Cánh cửa được phá hỏng Tống Bách Niên đi vào bên trong nhìn thấy Huân Khê
đang chìm dần trong máu của chính mình, hắn vội vàng bế cô lên đưa đến
bệnh viện, Huân Khê được đưa đến phòng cấp cứu vì mất quá nhiều máu nên
cần truyền máu khắp, Tống Bách Niên chỉ có thể gọi điện cầu cứu Dương
Thanh, hắn chưa bao giờ cúi đầu cầu xin ai nhưng hôm nay lại hèn mọn chỉ vì một người phụ nữ.
Dương Thanh tức tốc chạy đến đó, anh ta đi
vào phòng để truyền máu cho Huân Khê, Tống Bách Niên ngồi ở bên ngoài
chờ đợi kết quả, Tống Bách Hàn cũng đã đến bệnh viện để xem tình hình
của Huân Khê như thế nào, anh ta nhìn thấy Tống Bách Niên đang ngồi bên
ngoài ghế chờ với gương mặt đầy sự lo lắng thì đi đến nói.
" Em
thấy hậu quả của mình gây ra chưa, chính vì sự chiếm hữu điên cuồng của
em mà cô ấy mới nghĩ đến chuyện tự sát, nếu em yêu thương cô ấy thật
lòng thì hãy để Huân Khê đi đi có được không."
Tống Bách Niên im
lặng không nói gì nhưng thái độ của hắn là sự không muốn buông bỏ, bác
sĩ và Dương Thanh đi ra Tống Bách Niên và Tống Bách Hàn đi đến nghe bác
sĩ nói về tình hình của Huân Khê.
" Tạm thời đã qua cơn nguy kịch nhưng cô ấy sẽ hôn mê mấy ngày vì cơ thể đã vô cùng suy nhược."
Đợi đến khi bác sĩ rời đi Dương Thanh mới thật sự nghiêm túc nói chuyện với Tống Bách Niên.
" Cậu xem mình đã làm gì cô ấy, lúc tôi vừa vào phòng bệnh nhìn thấy Huân Khê cơ thể đã tái nhợt, tôi sợ cô ấy sẽ thật sự không qua khỏi cũng may mắn là cứu vãn kịp lúc nếu không thì chính cậu sẽ là người phải ân hận
suốt đời."
Tống Bách Niên đã nghe quá đủ những lời chỉ trích của Dương Thanh và Tống Bách Hàn hắn vẫn không nói gì, nhưng bản thân đã ngộ nhận ra
được một điều gì đó, cuối cùng hắn vẫn không giữ được Huân Khê, nếu hôm
nay không phát hiện kịp lúc thì có lẽ Huân Khê sẽ rời xa Tống Bách Niên
mãi mãi, cô đang muốn trừng phạt cho những gì hắn đã gây ra cho mình,
nhưng như thế liệu có đủ, đôi mắt của Tống Bách Niên chứa đựng một nổi
buồn khó tả cho đến cuối cùng hắn cũng chỉ là một người chồng tệ bạc
không xứng đáng có được tình yêu của Huân Khê.
Tống Bách Niên quay người rời đi, Dương Thanh và Tống Bách Hàn nhìn nhau không biết hắn lại muốn làm trò gì để giữ Huân Khê ở bên cạnh mình, nhưng Tống Bách Niên
đã chấp nhận buông bỏ.
Huân Khê hôn mê ba ngày liền đến khi cô
tỉnh dậy thì nhìn thấy trên bàn là một tờ đơn ly hôn đã có chữ ký của
Tống Bách Niên, cô cầm tờ giấy lên xem, thì có một tiếng mở cửa đi vào
là Tống Bách Hàn anh ta nhìn thấy Huân Khê cầm tờ giấy thì lên tiếng
nói.
" Bách Niên đã làm xong hết thủ tục ly hôn rồi bây giờ em đã
chính thức được trả tự do, cuối cùng nó cũng đã nghĩ thông suốt rồi, dù
có níu giữ cũng chẳng được gì."
Huân Khê nhìn vào tờ giấy ly hôn
thoáng chốc rơi vào trầm tư, hắn muốn bức ép cô đi đến ranh giới giữ sự
sống vào cái chết thì mới chịu buông bỏ, từ trước đến nay cô luôn thắc
mắc là Tống Bách Niên đã thật sự yêu mình chưa, nhưng câu hỏi đó sẽ được chôn sâu vào dĩ vãng, Huân Khê nhìn về phía ánh nắng ấm áp đang chiếu
rọi vào căn phòng của mình cảm thấy trong lòng như tìm được những tia hi vọng mới cuối cùng cô cũng đã có thể thoát khỏi thứ gọi là một mối quan hệ tệ hại và một người chồng tệ bạc.