Lại qua một thời gian tới lúc tiến hành Vây Săn ở Bách Phượng Sơn.
Mấy ngày nay, Ngụy Vô Tiện sa sâu vào trong chuyện làm thế nào dụ dỗ Lam
Vong Cơ. Tuy nói trong chuyện này y coi như là cao thủ, đã từng tán vô
số cô nương, tiên tử. Đụng tới Lam Vong Cơ rồi lại không biết xuống tay
thế nào đây. Tuy nói trước kia chính y cũng không thiếu tán người này,
nhưng mà mục đích bất đồng. Lúc ấy chỉ là trong lòng cảm thấy thú vị,
cũng không nghĩ tới cái gì khác...
Ở trong khu vực săn bắn trên
Bách Phượng Sơn, các nhà xếp hàng rõ ràng. Trận hình vàng kim chói lóe
của Lan Lăng Kim Thị thể hiện đầy đủ... xoa hoa phú quý của gia tộc.
Phương trận màu tím của Vân Mộng Giang Thị dưới sự dẫn dắt của Giang Vãn Ngâm thiếu chút tùy ý so với trước kia, nhiều thêm một phần nghiêm túc, sắn bén. Giang Trừng dẫn đầu, uy nghiêm ổn trọng. Trải qua biến cố
trong nhà cùng tôi luyện gió lửa, gia chủ trẻ tuổi cũng có chút uy nghi
của một tông chủ, chỉ là... ánh mắt nhìn đội hình Cô Tô bên kia mang đầy lửa giận, còn có một chút khinh bỉ, một chút khen thường xen lẫn.
Thanh Hà Nhiếp Thị vẫn như thường, cực kỳ uy mãnh, đứng một nơi toả ra uy áp
bức người. Cô Tô Lam Thị bên kia là một mảnh trắng trầm tĩnh, thong
dong... Bên trong trà trộn thêm hai cái điểm đen... Ngụy Vô Tiện mặc một thân quần áo đen cùng với Lam Khải Nhân mặt đen nhánh.
Y ở bên
kia suy nghĩ tới nhập thần, vẫn chưa để ý ánh mắt người khác nhìn y bên
này. Ánh mắt này tràn đầy vẻ nôn nóng hận không thể cho y một côn lên
đầu, liên tục giằng co trên người y.
Ngụy Vô Tiện chậm rãi nhớ
tới một mớ chuyện ngu xuẩn thời cầu học, chỉ cảm thấy ê răng tới muốn
lên men, nóng mặt bừng bừng, hối hận đến muốn quay về lúc đó đánh cho
chính mình một trận.
May là Lam Vong Cơ tốt tính a... Lúc trước không một kiếm giải quyết y luôn...
Sắc mặt y biến huyễn khó lường. Không khỏi làm cho người ta khả nghi. Lam
Vong Cơ nhìn y hồi lâu, nhịn không được hỏi: "Ngụy Anh, làm sao vậy?"
Ngụy Vô Tiện lắc đầu. Sau một lúc lâu nghẹn đến mức khó chịu, y mới thử:
"Lam Trạm, ngươi cảm thấy ta thế nào? Ta đây là nói... không chỉ là hiện tại, mà là... trước kia..."
Lam Vong Cơ không rõ nguyên do, vẫn đáp: "...Thực tốt."
Ngụy Vô Tiện được đáp án, trong lòng đột nhiên buông lỏng, khoa trương vuốt
vuốt ngực, phun ra một ngụm trọc khí: "Vậy là tốt rồi. Vậy là tốt
rồi..." Sau một lúc lâu lại nghiêng qua khen: "Thật không hổ là Hàm
Quang Quân. Khí lượng này thật sự không ai so sánh được. Ít nhiều cũng
nhờ ngài mà Ngụy mỗ còn sống được tới hôm nay!" Mà không phải tuổi xuân
chết sớm...
Lời này của y nói không đâu vào đâu. Lam Vong Cơ còn
hoang mang khó hiểu, đang muốn hỏi lại thì Lam Khải Nhân đứng một bên đã nhìn không được: "....Khụ!"
Ngụy Vô Tiện: "..." Thật ra đã quên luôn lão già này...
Lam Vong Cơ: "...."
Hai người lại đoan đoan chính chính nhìn phía trước, không dám châu đầu ghé tai nữa.
67.
Mấy năm mới vây săn một lần, thực sự là một trận tranh đấu. Thành tích săn
đêm của các nhà truyền ra không chỉ có đánh bóng tên tuổi, còn có thể
hấp dẫn một lượng lớn môn sinh thiên tư cao. Bởi vậy mọi người đều hết
sức tranh đoạt, tính toán mở ra làn gió anh hùng trong khu vực săn bắn
này.
Nhưng lại luôn có hai người không có chí với chuyện này...
Nhiếp Hoài Tang tất nhiên là khỏi phải nói. Có cái chuyện gì nhất định cũng
có hắn góp mặt. Hắn đã sớm chuẩn bị một tay áo kỳ chí quái đàm (*), chỉ
chờ vào khu vực săn bắn, thừa dịp yêu thú tiến đến, tình hình chiến đấu
hỗn tạp, trốn thoát khỏi giám thị của đại ca, chọn một chỗ yên lặng
thành thành thật thật ngồi xổm một đêm.