Không biết có phải do tác dụng của giác quan thứ sáu hay khoonh, một
khắc trước khi đèn đường tắt, Liễu Ngọc Hàm cũng nhanh chóng bật đèn pin lên. Bởi vì pin vẫn còn đầy, ánh đèn rất sáng, Hứa Tình chạy phía trước cũng chú ý đến ánh đèn.
Trong tình huống sức mạnh bị hạn chế,
cho dù Hứa Tình có mạnh cũng không dám làm bậy, chỉ đành nén sợ hãi thả
chậm bước chân, đợi Liễu Ngọc Hàm và thiếu niên đuổi kịp.
Tiếng
cười của người phụ nữ vẫn còn quanh quẩn bên tai, mặc dù bên ngoài Liễu
Ngọc Hàm không sợ nhưng trong lòng cậu thấy nếu không nhanh chóng chạy
đi, thứ ghê tởm ở đằng sau sẽ đuổi kịp mất, cho nên không dám chậm trễ
thời gian nữa, sau khi đuổi kịp Hứa Tình bèn nhét đèn pin vào trong tay
hắn, sau đó nắm lấy cổ tay hắn chạy thục mạng về phía trước.
Có
lẽ vì gió đêm quá lạnh, cũng có thể bị dọa sợ, cổ tay Hứa Tình rất lạnh, nhưng cho dù có lạnh đến đâu cũng không thể lạnh hơn bàn tay thiếu niên đang năm tay Liễu Ngọc Hàm. Nhiệt độ cơ thể Hứa Tình vẫn coi như bình
thường, còn thiếu niên thì lạnh như băng làm cho người ta có cảm giác
đang đứng gần một xác chết.
Ngay từ đầu đã nhận ra được cậu ta có vấn đề, tạm thời bỏ qua ý định điều tra thân phận của cậu ta, bật đèn
pin lên, kéo hai người chạy trốn.
Có thể quanh năm không vận động nhiều, thiếu niên chỉ mới chạy một đoạn đường ngắn đã thở hồng hộc, nhưng cậu ta không dám dừng chân, vừa chạy vừa thể hổn hên nói:
"Đi về phía này, chỉ cần vào trong thôn, những thứ đó sẽ không dám đuổi
theo nữa."
Liễu Ngọc Hàm biết mọi thứ mới bắt đầu, thiếu niên sẽ
không bán đồng đội nhanh như thế, cho nên không hề do dự đo theo hương
cậu ta chỉ.
Có lẽ là gió lớn hơn, sương mù dày đặc bao phủ cả khu rừng di chuyện tạo thành dòng khí lưu loạn xạ, nhưng kỳ lạ nhất là Liễu Ngọc Hàm và Hứa Tình không hề nghe thấy tiếng gió thôi bên tai, tiếng
lá cây xào xạc và tiếng cười của người phụ nữ cũng biến mất. Cả khu rừng trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, làm cho lòng người không yên, xung
quanh chỉ còn lại tiếng bước chân chạy trốn của bọn họ.
Hứa Tình
rất lo lắng, giác quan bình thường vốn nhạy bén nhưng không chú ý đến
tiếng bước chân của ba người, có tiếng bước chân của hai người chồng
chéo lên nhau, ngược lại giác quan của Liễu Ngọc Hàm luôn phản ứng chậm
lại phát hiện ra điều này.
Nghe tiếng hít thở có quy luật sát bên tai, Liễu Ngọc Hàm yên lặng cúi đầu, vừa chạy vừa hỏi thiếu niên chạy
bên cạnh: "Trong thôn các cậu đã sớm phát hiện đại tiên này có vấn đề
đúng không?"
"Theo như lời cậu nói, dường như trong thôn đã có
biện pháp đối phó với chuyện này, có phải đã có người bị giết trong tay
nó hay không?"
"Cậu đã nhìn ra rồi à?"
Liễu Ngọc Hàm hỏi
quá đột ngột, thiếu niên không ngờ đến ở thời đểm hiện tại cậu lại hỏi
câu này, vì trả lời câu hỏi của cậu nên không tập trung, bước chân hơi
lảo đảo, suýt nữa thì ngã ra đất, may mà Liễu Ngọc Hàm đã chuẩn bị trước kéo cậu ta đứng dậy, mới không làm cậu ta chậm chân, chỉ là cổ tay cậu
ta không cẩn thận đâọ vào cây.
Tai nạn bất ngờ làm cho thiếu niên cuống quít nhìn cổ tay mình, vẻ mặt đau lòng, ánh mắt cũng u ám hơn.
Liễu Ngọc Hàm làm bộ không thấy biến hóa của cậu ta, nắm chặt tay Hứa Tình
hơn, sau khi nhận được cái gật đầu của Hứa Tình mới thả tay thiếu niên
ra, cảm nhận được ánh đèn mờ mờ ở cách đó không xa: 'Đó là thôn cậu à?"
Ánh mắt thiếu niên vẫn đang nhìn xuống cổ tay một lúc, mới ngẩng đầu lên
nhìn về phía thôn làng không xa, giọng điệu sa sút: "Đồng hồ mẹ tặng con bị hỏng rồi...Quên đi, người không xảy ra chuyện là tốt rồi, đó chính
là thôn của tôi, chạy nhanh lên đi."
Hứa Tình và Liễu Ngọc Hàm
không thèm để ý lời nói của cậu ta có ý gì hay không, giả bộ chỉ hiểu
nghĩa bên ngoài, đi theo thiếu niên vào trong thôn.
Trong thôn và bên ngoài giống như hai thế giới, ánh đèn ngăn cách toàn bộ sường mù,
thỉnh thoảng có vài "con cú đêm" đi trên đường, thấy thiếu niên đều quen thuộc gật đầu chào hỏi cậu ta, làm cho người ta thấy người dẫn trong
thôn cũng rất hoan nghênh thiếu niên.
Nhân cơ hội lúc thiếu niên
nói chuyện với những người khác, Liễu Ngọc Hàm lại nói chuyện với người
xem: "Vừa rôi tôi và ca vương đã trải qua cuộc rượt đuổi không giống
trước đây, bây giờ cá mặn đang ở trong thôn vừa nhìn là đã thấy có vấn
đề. Chắc chắn thiếu niên này có vấn đề, nói không chừng tôi với ca vương Hứa cũng đang trong tình trạng nguy hiểm."
"Nhưng quý vị không
cần lo lắng, dù sao tất cả đều là giả, cho dù có xảy ra nguy hiểm gì,
cũng chỉ bị dọa hét lên vài tiếng, không hề ảnh hưởng đến sức khỏe.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ
2. Vô Vi Nhất Niệm
3. Đừng Động Vào Kịch Bản Của Tôi
4. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================
Hứa Tình vừa mới hét thất thanh: "...Đây cũng không phải phòng livestream
của cậu, cũng không nhìn thấy bình luận của người xem, sao cậu nói dài
dòng thế?"
Liễu Ngọc Hàm làm bộ mắt điếc tai ngơ với oán giận của hắn, vừa giải thích một số chi tiết đã xảy ra, vừa cảm thán khoa học
công nghệ của người dân tinh tế đã làm cho sức hấp dẫn của trò chơi kinh dị sống động như đời thực đúng là không dễ gì.
Ở thời đại khoa
học kỹ thuật phát triển như hiện nay, vô số nhà khoa học đã chứng mình
ma quỷ không hề tồn tại, cho nên ngoại trừ Liễu Ngọc Hàm đã bị những thứ đó ăn sâu vào tiềm thức, những người khác rất khó hiểu chỗ đáng sợ của
ma quỷ, nhiều lắm cũng chỉ xem cho vui mà thôi. Tuy nhiên, có Hứa ca
vương xuất hiện, hẳn là sẽ có nhiều người xem bị tò mò.
Tưởng
tượng đến ngày dự án trò chơi có thể kiếm bộn tiền, Liễu Ngọc Hàm cười
rất tươi: "Thiếu niên có vấn đề đang nói chuyện với người khác, nhìn
dáng vẻ rất hưởng thụ lời khen của người khác, đây cũng là một manh mối
quan trọng."
Hứa Tình nhìn vẻ mặt sung sướng của thiếu niên, đồng ý nói: "Bây giờ nhìn cậu ta hoàn toàn không giống bộ dạng bị dọa sợ."
"Vì thế bước tiếp theo có khả năng chúng ta phải tiếp tục điều tra trong
thôn." Liễu Ngọc Hàm hỏi ý kiến Hứa Tình, "Tôi cảm thấy tý nữa cậu ta sẽ bảo chúng ta rời đi, thừa dịp cậu ta không chú ý, chúng ta nhanh chóng
hành động thôi."
Hứa Tình gật đầu: "Xem ra người dân trong thôn đều sống ở đây, chúng ta chia nhau ra hỏi nhưng đừng đi quá xa."
Liễu Ngọc Hàm tinh mắt thấy hắn đang vuốt ve con dao găm bên hông mình,
nhanh chóng gật đầu hiểu ý, chia nhau đi hỏi người trong thôn.
Bởi vì thiếu niên đã nhiều lần nhắc đến em trai mình, Liễu Ngọc hàm có ngốc đến đâu cũng biết đây là điểm quan trọng, lúc hỏi thăm những người
khác, sẽ nhắc đến em trai của thiếu niên.
Người trong thôn cũng
không giấu quá kín chuyện của anh em nhà cậu ta, hỏi nhiều lần cũng có
thể moi ra kết quả, đến lúc này Liễu Ngọc Hàm cũng phát hiện người dân
trong thôn không quá coi trọng thiếu niên như bề ngoài.
Thôn này
hẳn à nằm ở vùng ngoại ô của thành phố lớn nào đó, có chút hẻo lánh, vẫn giữ lại các phong tục trước khi, đa số mọi người đều khó chấp nhận
chuyện phụ nữ ngoài tình, nên có rất nhiều người xem thường thiếu niên
và em trai.
Thiếu niên là đứa con sinh khi kết hôn, ngoại hình
tốt, người trong thôn lúc có xem trò vui thì giọng điệu vẫn có chút
thương cảm, nhưng với em trai cảu thiếu niên là con riêng thì không có
thái độ tốt tý nào cả.
"Nó là con của con đĩ." Người dân trong thôn khinh miệt nói.
Một tiếng thở dài vang lên bên tai Liễu Ngọc Hàm: "Thật ra nó cũng không dễ dàng gì."