Huân Khê rời khỏi nơi đầy đau thương đã sinh ra mình, cô sẽ buông bỏ tất cả
để làm lại cuộc đời của mình, bao nhiêu ước mơ và dự định mà Huân khê
muốn thực hiện bây giờ cô sẽ tiếp tục nó.
Huân Khê lên máy bay cô sẽ không bao giờ quay về nơi này nữa, Huân Khê muốn
tiếp tục con đường làm một nghệ sĩ violin của mình, Tống Bách Hàn đã hỗ
trợ cô mọi thứ để Huân Khê có thể thuận lợi hoàn thành khóa học của
mình.
Thời gian cứ dài đến vô tận, thời gian sẽ chữa lành những vết thương đó là
điều không đó nó chỉ làm cho chúng ta quên dần đi những khổ đau nhưng
những vết sẹo vẫn còn đó không thể nào quên được. Hôm nay là ngày diễn
ra triễn lãm của Dương Thanh anh ta đã rất thành công trên con đường
nghệ thuật của mình, Dương Thanh đặt bức tranh mình đã vẽ Huân Khê ở
trung tâm làm bức tranh tâm đắc nhất của mìn, bản thân của anh ta cũng
rất tâm tắc bức tranh này, Dương Thanh cũng đã bật bài hát mà Huân Khê
đã từng yêu cầu mình.
Mọi người điều rất khen ngợi cho sự thành công của Dương Thanh, Dương Thanh có mời Tống Bách Niên đến tham dự, nhưng hắn lại đến rất trễ quan khách đến tham quan đã về hết, Tống Bách Niên mới lái xe đến để chúc mừng
Dương Thanh.
Hắn bước và bên trong tiếng nhạc du dương đã khiến cho Tống Bách Niên hồi
tưởng lại chuỗi kí ức khi ở cùng Huân Khê cô đã từng trình diễn bài hát
này cho Tống Bách Niên nghe. Hắn bước vào bên trong bức tranh trước mắt
đã khiến cho Tống Bách Niên một lần nữa chìm vào sự trầm tư, đôi mắt của Huân Khê đã lọt tả hết những ngày tháng đau khổ khi ở cạnh Tống Bách
Niên, hắn chỉ đứng đó nhìn bức tranh một cách say đắm, cỗi lòng có chút
gì đó nhói đau vì đã gây cho Huân Khê nhiều tổn thương, mà chính bản
thân mình còn thấy rất quá đáng. Dương Thanh đi đến đứng bên cạnh nói
với Tống Bách Niên.
“ Cậu có những cảm nhận gì qua bức tranh này ?”
Tống Bách Niên im lặng một chút mới trả lời.
“ Cậu đã vẽ nó từ lúc nào vậy ?"
Dương Thanh cho tay vào túi quần thở dài rồi nói.
“ Lúc trước tình cờ gặp gỡ, cậu có cảm thấy bức tranh đau lòng, tớ luôn cảm thấy đau lòng khi nhìn vào nó.”
Tống Bách Niên trầm mặc nói.
“ Hủy bỏ nó đi.”
Dương Thanh bất ngờ hỏi.
“ Tại sao nó đang là bức tranh được yêu thích nhất trong phòng tranh của tôi đấy.”
Tống Bách Niên không muốn nói nhiều hắn đi đến lấy ra một con dao tiếng cắt
xé khó chịu cả tai người nghe, bức tranh bị xé toạc ra Dương Thanh trợn
tròn đôi mắt phẩn nộ nói.
“ Cậu đang làm gì vậy, đây là ý định của Huân Khê cô ấy muốn cậu phải
nhìn thấy nó để cậu cảm nhận được nỗi đau của cô ấy, bây giờ tôi mới
biết vì sao Huân Khê lại năm lần bảy lượt muốn rời xa cậu, bản thính bảo thủ của cậu đã giết chết cảm xúc của cô ấy nên Huân Khê mới chọn cách
từ bỏ.”
Tống Bách Niên đột nhiên cáo gắt.
“ Cậu im đi cậu thì biết gì về mối quan hệ của tôi và cô ấy.”
Dương Thanh cười khinh bỉ nói.
“ Tôi không biết nhưng tôi có thể cảm nhận được những nỗi đau mà cô ấy
phải gánh chịu, bị bức ép rồi phá thai trong khi đó chính cha của đứa bé là người đã ra lệnh giết chết máu mủ của mình, cậu không hề đặt niềm
tin ở cô ấy.”Khê, Dương Thanh phẩn nộ nói.
“ Cậu điên thật rồi.”
Tống
Bách Niên quay người rời đi hắn không muốn nhìn thấy vẻ mặt đầy thương
tâm của Huân Khê, cảm giác đó khiến cho nơi lòng ngực trái của hắn đau
âm ỉ. Tống Bách Niên hoàn toàn không xứng đáng được yêu, hắn là một con
người tham lam luôn khao khát có đừng mọi thứ, chính hắn đã chà đạp lên
chính tình yêu của mình dành cho Huân Khê từ lúc nào mà bản thân cũng
không hề hay biết.