống cổ, giống như gãi
ngứa, nàng đột nhiên có cảm giác như đang nhìn con gái của chính mình
vậy.
Nếu nàng và Cố Trì Khê có con, nhất định cũng như thế này
đi? Ngoại hình giống Cố Trì Khê một chút, tính cách cũng giống nàng một
chút, nghịch ngợm không quan trọng, chỉ sợ ngoan đến giống như cái hũ
nút.
Thật đáng tiếc……
Hai người không thể sinh bảo bảo trong trạng thái tự nhiên.
Ý thức được suy nghĩ của chính mình, Ôn Ninh sững sờ một chút, sau đó vội vàng đem suy nghĩ trong đầu đẩy ra, tai nóng lên.
——Phi phi phi!
“Miko, dì rất thích con nga, con hôn dì một cái được không?” Ôn Ninh ghé sát mặt vào.
Tiểu loli mím đôi môi hồng nhuận, "bẹp" một cái hôn lên mặt nàng.
Cố Trì Khê đứng ở bên cạnh nhìn nụ cười mẫu tử yêu thương của Ôn Ninh,
phần mềm yếu trong lòng bị chọc một chút, khóe mắt lông mày lộ ra ôn
nhu. Cô tiến lên ngồi cạnh Ôn Ninh: "Ninh Ninh, em thích trẻ con sao?"
"Thích a." Ôn Ninh tùy ý nói, sau đó nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn cô, "Em muốn bảo bảo xinh đẹp đáng yêu giống như Miko."
Tốt nhất là lớn lên giống chị, tính cách giống em.
Nàng nói trong lòng.
Cố Trì Khê nhìn chằm chằm nàng, trong mắt có sóng ôn nhu, "Chị cảm thấy Miko rất giống em khi còn bé."
"Rõ ràng là giống như chị, nhìn xem mắt to mũi nhỏ này, phải không? Năm
tuổi chị cũng đáng yêu như vậy đi?" Ôn Ninh nhéo nhéo mặt tiểu loli.
Xúc cảm thật tốt.
Nàng tiếp tục lẩm bẩm: "Cũng không biết tại sao sau này mặt lại biến thành
khối băng, aiz, may là em tương đối đáng yêu, có thể làm mặt khối băng
chị cười lên, sao em lại lợi hại như vậy..." nàng tự luyến nói, cười
lên.
Thần sắc Cố Trì Khê ngưng trọng, nói: "Bởi vì..." Nghĩ tới cái gì, ngữ khí thay đổi, "Bởi vì em mặt dày."
"..."
Ôn Ninh ý thức được đây không phải là lời cô muốn nói, nhịn không được
nghẹn về, không khỏi trợn to hai mắt, "Ai bảo chị 'câu dẫn' em."
"Hửm?"
"Còn nhỏ tuổi mà đã xinh đẹp như vậy."
Cố Trì Khê cười cười, vươn tay nhéo mặt nàng một cái, "Đúng vậy, dung mạo khó coi sao có thể 'câu dẫn' em?"
"Tự luyến."
"Đúng vậy đúng vậy."
"..."
Hai người vừa trò chuyện vừa trêu chọc, như đôi vợ già cùng con gái. Sau
đó, Cố Trì Khê gọi đại tỷ hỏi khẩu vị của Miko, sau đó đi nấu cơm, Ôn
Ninh thì chơi với bảo bảo trên sô pha.
Tiểu loli rất ngoan,
không quậy không phá, nói chuyện hay ăn uống đều rất thong dong, tin
rằng nhu cầu của mình sẽ được đáp ứng, lại rất lễ phép.
Ôn Ninh ngày càng cảm thấy đây là bản sao của chính mình, tiểu hài tử nên giống như nàng và Miko.
Mặc dù khi còn bé nàng hơi gầy.
Buổi tối, ba người ngủ trong phòng của Ôn Ninh, trên chiếc giường 1,8 mét,
Ôn Ninh và Cố Trì Khê ở hai bên trái phải, Miko ngủ ở giữa. Nàng giống
như quen thuộc với Ôn Ninh hơn, không ngừng ôm lấy Ôn Ninh.
Cố Trì Khê nằm mơ.
Cô mơ thấy ba người họ nắm tay nhau đi dọc bãi biển hướng về phía mặt trời mọc...
Ngày hôm sau, Ôn Ninh phải bay sớm, rời khỏi nhà lúc 5:30. Cố Trì Khê ôm
cháu gái nhỏ ngủ cho đến hơn 8:00. Cả buổi sáng, cô đã trải nghiệm cảm
giác trở thành một người mẹ.
Kỳ thực cô không thích trẻ con lắm, lại không biết chăm sóc chúng, ám ảnh tuổi thơ cứ in sâu trong lòng
khiến cô luôn cảm thấy vô lực khi đối mặt với bọn trẻ, dễ dàng nghĩ đến
quá khứ. Nhưng Miko ngoại lệ, bọn họ tổng cộng gặp mặt ba lần, mỗi lần
đều khiến cô cảm thấy giống như Ôn Ninh khi còn bé, cô không thể không
thích.
Khoảng thời gian lớn lên cùng nhau là một kho báu trong ký ức của cô.
Buổi chiều, Cố Trì Khê đích thân lái xe đến đây.
Xe đậu ở lối vào khu dân cư, trước khi đến, Cố Trì Khê nhận được điện
thoại của cô hỏi địa chỉ, mặc dù nói thật nhưng cô cũng không tin đại tỷ không biết.