Liễu Ngọc Hàm vẫn rất bình tĩnh, nhìn qua cũng chẳng có chuyện gì, hơn
nữa hai người họ đã cách phòng nghiên cứu một khoảng khá xa, cho nên dù
là người cẩn thận như Tần Mạc cũng không ngờ cậu vẫn bị ảnh hưởng.
Nhìn sắc mặt của Liễu Ngọc Hàm vẫn ổn, Tần Mạc tưởng cậu chỉ quá căng thẳng
mà thôi, nhỏ giọng an ủi cậu vài câu, thấy cậu bắt đầu thả lỏng liền nắm lấy tay cậu dẫn đi.
Đợi đến khi cả hai rời khỏi hoàn toàn phạm vi của phòng nghiên cứu, Liễu Ngọc Hàm mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù lúc nãy chỉ thấy không thoải mái trong thoáng chốc, nhưng cảm giác
như vậy làm cậu thấy không thích, cho nên có thể cách xa chỗ đó càng
nhanh càng tốt.
Nhưng cảm giác quen thuộc đó đã nhắc nhở cậu một
điều, có lẽ cậu có quay lại Tưu Khê cũng sẽ không tìm thấy nguyên nhân
mình bị ngất, nhưng nếu có tồn tại lý do, rất có thể cậu sẽ gặp ở nơi
khác. Nếu cậu cẩn thận hơn, không nên bỏ qua cảm giác dù là rất nhỏ, nói không chừng có thể tìm nguyên nhân từ nơi khác.
Ví dụ như ở trong phong nghiên cứu khi nãy.
Liễu Ngọc Hàm rất muốn biết lúc nãy phòng nghiên cứu đã xảy ra chuyện gì,
nhưng trức giác mách bảo cậu không nên hỏi Tần Mạc, vì thế cố gắng che
giấu chuyện mình thấy không khỏe, quyết tâm sẽ âm thầm quay lại điều tra chuyện này.
Tất nhiên cậu biết mình không giỏi chuyện nói dối,
cho nên chủ động rời sự chú ý, tập trung thảo luận về vấn đề của mình
với những giáo sư khác, quả nhiên thành công qua mặt được Tần Mạc, làm
cho cậu tưởng mình đang quá lo lắng mà thôi.
Cảm nhận được sự yêu thương của Tần Mạc, cho dù đây là kết quả Liễu NGọc Hàm cố ý đuổi theo, cậu vẫn xấu hổ đỏ mặt.
Nhưng, cảm giác được dỗ dành...Cũng rất thích.
Ánh mắt Liễu NGọc Hàm trôi về nơi nào đó vì không muốn thừa nhận điều này,
cố gắng ra vẻ không có gì cần nói. Tần Mạc thấy vậy thì ý cười trong mắt càng sâu, sau khi an ủi cậu xong, lại lên lịch huấn luyện cho cậu.
Liễu NGọc Hàm ở hiện tại biết tình trạng của mình chưa ổn, hơn nữa vẫn còn nhiều vấn đề nên không dám thả lỏng.
Nếu Tần Mạc đã đưa ra lịch trình huấn luyện, chắc chắn cậu sẽ nghe theo, không dám lấy mạng mình ra đùa.
Nhưng mà kết quả của việc này...Không có gì bất ngờ, cậu lại rơi vào khóa huấn luyện địa ngục một lần nữa.
Đối với một tên yếu ớt như cậu mà nói, huấn luyện thể lực là thứ gì đó như muốn lấy mạng cậu!
Sự khó nhóc từ tinh thần đến thể xác nhanh chóng kéo Liễu NGọc Hàm khỏi
những suy nghĩ linh tinh, tất nhiên là cũng không có sức để nghĩ đến
chuyện xảy ra ở phòng nghiên cứu, biểu hiện lại càng thêm tự nhiên,
trong khoảng thời gian ngắn làm Tần Mạc cũng không nhìn ra cậu đang che
giấu gì.
Vì thế sau một thời gian, Liễu Ngọc Hàm thừa dịp lúc
livestream liêc lạc với antifans của mình, thế nên Tần Mạc hoàn toàn
không biết gì.
Chỉ nhắn tin cá nhân với Liễu Ngọc Hàm, anti ngạc nhiên với yêu cầu của cậu.
"Này cá muối, cậu muốn điều tra chuyện xảy ra ở phòng nghiên cứu ngày hôm
đó, lại còn muốn đều tra thiếu tướng Tần đã trải qua những chuyện gì nữa à? Vì sao lại làm thế?"
Liễu Ngọc Hàm trả lời lại: "Để cứu người."
Đáp án quá nghiêm túc, cũng nằm ngoài suy nghĩ của anti, hắn hơi lo lắng, cũng không lo bảo mật thông tin của mình, lo lắng hỏi.
"Tình huống không ổn à? Hay lại bị kích thích ở chỗ đó? Chẳng lẽ bị giáo sư già kia làm à?"
Trong đầu anti xuất hiện một loạt suy đoán giao sư ép buộc thí nghiệm lên cơ
thể con người, nhưng lời nói của Liễu Ngọc Hàm đã cắt đứt mạch suy nghĩ
của hắn.
Liễu Ngọc Hàm nói hết những điều có thể nói ra: "Chính
xác là cảm giác kích thích rất quen thuộc, nhưng khoảng cách quá xa, cơ
thể lại không xảy ra chuyện gì. Tôi nghi ngờ chuyện xảy ra ở Tưu Khê
ngày trước có liên quan đến chuyện này, cho nên muốn nhờ anh giúp đỡ
điều tra một chút chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, nhất là
người đàn anh này..."
Liễu NGọc Hàm nói hơi dài, nhưng tin tức
quan trong đều nằm ở trong đó, cho nên anti đọc từng chứ rất nghiêm túc, hơn nữa còn ghi chép cẩn thận lại.
Còn về chuyện Tần Mạc...
Liễu Ngọc Hàm không thể đưa ra được lý do hợp lý, chỉ là trong lòng có suy
nghĩ như vậy, cho nên cậu cũng tìm một cái cớ na ná như trên: "Chuyện
của thiếu tướng là suy nghĩ riêng trong lòng tôi. Tôi rất biết ơn anh
ấy, cũng hy vọng có thể trả ơn cho anh ấy, tất nhiên có thể có những suy nghĩ khác, vì thế tôi muốn có muốn có một bản tài liệu tỉ mỹ về anh
ấy."
Đây không phải là nhờ anti đi điều tra chuyện của Tần Mạc,
nhiều lắm chỉ là muốn hắn tổng hợp lại tư liệu về Tàn Mạc, anti bĩu
muôi, nhưng vẫn đồng ý với lời nhờ vả của Liễu Ngọc Hàm ngốc nghếch ở
trong mắt hắn.
"Có thế, nhưng mà toi cũng chỉ là một sinh viên của đại học Đế quốc, muốn điều tra chuyện trong trường cần thời gian
khá dài, nếu không đợi được tôi có thể đề cử cho cậu một vài người bạn
của tôi trong trường được không?"
Liễu Ngọc Hàm cũng không
quá vội, vì thế trả lời lại: "Không cần, chuyện này không quá vội, anh
cứ từ từ làm cũng được, Tôi khá là tin tưởng anh, giao cho người khác
tôi không yên tâm."
Những lời này nói ra không phải chỉ là thuận miệng, đúng là Liễu Ngọc Hàm nghĩ như thế.
Lần trước người giúp đỡ tóm thủy quân và bọn quấy rối cậu chính là người
này, sau đó lại gửi cho cậu những video có ích, cũng là người này, cho
nên Liễu Ngọc Hàm rất tin tưởng đối phương.
Nhưng đối phương lại
tự hiểu kiểu khác, hắn đọc câu "Tôi khá là tin tưởng anh" của Liễu Ngọc
Hàm, tự động bỏ qua hai chữ khá là, suýt nữa là ngửa đầu lên cười to...
Thấy chưa, con cá muối nói tin tưởng tôi đó!
Tin tưởng!
Chỉ tin tưởng tôi mà không phải người khác!
Kích động đến nỗi xoa hai tay vào nhau, tên anti thề phải tra ra rõ ràng,
lúc ấy đã hấp tấp đồng ý lời nhờ vả của Liễu Ngọc Hàm, sau đó yên lặng
hành động.
Mặc dù hắn là sinh viên bách khoa Đế quốc, những cũng
chỉ là một sinh viên mà thôi. Một sinh viên muốn đến thư viện trường tra tài liệu không phải là rất bình thường thôi à?
Sự nhiệt huyết của hắn tăng mười phần, Liễu Ngọc Hàm nhìn thấy người bên kia vội vàng đăng xuất, vẻ mắt liền ngơ ngác.
Mặc dù có động lực là chuyện tốt, nhưng vội vã như thế này có phải là chuyện tốt không?
Đột nhiên thấy lo lắng khi nhờ vả người ta, những buổi huấn luyện tiếp theo Liễu Ngọc Hàm cố gắng không để bản thận lộ ra sự khác thường, nhưng
thỉnh thoảng sự lo lắng của cậu vẫn rơi vào trong mắt Tần Mạc.
Khoảng thời gian cậu nói chuyện với các giáo sư đã là một đoạn thời gian, với
sự lạc quan luôn hướng về phía trước của Liễu Ngọc Hàm mà nói, trạng
thái lúc này không phải là lo lắng như này, co nên Tần Mạc thấy rất hứng thú với lý do khiến cậu thấy lo lắng.
Người dưới tay Tần Mạc so
với Liễu Ngọc Hàm còn nhiều hơn, kỹ thuật viên đều là người thẳng thắn
tài giỏi, cho nên chỉ cần anh muốn biết, dù Liễu Ngọc Hàm có cẩn thận
giấu thế nào cũng không thể lừa được anh, tối hôm đó Tần Mạc đã nhận
được lịch sử trò chuyện của Liễu Ngọc Hàm và anti.
"Khá tin
tường?" Môi Tần Mạc lộ ra nụ cười rất rõ, nhưng trong ánh mắt của anh
lại lạnh như băng, "Nghe nói đây là người tài giỏi?"
Trợ lý của
Tần Mạc trả lời từng cái một: "Đúng vậy, chuyên môn kỹ thuật của cậu ta
đặt trong quân đội cũng được xếp vào hạng nổi trội."
Tần Mạc cười càng rõ hơn, trợ lý sau lưng anh lạnh sống lưng: "Vậy coi như không
biết chuyện này, để cậu ta đi điều tra. Nhưng mà, các mối quan hệ của
tôi ở đại học Đế quốc cũng có thể lộ cho cậu ta một chút."
Trợ lý của Tần Mạc rất khiếp sợ: "Thiếu tướng của bọn họ đang muốn giành công à?"
Vì biểu cảm của hắn quá rõ ràng, sau khi liếc mắt nhìn Tần Mạc cũng biết
hắn đang sợ cái gì, giọng điệu bình tĩnh giải thích: "Mây lão già kia
đều không muốn tôi giấu Liễu Ngọc Hàm, cảm thấy cậu ấy có quyền biết
chuyện này."
Vẻ mặt trợ lý của Tần Mạc vặn vẹo: Hắn dám cá, quyền được biết của mấy lão giáo sư già kia chẳng phải là chuyện Tần Mạc muốn giúp Liễu Ngọc Hàm. Có phải thiếu tướng của bọn hò yêu thầm người ta
quá lâu nên trong lòng biến thái rồi sao?
"Cậu có gì muốn nói à?" Nụ cười trên mặt Tần Mạc biến mất.
"Không có! Tôi sẽ đi truyền mệnh lệnh ngay!" Trợ lý của anh nhìn thấy anh như
này cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao mỗi lần Tần Mạc cười còn đáng sợ hơn.
Tần Mạc gật đầu: "Đừng dọa Liễu Ngọc Hàm. Ngoài ra, nếu sinh viên đó thật
sự có tài năng, tôi tin rằng viện nghiên cứu sẽ rất chào đón cậu ta."
Khóe miệng trợ lý của Tần Mạc mấp máy, hắn liền biết thiếu tướng của bọn họ
sẽ ở chỗ này chờ. Nhần tài ưu tứ gì chứ, chẳng quá vào trong phòng
nghiên cứu sẽ bận tối đầu như con chó, thiếu tướng Tần muốn mượn cơ hội
này tách người khách ra khỏi Liễu Ngọc Hàm mà thôi.
Mặc dù thiếu tướng Tần không được làm ra chuyện giết hại công dân, nhưng
xem trọng ai đó để cho đối phương bận rộn như con chó để đối phương
không có thời gian nói chuyện với Liễu NGọc Hàm là chuyện Tần Mạc có thể làm được.
Hơn nữa đối với người bình thường mà nói, có thể vào
viện nghiên cứu là chuyên tốt có muốn cũng khó mà được, cho nên cũng
không thể nói cách làm của Tần Mạc là xấu.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bán Yêu Và Bán Sơn
2. Tùy Tùng
3. Sau Khi Thông Báo, Khán Giả Cả Nước Đều Mong Chờ Chúng Tôi Rải Đường
4. Ngoảnh Mặt Lại Gặp Được Người
=====================================
Trợ lý bước chân nhanh lẹ rời đi, không có người của Tần Mạc ngăn cẳn, ngay buổi tối anti đã gửi cho Liễu NGọc Hàm một phần tài liệu đến chính hắn
cũng khiếp sợ.
Hắn không tra ra thân phận của người liên lạc với
tên đàn anh kia là ai, nhưng mà, hắn đã phát hiện ra từ trường không
đồng nhất!
Từ trường không đồng nhất là một thứ khá là cao cấp,
nghe cái tên thấy không có gì đặc biệt, nhưng nó dùng để che chắn và bẻ
cong không gian, thời đại khoa học kỹ thuật tinh tế đều có thể làm được
điều này nên ban đầu không được người ta coi trọng.
Cho đến khi
các nhà khoa học phát hiện ra một đặc điểm khác của nó...Cường độ sẽ
không bị suy yếu trong nhiều trường hợp ở phạm vi hoạt động rộng...Từ đó nó đã được phát triển và áp dụng trong quân sự.
Trường hợp điển
hình nhất chính là chiến dịch trên hành tinh Đài An, trận chiến cuối
cùng của Tần Mạc, từ trường không đồng nhất cũng là nguyên nhân khiến
Tần Mạc rời khỏi quân đội, một tiếng pháo vang động, điều đó làm người
dân Liên Bang vừa xem trọng nó vừa ghét bỏ.
Bởi vì Tần Mạc xuất ngũ vì bị thương!
Nếu như không phải Đế Quốc hẹn hạ xúi giục binh lính bên cạnh Tần Mạc sử
dụng từ trường này lên người anh, bẻ cong toàn bộ tín hiệu không gian
xung quanh hành tinh Đài An, Tần Mạc sẽ không bị cô lập, không bị tóm
nhược điểm và bị thương, ánh sáng kỳ tích của Liên Bàng họ còn có thể
tạo ra vô số kỳ tích!
Kết quả thu được làm cho tên anti rất coi
trọng, sau khi gửi phần tài liệu cho Liễu Ngọc Hàm, hắn lại hỏi ý kiến
Liễu Ngọc Hàm, chuẩn bị gửi phần tài liệu này cho Nguyên Khang.
Mặc dù Liễu Ngọc Hàm biết rõ người của Nguyên Khang sẽ giám sát chặt chẽ
đàn anh kia, nhưng kết quả vẫn làm cho cậu kinh hồn bạt vía, lập tức
đồng ý lời đề nghĩ của anti, hơn nữa cũng chuẩn bị nói chuyện này với
Tần Mạc.