Giang Hạ Vĩ học xong trung học không muốn nối nghiệp kinh doanh của ba
mà ước mơ được làm bác sĩ. Lúc anh thưa chuyện này với ba mình, Giang
Tuấn không nổi giận mà hoàn toàn ủng hộ quyết định của con trai, còn đưa anh tới chỗ Diệp Nam Thành để học hỏi kinh nghiệm.
Vài năm sau
đó Giang Hạ Vĩ bằng thực lực phấn đấu trở thành bác sĩ chuyên khoa mắt
nổi tiếng nhất bệnh viện Trương Hạ, tại đây anh quen biết một nữ bác sĩ
chuyên khoa nhi tên Ngô Tuệ Nhã, hai người tâm hợp ý đầu, cùng chung chí hướng, yêu nhau ba xuân liền thưa chuyện với gia đình để tính chuyện
trăm năm.1
Ngày hai bên gia đình gặp mặt cứ tưởng sắp đánh trận
tới nơi, Ngô Tuệ Nhã nói với Giang Hạ Vĩ là gia đình cô chỉ kinh doanh
nhỏ, gặp mặt mới biết ba của cô là ông chủ tập đoàn tài chính Thời Vạn
tiếng tăm lẫy lừng, mẹ là bà chủ hàng loạt xưởng rượu nổi tiếng Phi Ân,
anh hai Ngô Khinh Vũ lại là doanh nhân trẻ châu Á hai năm liền, gia thế
hiển hách chỉ nhìn thôi cũng choáng váng.1
Thế nhưng, đó chưa
phải là lý do khiến Giang Hạ Vĩ đau đầu sợ không rước được vợ, mà vì cha của anh cũng không chịu thua trước khí thế bức người của gia đình nhà
bên kia. Hai người đàn ông quyền lực ngồi ngang hàng nhau, bên cạnh là
hai bà vợ có uy quyền cao ngất, con cháu hai nhà đứng ở sau lưng nghe
đàm phán, họ tỏa ra sát khí bao nhiêu, ba của anh lạnh lùng lại bấy
nhiêu.
Một người là người đứng đầu giới tài chính phía nam, một
người kinh doanh dịch vụ nghỉ dưỡng khắp phía nam chẳng ai bằng, ngồi
đối diện nhau chỉ nhìn thôi cũng loé lửa.1
Ngô Hiểu không có
điểm nào có thể chê được nhà bên kia không xứng với con gái mình, mà
Giang Hạ Vĩ lại là người đủ cả tài lẫn đức, cái đáng lo lúc này chính là con gái mình phải làm dâu nhà người ta, chuyện này đúng là cú sốc tâm
lý không hề nhẹ. Ngô Hiểu nhìn qua Tuệ Nhã chậc lưỡi tiếc nuối không
thôi, con bé giống mẹ như khuôn đúc ra, tự nhiên bị một thằng khác cướp
đi, có lẽ phải mất ngủ mấy năm liền mới nguôi ngoai được sự mất mát
này.1
- Chuyện của hai đứa nhỏ tôi không có ý kiến gì,
nhưng tôi không đồng ý bắt dâu, tôi chỉ có một đứa con gái này, muốn
cưới thì cũng là con trai anh qua ở rể. Chúng tôi không cần sính lễ,
việc của con trai anh là chỉ cần thương yêu chiều chuộng và chung thủy
với con gái tôi, ba đời con cháu chắt của chúng, có tôi lo.1
Nghe ông thông gia tương lai nói xong, ly trà trên tay Giang Tuấn trở nên
nhạt nhẽo liền buông nó xuống bàn, đuôi mắt nhếch lên như vừa nghe xong
một câu chuyện trào phúng.
- Nhà anh chỉ có một cô con gái, nhà
tôi cũng chỉ có một cậu con trai, vợ anh lấy anh còn phải về nhà anh để ở thì có lí gì bắt con tôi ở rể? Chưa hết, quan trọng là chúng nó đang
công tác tại Nam Châu, nhà anh cách bệnh viện Trương Hạ tới hai thành
phố, chẳng lẽ anh muốn xây sân bãi để tụi nó đi làm bằng trực thăng à?
- Anh Giang thật biết tính sâu xa, cần gì phải đi làm bằng trực thăng,
dời bệnh viện đó về gần nhà tôi là được, tôi bỏ tiền. Còn việc tại sao
phải ở rể, vì đó là con gái của tôi, làm theo luật của tôi… tôi có
quyền.1
Ngô Hiểu hừ lạnh dựa lưng vào ghế, dù đã hơn năm mươi
nhưng chẳng có nét điềm đạm nào, bộ dáng ngông cuồng này Cẩn Y nhìn thấy còn phải chậc lưỡi kéo tay chồng mình, nói nhỏ:
- Đừng có huênh hoang nữa, cổ phần của anh chuyển cho Khinh Vũ và Tuệ Nhã hết rồi, anh lấy đâu ra tiền để dời bệnh viện?1
Nghe xong câu này sắc mặt Ngô Hiểu tối đen, mà Giang Tuấn ở kế bên nghe được lại vô cùng hả hê, cười hờ hờ vài cái.1
- Anh Ngô nhọc sức suy nghĩ kế sách chu toàn như vậy mà vì thiếu kinh phí đành phải đình công, tiếc quá, tiếc quá… Hay là thế này đi, anh muốn
gần con gái thì chuyển nhà tới Nam Châu, muốn đất ở đâu tôi xây nhà cho
anh ở đó, kéo theo họ hàng đi cùng cho xôm tụ cũng được, tôi chịu hết
chi phí.1
Giang Tuấn ngẩng mặt lên như muốn tuyên bố cuộc đàm
phán này mình là người chiến thắng, nhưng còn chưa kịp cười thì Kiều Lệ
đã dội cho một gáo nước lạnh.
- Tài sản Giang gia ba giao lại cho em giữ cả rồi, anh lấy tiền đâu ra xây nhà cho thông gia? Bớt luyên thuyên lại đi.1
Hai ông chồng bị hai bà vợ chỉnh cho mặt mày tối đen, thẹn quá hóa giận, trút hết lên đầu "đối thủ".
- Điều kiện tôi đã đưa ra, làm không được thì không gả nữa. Tuệ Nhã! Lên lầu cho ba.
Ngô Hiểu chắp tay sau lưng, chẳng nể mặt ai nghênh ngang rời đi, mà Giang
Tuấn cũng không nhượng bộ, đập bàn đứng lên kéo Hạ Vĩ ra xe.
- Có con gái thì hay chắc! Ông đây cũng có con gái nhé! Con trai, theo ba đi về nhà, không cưới sinh gì nữa hết.1
Hai đứa trẻ không biết làm sao, đành cầu cứu hai bà mẹ quyền lực của mình,
cuối cùng vẫn là phụ nữ dễ nói chuyện hơn. Kiều Lệ cười cười nhìn Cẩn Y, hạ giọng hòa nhã.
- Ông nhà tôi có tính cuồng con, chị đừng để
ý. Hai đứa nhỏ thương nhau, chúng ta là người lớn nên làm chủ cho chúng
nó, đừng chia cắt uyên ương mà tội. Nhà gái yêu cầu sính lễ gì cứ nói,
chúng tôi sẽ đáp ứng bằng mọi giá, nhưng còn chuyện ở rể thì…
-
Chị đừng bận tâm chuyện đó, tôi đã đồng ý gả thì ông nhà của tôi nào dám không nghe, tụi nhỏ muốn tự lập ở đâu cũng không có vấn đề gì, còn về
chuyện sính lễ thì tùy anh chị, chúng tôi không đòi hỏi gì cả.1
Chỉ cần có thế, vài câu gió mát êm tai thì mọi chuyện đã giải quyết xong
xuôi, cuối năm nay ngày lành tháng tốt, trưởng nam Giang gia sẽ nên
duyên cùng quý nữ Ngô gia.
Nhà trai đã về hết, Cẩn Y về phòng
liền bắt gặp gương mặt khó coi của chồng mình. Ngô Hiểu vỗ vỗ xuống nệm
bảo vợ ngồi xuống bên cạnh, cau có hỏi:
- Họ quyết thế nào rồi?
- Em gả rồi.
Cẩn Y không chút kiêng dè trả lời rồi ung dung ngồi xuống, Ngô Hiểu trợn
mắt quay người nắm lấy bả vai vợ mình, thần sắc thất kinh.
- Ngô phu nhân, con của chúng ta phải đi làm dâu đấy, em nỡ sao?1
- Giang phu nhân nói rồi, chúng nó sẽ ở riêng, mà làm dâu thì đã sao, người ta ăn thịt được con của anh chắc?1