Lời nói của Tần Mạc làm cho Liễu Ngoc Hàm lạnh buốt từ đầu đến chân.
Liễu Ngọc Hàm biết mình là một người không thông minh, mặc dù có ưu thế là
người xuyên không, hiểu biết hơn người dân tinh tế về văn hóa cổ đại,
nhưng từ khi thí nghiệm đặt lên người cậu, chắc chắn không có chuyện đối phương dùng cậu như một nhà nghiên cứu.
Hơn nữa người sống tốt hơn so với người chết, không thể nghi ngờ nữa, chỉ có một vị trí Liễu Ngọc Hàm có thể đảm nhiệm...
Mẫu nghiên cứu.
Liễu Ngọc Hàm run rẩy, cậu không biết mình đặc biệt ở chỗ nào, lại có thể
làm cho một đám người điên muốn nghiên cứu cơ thể cậu như vaauyj.
Sự ưu ái này cậu không muốn một chút nào, có giỏi nói ra xem điểm tốt của cậu, cậu sẽ thay đổi ngay lập tức!
"Họ sẽ không nói cho cậu," Ngón tay Tần Mạc từ vai chuyển đến vành tai của
cậu, niết nhẹ một cái, "Nhưng cho dù bọn họ không nói, cậu vẫn có thể
đoán ra."
Đột nhiên Liễu Ngọc Hàm nghe thấy giọng nói của Tần
Mạc, lúc này mới nhận ra mình vừa hoảng hốt, không cẩn thận nói ra thắc
mắc trong lòng mình, lại ngẩn người trong thoáng chốc.
Nhưng suy
nghĩ cẩn thận lời nói của Tần Mạc, dường như cậu đã có được đáp án:
"...Giác quan thứ sáu của tôi? Hay là bộ não của tôi?"
Nếu như
nói trên người cậu có chỗ nào không giống người khác, vậy thì không cần
nghĩ, đó chính là giác quan thứ sáu của cậu có độ nhạy cảm cao. Đặc tính này chỉ xuất hiện trên người quân nhân đã trải qua các trận chiến sinh
tử, biểu hiện của nó trên người của cậu trội hơn một số người, thậm chí
cả ba mẹ và anh trai của cậu cũng rất ngạc nhiên.
Nhưng không
phải ai cũng có giác quan thứ sáu, chẳng lẽ nghiên cứu cậu để tìm ra
phương phương tăng độ nhạy cảm của giác quan thứ sáu sao?
Tần Mạc không trả lời câu hỏi của cậu, dùng tay giữ lấy đầu cậu, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, trịnh trọng hứa: "Đừng lo lắng, tôi sẽ không để bọn họ làm tổn thương cậu."
Liễu Ngọc Hàm yên lặng gật đầu, cuộc nói chuyện với Tần Mạc làm cho tâm
trạng cậu rất nặng nề, nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, vẻ mặt
ngơ ngác, thế nhưng vẫn còn vài phần đáng thương.
Đáy mắt Tần Mạc đau xót: "Đừng nghĩ nhiều quá, tinh thần của cậu đã căng thẳng một ngày rồi, nghỉ ngơi sớm một chút."
Liễu Ngọc Hàm liếc nhìn Tần Mạc, phát hiện tay của anh vẫn đặt trên trán
mình, mím môi nói: "Được, thiếu tướng cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Tần Mạc rút tay về, gật đầu với cậu, lúc này mời rời khỏi phòng ngủ, thuận
tay đóng của phòng, nói một cậu chúc ngủ ngon với cậu.
Liễu Ngọc
Hàm cũng cười đáp một cậu chúc ngủ ngon, sau khi cửa phòng đóng lại hoàn toàn, liền kéo chăn che đầu, không nhịn được khóc nấc lên.
Thật
ra không phải cậu sợ, cũng không phải tức giận, mà trong lòng có một
loại cảm xúc không nói nên lời làm cho cậu rơi nước mắt, làm cho cậu
thấy xấu hổ.
Nếu như phải dùng một cậu để miêu tả cảm xúc này, Liễu Ngọc Hàm chọn...
Đúng là không biết phải nói như nào.
Liễu Ngọc Hàm cảm thấy cảm xúc này rất khó hiểu, Tần Mạc không biết lý do
cậu khóc, còn tưởng cậu bị dọa sợ, ngồi trên ghế sô pha trong phòng
khách nghe tiếng khóc đè nén của cậu, trong lòng càng chua xót.
Tiếng khóc nhỏ dần, hơi thở của Liễu Ngọc Hàm cũng nhẹ nhàng hơn, Tần Mạc
đoán cậu đã ngủ rồi, thấy cậu thả lỏng ngủ một giấc như vậy cũng thế, ít nhất ngày mai vẫn còn tinh thần hơn, không muốn quấy rầy cậu nghỉ ngời, chuẩn bị ra bên ngoài liên lạc với trợ lý.
Nhưng anh vừa mới đứng dậy, máy liên lạc của anh vang lên trước.
Tần Mạc cúi đầu nhìn tên hiển thị trên máy liên lạc, là ba mình, còn tưởng
ba muốn nói chuyện hành động ban ngày, nhanh chống ấn nút nghe, sau đó
đứng dậy đi ra ngoài ban công.
Vừa mới chào hỏi ba mình, Tần Mạc
chưa kịp nói thêm gì, đã nghe thấy bên kia truyền đến một trận cười rất
to, mặc dù tiếng cười già nua nhưng vẫn rất minh mẫn, vừa nghe đã biết
lại là ông nội và đứa con bướng bỉnh của ông.
"Kết nối được chưa? Nó đã nhận chưa?" Mặc dù ông nội Tần là một lão tướng quân, nhưng lúc
này lại liên tục hỏi con trai mình hai lần là đã gọi điện được chưa,
dáng vẻ hấp tấp làm cho ông không giống một vị lão tướng đã từng vào
sinh ra tử.
Giọng diệu của ba Tần rất bất đắc dĩ, nhưng dù sao
người hỏi cũng là ba ruột của ông, cho dù ông có bất đắc dĩ cũng chỉ có
thể dụng giọng điệu dỗ dành trẻ nhỏ nói với ông: "Kết nối được rôi, Tần
Mạc cũng đã chào rồi."
"Cái gì Tần Mạc! Nó là con trai mày mà,
phải gọi là Đại Mạc!" Ông nội Tần nghe giọng điệu của ba Tần không khác
gì đang gọi cấp dưới, bỗng nhiên tức giận trừng mắt, "Cút ra, đưa máy
liên lạc cho ba, ba với cháu trai nói chuyện!"
Ba Tần còn có thể như nào nữa, chỉ có thể đồng tình trong lòng với con trai, liền dứt khoát đưa máy liên lạc cho ba mình.
Tần Mạc ở đầu bên kia cung rất đau đầu, nhưng mà ông nội vẫn đối xử rất tốt với anh, cho dù có đau đầu đến mấy, anh cũng phải dỗ dành thật tốt:
"Chào buổi tối ông nôi."
Ông nội cười đến không khép miệng được: "Chào buổi tối, chào buổi tối, cháu trai tôi đúng là ngoan! Đại Mạc này, ông nội hỏi cháu một chuyện."
Tần Mạc nói: "Ông nội hỏi đi."
Đây rõ ràng là một câu trả lời rất bình thường, nhưng sau khi ông nội Tần
nghe được, lại nhịn không được cười một trận rất to, một lúc lâu mới
nhịn được cười, hắng giọng, làm bộ rất đứng đắn hỏi cháu trai: "Hôm nay
bé ngoan của ông lại không thoải mái phải đi khám bác sĩ à?"
Tần
Mạc vẫn không hiểu sao ông nội lại cười, cho nên không phát hiện ra sự
khác thường, bình tĩnh trả lời: "Không phải cậu ấy không thoải mái,
chẳng qua lại xuất hiện cộng cảm, cháu không yên tâm lắm, nên bảo cậu ấy đi kiểm tra một chút."
Từ cộng cảm, cũng là nhờ sau khi các bác
sĩ luôn phục vụ cho nhà họ Tần hội chẩ cho Liễu Ngọc Hàm nói ra, dùng để miêu tả rõ ràng giác quan thứ sau của Liễu Ngọc Hàm đã không còn đơn
giản là nhạy cảm nữa, mà đã có thể cảm nhận được cảm xúc của người khác, bị các loại cảm xúc mãnh liệt đến mức độ nào đó ảnh hưởng.
Liễu Ngọc Hàm không hiểu lời giải thích của họ, nhưng cậu biết từ này.
Cộng cảm, bản thân nó là một thuật ngữ dùng trong tư vấn tâm lý. Có nghĩa là các chuyên gia tư vấn tâm lý không sử dụng các tiêu chí khách quan bên
ngoài hoặc chủ quan cá nhân, mà đặt bản thân vào hệ tham chiếu của người cần giúp đỡ, hiểu được suy nghĩ, cảm xúc, tâm trạng của họ, do đó có
thể biết được chính xác vấn đề của khách hàng.
Bản thân từ này
không thể nói là tốt hay xấu, nhưng sau khi Liễu Ngọc Hàm biết đến, kết
hợp với tình trạng đặc biệt của bản thân, nhanh chóng giải thích được
tình huống mình có thể gặp phải, lại một lần nữa lạnh người.
Dựa người vào cửa phòng ngủ, Liễu NGọc Hàm bị máy liên lạc làm cho giật mình, cảm giác sợ hãi dường nhu bao phủ cả người cậu.
Nhưng sóng to gió lớn nào mà ông nội Tần chưa từng thấy qua, nghe thấy cháu
nối mình nói như vậy,liền biết tình huống hiện tại của liễu Ngọc Hàm gần như đã ổn định, gật đầu không dây dưa chuyện này nữa, ngược lại chia sẻ chuyện cười ban ngày mình nghe được với cháu trai."
"Đại Mạc này, hôm nay bác sĩ riêng của cháu kể cho ông một cậu chuyện cười, ông thấy hay lắm, cháu có muốn nghe thử không?"
Ông nội Tần hỏi như thế, nhưng thực tế ông cũng không phải là đang hỏi Tần
Mạc, sau khi hỏi xong liền kể chuyện cười ban ngày nghe được cho Tần Mạc nghe, trọng điểm chính là "Thú hoang đói bụng trăm năm."
"Hahahaha, cháu nội của ông ơi! Bé ngoan của cháu có hơi ngốc, nhưng giác quan thứ sáu của nó không phải để đùa, cháu cứ hù nó như thế, làm sao có thể
theo đuổi người ta chứ?"
Tần Mạc nghe xong câu chuyện "chê cười"
xuất sắc, ông nội lại dùng chuyện anh thầm mến kích thích anh như vậy,
trong thoáng chốc bỗng yên lặng, Tần Mạc dụng giọng điệu lạnh lùng hờn
dỗi: "Không sao, dù sao cháu không theo đuổi được người ta, người khác
đừng hòng chạm được. Cùng lắm thì đến lúc đó chuyển cho cậu ấy khoản bảo hiểm."
Ông nội Tần không hiểu lắm liên quan giữa việc không theo đuổi được người khác với bảo hiểm là gì, nghĩ mãi mới chắc chắn mình
chưa lẩm cẩm, tò mò hỏi cháu trai một cậu: "Bảo hiêm gì thế?"
Giọng điệu Tần Mạc thản nhiên: "Chính là cái loại ba muoi lăm tuổi không kết
hôn được, liền bồi thường cho cậu ấy bảy triệu tiền bảo hiểm."
Ông nội Tần: "..."
Ông nội Tần: "Cái gì, còn có loại bảo hiểm này à?"
Vẻ mặt Tần Mạc bình tĩnh: "Có, là tự cậu ấy đề xuất, cháu liền đồng ý."
Ông nội Tần vô cùng khiếp sợ với sự vô sỉ của cháu trai mình: "Bạn nhỏ nhà
người ta nói như thế chắc chỉ đùa thôi, cháu lại dùng bảy triệu mua đứt
tình cảm tương lai của người ta, đứa nhỏ có biết cháu thích nó hay
không?"
Ông nội Tần:...Hay lắm, mày còn biết người ta nhát gan à.
Hai ông cháu đều bất đắc dĩ về đối phương, một người không vui vì người lớn trong nhà hỏi lung tung, một người lại sợ tư tưởng cháu mình lệch lạc,
vì thế vội vàng thảo luận đề tài "Dùng bảy triệu mua đứt tình cảm tương
lai", tranh luận hai bên rất kịch liệt, nhưng bởi vì hai người rất bảo
thủ với ý kiến của mình, đến cuối cũng vẫn không ra kết quả chung.
Nhưng mà cho dù không có kết quả, Liễu Ngọc Hàm đã biết đáp án cậu muốn biết, ôm buồn bực trong lòng, ôm lấy đầu thành một cục nhỏ ở cửa phòng ngủ,
người nhỏ trong lòng không ngừng hò hét.
Người dẫn Trái Đất ơi!
Cá muối của mọi người lại được hưởng đãi ngộ của nhân vật chính rồi,
nhưng lần này tôi không vui tý nào, nhưng phải làm sao bây giờ?
Hình như thiếu tướng đẹp trai, vai rộng eo thon thật sự coi trọng cá muối,
nhưng cá muối lại không hiểu mình có chỗ nào để đối phương chú ý, nên
không hề thấy vui tý nào!
Liễu NGọc Hàm nghe thấy Tần Mạc nói tạm biệt, trong lòng hừ một tiếng, kéo cơ thể không có lực nằm sấp trên
giường, dùng chăn che người mình lại.
Cậu cảm thấy chuyện này không thể suy nghĩ thêm, càng nghĩ càng thấy mắt Tần Mạc có vấn đề, hoặc là gu có vấn đề.
Nếu là người bình thường, việc thích một con cá muối thì không sao, nhưng
vấn đề là Tần Mạc không phải người bình thường, coi trọng cậu bởi vì
thích ăn mặn sao?