Chu Sinh muốn làm từ thiện, việc này chỉ có lợi không có hại. Lúc Hoắc Thâm biết còn vui không hết, muốn sắp xếp với tìm thử một nơi để cậu làm từ
thiện, sau đó xếp lịch. Nhưng mà nhìn lịch trình dày đặc của cậu, cuối
cùng đành thôi.
Bên cạnh lịch diễn quay phim ở đoàn, Chu Sinh vẫn còn làm nhân vật chính
trong chương trình của bản thân. Tuần lễ thời trang vừa qua, cùng quả
bom tin tức kia khiến công chúng đều ngóng đến dài cổ tập tiếp theo của
chương trình "Hôm nay ai nấu tôi ăn?".
"Chủ tịch, ngày kia là tới lịch phát sóng hàng tuần rồi. Cậu định mời khách mời nào?" Hoắc Thâm gấp gáp hỏi.
"Tố Lượng." Tần Hà Vũ nhàn nhạt đáp.
Bên kia đầu dây điện thoại không thấy Hoắc Thâm đáp lại, Tần Hà Vũ cũng
không lên tiếng. Anh cần mẫn gõ bàn phím máy tính, lại nhìn người đàn
ông đang ngồi ở ghế sô pha đối diện bàn làm việc của bản thân.
Người đàn ông này nhìn qua trạc tuổi Tần Hà Vũ, nhưng mà cơ thể cao lớn hơn,
mùi vị đàn ông cũng càng thêm nồng đậm. Chỉ thấy anh ta đưa mắt nhìn tới Tần Hà Vũ, đúng hơn là chiếc điện thoại từ nãy đến giờ vẫn chưa kết
thúc cuộc gọi.
"Tố Lượng hiện tại đang ở nước ngoài, không thể về kịp." Giọng Hoắc Thâm đột nhiên vang lên.
"Anh ta về nước rồi, vì giấu đám báo săn nên chỉ về có một hai ngày, quay
xong liền rời đi." Tần Hà Vũ đáp lại. "Cũng đã chừng đấy năm hai người
không gặp mặt rồi. Anh..."
"Tút....."
Chiếc điện thoại ngắt ngang bất ngờ, lời đến bên môi của Tần Hà Vũ cũng theo
đó nghẹn lại. Mà biểu cảm chờ mong trên gương mặt của Tố Lượng cũng bị
dập tắt.
Hai người đàn ông nhìn nhau, sau đó không nói gì cả.