Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông

Chương 6


trướctiếp

06

Cô không nhớ được dãy số bắt đầu bằng 138, kết thúc bằng 414 trong danh bạ điện thoại, thậm chí còn có thể nói là lạ lẫm. Nhưng dãy số này lại đi kèm với một cái tên là Dịch Gia Ngôn.

Ngay cả chính cô cũng đã quên mình sửa lại chữ "bố" thành “Dịch Gia Ngôn” từ bao giờ. Từ đơn một âm tiết từng nhắc lại vô số lần mỗi ngày bỗng dưng vô cớ biến mất trong cuộc đời. Trừ lúc học bài hoặc khi đọc sách, gần như cô không bao giờ tiếp xúc với những từ có nghĩa là “bố”.

Một khoảng trống đột ngột xuất hiện trong đời. Được thể hiện dưới hình thức cụ thể là thiếu mất những tiếng gọi bố.

Như không cẩn thận ngủ quên trong rạp chiếu phim, đến lúc tỉnh dậy phát hiện đã bỏ qua một vài tình tiết. Những người bên cạnh vẫn xem mê mải, mình thì không tìm lại được những chi tiết đã bỏ sót nữa. Nhưng vẫn phải mông lung xem tiếp. Dần dần phát hiện ra, dù có thiếu mất một đoạn thì cũng gần như không làm ảnh hưởng gì đến những tình huống tiếp theo.

Nhưng cũng lại như một phương trình không thể giải được trong bài thi. Cảm giác trống rỗng cực kỳ chân thực. Trong lòng có một chỗ nhô lên, ấn thế nào cũng không bằng phẳng lại được nữa.

Dịch Dao mở cửa, trong phòng khách tối đen như mực. Mẹ đã ngủ rồi.

Dịch Dao nhìn đồng hồ, chín rưỡi tối. Thế là cô khoác áo khoác, mở cửa đi ra ngoài.

Qua tới bên cửa sổ phòng Tề Minh, ánh đèn màu vàng bên trong hắt vào mặt cô. Trong lòng cô đột nhiên đau buồn không rõ nguyên do.

Địa chỉ đó cũng là tình cờ nghe thấy khi mẹ nhắc đến. Sau đó nằm yên ở một góc nào đó trong đầu, tiếp tục tồn tại một cách vô thức. Cô vốn tưởng việc tìm kiếm nó sẽ rất khó khăn, nhưng kết quả lại dễ dàng tìm được, hơn nữa còn được xác nhận bởi bác bảo vệ già dưới lầu: “A, Dịch tiên sinh? Đúng đúng đúng, ở phòng 504”.

Đứng truớc cửa, tay đặt trên chuông cửa, nhưng lại không có dũng khí ấn xuống.

Dịch Dao đứng trên hành lang, ánh đèn quạnh quẽ trên đầu chiếu xuống làm cô chóng mặt.



Dịch Dao cầm điện thoại trên tay, nghĩ xem có nên gọi điện trước cho bố hay không. Vừa mới mở điện thoại, cửa thang máy đã “tinh” một tiếng mở ra. Dịch Dao quay đầu lại nhìn, một người phụ nữ tuổi không nhỏ nhưng lại ăn mặc rất xì tin đi ra, tay dắt một bé gái. Sau lưng hai người này là một người đàn ông hai tay xách hai chiếc túi to.

Người đàn ông đó ngẩng đầu lên nhìn thấy Dịch Dao, ánh mắt đột nhiên trở nên kích động và bối rối. Mở miệng, nhưng không phát ra âm thanh. Như là không biết phải làm sao để đối mặt với hình ảnh trước mắt.

Dịch Dao vừa mở miệng đã nghe thấy bé gái kia gọi một tiếng trong vắt: “Bố, đi nhanh lên!”

Tiếng “bố” sắp bật ra khỏi miệng Dịch Dao lại bị gượng gạo nuốt vào. Như là nuốt vào một lưỡi dao cạo, cắt đau cả lồng ngực.

07

Phòng khách rất đơn giản, sô pha bọc vải thô và bàn uống nước mặt kính cũng rất đơn giản. Mặc dù là căn hộ rất đơn giản, nhưng vẫn sạch sẽ hơn ngôi nhà trong ngõ rất nhiều.

Lúc này Dịch Dao đang ngồi trên sô pha. Người phụ nữ đã kết hôn với bố cô ngồi trên một cạnh khác của sô pha. Chiếc điều khiển từ xa cứ bấm đi bấm lại, vẻ mặt hết sức thiếu kiên nhẫn.

Dịch Dao nắm cốc nước bố rót cho mình, chờ bố ru đứa em gái nhỏ ngủ. Nước trong tay lạnh dần, lạnh đến mức Dịch Dao không muốn cầm nữa, nhẹ nhàng đặt cốc nước xuống bàn.

Lúc hơi cúi người để đặt cốc nước xuống, ánh mắt cô vừa vặn có thể nhìn qua khe cửa phòng ngủ không đóng kín. Bố cầm đọc một quyển sách thiếu nhi sắc màu sặc sỡ, còn cô bé nằm bên cạnh bố thì đã ngủ rồi.

Khi mình còn bé, mỗi đêm bố cũng đọc truyện cho mình nghe như vậy, để mình đuợc thϊếp đi trong những câu chuyện cổ tích tươi vui. Ngày đó mình không bao giờ gặp ác mộng. Nghĩ tới đây, nước mắt đột nhiên tràn lên viền mắt, dạ dày như đột nhiên bị ai đó rót đầy một chất lỏng chua cay, cổ họng tắc nghẹn vì đắng chát. Bàn tay cầm cốc nước run run, suýt nữa làm đổ cốc nước xuống mặt bàn, nước sánh ra ngoài đọng lại trên mặt kính. Dịch Dao nhìn xung quanh không thấy giấy lau, thế là vội dùng tay áo lau sạch.

Nước mắt rơi xuống trên mu bàn tay.

Người phụ nữ bên cạnh hừ một tiếng khinh miệt qua lỗ mũi.

trướctiếp