Tiếu Giang nhìn ra sự quẫn bách của
Hứa Hiện, anh đi tới trước mặt cô, lấy thuốc đã mua từ trước đưa cho cô, không hề trêu ghẹo: "Có thể đi bộ về không?"
Hứa Hiện chống nạnh chầm chậm đi về phía trước, nói nhỏ: "Bây giờ em đi ngay."
Đúng là cố chấp, Tiếu Giang bật cười nhìn bóng dang cố chấp của Hứa Hiện,
anh lái chiếc coupe đậu bên đường chạy đến bên cạnh Hứa Hiện, khẽ gọi:
"Tiểu Hiện, lên xe đi."
Hứa Hiện nhìn chằm chằm chiếc coupe sang
trọng một hồi lâu vẫn chọn từ từ đi bộ về nhà, cái mông của cô không cho phép cô ngồi xe.
Tiếu Giang cũng đoán Hứa Hiện không tiện, khớp
xương tay rõ ràng điều chỉnh hạ thấp ghế phó lái, khuôn mặt dịu dàng
nhìn Hứa Hiện, anh giải thích: "Nằm sấp sẽ không đụng tới vết thương."
Đôi mắt sạch sẽ nhìn chằm chằm khiến nội tâm hứa Hiện dao động, mông của cô có thương tích, tính ra cô cứ tự làm khổ lê thân chầm chậm về nhà như
vậy chắc chắn cũng phải cần tới nửa tiếng. Thời gian này còn có thể phải chịu đau, suy nghĩ nửa giây, Hứa Hiện vẫn chọn ngồi xe thì hơn.
Rõ ràng có thể hưởng phúc thì sao lại muốn chịu tội làm gì, cô cũng không ngốc.
Hứa Hiện ngoan ngoãn vào trong xe nằm sấp trên ghế phó lái.
Trang trí trong xe so với bên ngoài xe càng đẹp đẽ hơn, nó được làm từ
Alcantaram, sợi carbon và chất liệu CarbonSkin siêu nhẹ, nằm rất thoải
mái.
Biết xe Tiếu Giang có giá trị xa xỉ, hệ thống an toàn chống
rung cũng không kém, Hứa Hiện như không xương cốt nằm sấp trên hế, không hề lo lắng mình sẽ bị rơi khỏi ghế.
Đảo mắt, Hứa Hiện thất một
cái hộp đặt ở trong góc, cô rướn cổ nhìn trong góc, cái hộp này giống
với hộp gốm thủy tinh mà cô tặng Tiếu Giang vào ba năm trước đây.
Hứa Hiện còn muốn thò đầu ra nhìn, đột nhiên bên hông có lực, có cái gì đó
che ở bên hông. Hứa Hiện quay đầu nhìn vẻ mặt không biến sắc của Tiếu
Giang.
Tiếu Giang như mới phát hiện ra, anh bớt chút thời gian
quay đầu nhìn Hứa Hiện, cười nói: "Lịch sự chút đi, lát nữa bị người ta
chụp được sẽ bị đồn đại không tốt."
Mặt Hứa Hiện đỏ bừng, cơ thể
cứng đờ muốn đổi lại tư thế. Thử thay đổi mấy lần lại phát hiện ra hơi
xấu hổ, Hứa Hiện quyết định nằm bất động.
Biết đồn đại không tốt thế mà còn gọi cô lên xe, để cho cô nằm sấp, rõ ràng là chưa một bụng xấu xa muốn bắt nạt cô.
Kẻ xấu!
Trở về đại viện, Hứa Hiện không thèm liếc mắt nhìn Tiếu Giang lấy một cái,
vừa xuống xe lập tức đi vào trong nhà, vốn cô đại nhân có rộng lượng,
chỉ cần anh giải thích rõ lí do cô sẽ không giận dỗi, bây giờ xem ra...
đừng có mơ!
Tiếu Giang nhìn thấy Hứa Hiện tức giận xuống xe, anh
ngồi ở trong xe cười một lúc. Nếu quan tâm Hứa Hiện quá mức, trái lại cô sẽ giống như một con cua say rượu, che khuôn mặt đỏ bừng lại và tìm một nơi để trốn, còn không bằng trở lại kiểu ở bên trước kia, không có việc gì thì chọc ghẹo cô, trái lại cô còn giương nanh múa vuốt, đấu miệng
với anh vài cây.
Đôi mắt nhiễm ý cười liếc nhìn hộp quà chất đống trong góc, ý cười dần tiêu tán đi, sau này sẽ đưa cho cô, còn bây
giờ... không phải lúc.
Anh không ngồi lâu lắm, cửa kính xe đã bị người bên ngoài đập vang.
Trương Thiến Thiến cầm theo hòm thuốc, oán giận ghé vào vào cửa kính xe, phàn
nàn nói: "Bạn học Tiếu Giang, em ấy chỉ ngã xuống đất một cái thôi, có
cần thiết phải nghiêm túc để ý như vậy không? Mông là bộ phận rất mềm
mại, em ấy còn có thể đi được cũng chứng mình không bị thương đến xương
khớp, anh cũng ngạc nhiên quá rồi."
Không có Hứa Hiện ở đây, Tiếu Giang không duy trì dáng vẻ tươi cười nữa.
Đầu ngón tay gõ trên vô lăng, đôi mắt sạch sẽ, tươi đẹp trở nên sâu xa,
giọng nói trầm thấp có từ tính vang vọng trong chiếc xe yên tĩnh: "Em ấy ngã bị thương."
Trương Thiến Thiến cảm thấy mọi người yêu đương
đều như tu sĩ bị tẩu hỏa nhập ma, cố chấp tới mức đáng ợ, cô ấy biết Hứa Hiện ngã bị thương nhưng nghe Tiếu Giang miêu tả, Hứa Hiện bị thương
không nghiêm trọng lắm, nằm nghỉ ngơi ở nhà hai ngày là khỏi rồi.
Trương Thiến Thiến nhẫn nại giải thích với Tiếu Giang: "Em ấy bị thương không nặng."
Đôi mắt thâm thúy lập tức trở nên lạnh lùng như sói hoang đói bụng đang chăm chú nhìn con mồi thoi thóp.
"Tôi nói, em ấy ngã bị thương."
Trương Thiến Thiến bị anh nhìn chăm chú tới mức tóc gáy dựng thẳng đứng, cô ấy quên mất, người trước mặt này đây vẫn luôn tóm nhược điểm của mình để
bắt cô ấy làm chuyện vi phạm nguyên tắc cho Tiếu Giang.
Cô ấy
cũng quên mất, bây giờ Tiếu Giang là người kinh doanh có tiếng ở Phụ
Thành, các khu vui chơi lớn, phòng KTV và rạp chiếu phim đều có vốn đầu
tư của anh, chỉ cần anh muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng tiền tìm
người làm việc, khiến cô ấy biến mất khỏi thế giới này.
Trương
Thiến Thiến chậm rãi đứng thẳng dậy từ bên cửa xe, chân chó không có
việc gì lấy tay lau bụi trên xe, cô ấy cười gượng: "Tôi biết rồi, Hứa
Hiện bị thương, bây giờ tôi lập tức tới khám cho em ấy."
Ánh mắt
lạnh lùng của anh dần dịu đi, khuôn mặt tuấn tú cũng có thêm vài phần lo lắng, Tiếu Giang gật đầu, khẽ dặn dò: "Buổi chiều có thể thi là được."
Trương Thiến Thiên hơi khó hiểu, kêu cô tới không phải để cô chữa trị khỏi
bệnh mà là để Hứa Hiện có thể tạm thời tham gia kỳ thi buổi chiều?
Trong nhà tống rỗng không có người, Hứa Hiện đi vào phòng nằm xụi lơ trên chiếc giường mềm mại.
Lúc lên xe Tiếu Giang lại quên mất không mua thuốc, đúng là thất sách, bây
giờ muốn ra ngoài mua thuốc lần nữa thì thật phiền phúc.
Mới đứng lên, nghĩ đến việc có thể Tiếu Giang còn chờ ở bên ngoài, Hứa Hiện lại
mềm oặt nằm lên giường. Nếu như tình cờ gặp Tiếu Giang thì không phải
rất xấu hổi rồi sao! Cô còn nói mình không sao!
Tiếng gõ cửa vang lên, Hứa Hiện đoán là Tiếu Giang, cô nằm ở trên giường không nhúc
nhích, hại cô bị ngã lại còn cười nhạo cô, vậy mà vẫn còn mơ vào được
nhà cô, không có hời thế đâu!
Trương thiến Thiến gõ cả nửa ngày
cũng không thấy Hứa Hiện mở cửa, cho rằng Hứa Hiện bị thương rất nghiêm
trọng, cô ấy vội chạy tới cổng đại viện, lo lắng gọi Tiếu Giang: "Hứa
Hiện té xỉu rồi!"
Vừa rồi vẫn còn vui vẻ, sao giờ lại té xỉu rồi? Tiếu Giang không kịp nghĩ, vội vàng chạy theo Trương Thiến Thiến tới
nhà Hứa Hiện.
"Có chuyện gì xảy ra?"
Trương Thiến Thiến lo lắng giải thích: "Có thể là đụng tới đầu dẫn tới chấn động não, máu
cung cấp lên não không đủ đột nhiên hôn mê. Có lẽ Hứa Hiện nhận ra mình
bị hoa mắt nhưng không kịp nói với anh."
Nghe thấy ba chữ 'chấn động não', trái tim Tiếu Giang mơ hồ quặt thắt, anh vội vàng chạy tới nhà Hiện, một đạp đá bay cửa gỗ.