Cuối cùng, Đường Tu cũng không thể lấy hộp thuốc mà anh một mực muốn
lấy, bởi vì thể chất lẫn tinh thần đều tiêu hao quá nhiều, để rồi sức
cùng lực kiệt mà ngất trong lồng ngực Khương Mặc.
Khương Mặc hy
vọng anh có thể buông lỏng hoàn toàn mà ngủ một giấc thật ngon, nhưng
anh vẫn như cố níu lấy một tia ý thức cực kỳ mỏng manh, căng chặt để
mình không ngất hoàn toàn, dỗ thế nào cũng không ngủ hẳn được, đặc biệt, khi nghe thấy giọng cậu, anh sẽ níu chặt lấy tay áo cậu, nghẹn giọng
lặp đi lặp lại câu nói.
Cậu chờ tôi lấy hộp thuốc, đừng đi.
Đến nửa đêm thì Đường Tu bắt đầu sốt cao, từ ho khù khụ nhẹ nhàng đến ho
khan dữ dội, hô hấp ngày càng nặng nề khó khăn, nhiệt độ cơ thể vốn dĩ
trước giờ đều thấp nay đột nhiên tăng cao, trán nóng như bàn ủi, đến nỗi Khương Mặc cũng không dám chạm tới.
Kiểu này, không thể không đi bệnh viện.
Khương Mặc bế Đường Tu lên, bởi vì sốt cao mà anh không ngừng run rẩy, khiến
cậu cảm thấy cả người như đang bị thiêu trong lửa, gấp đến mức muốn điên lên, cậu chưa từng thấy Đường Tu bệnh nặng như vậy ----- Không chỉ thân thể, mà trạng thái tinh thần của anh cũng kém đến mức khiến cậu run sợ.
Cậu định mở cửa, lại thấy người chuẩn bị gõ cửa trước cửa nhà là Cố Ngôn Sênh.
Cố Ngôn Sênh mang theo một túi lớn, là thịt khô Thẩm Kham Dư tự mình phơi, muốn anh tới đưa cho anh A Tu, nhìn cảnh tượng trước mắt khiến anh trố
mắt vài giây, sau đó đem túi thịt đặt lên kệ giày: "Muốn tôi làm gì?"
Khương Mặc nhìn Cố Ngôn Sênh, cảm xúc nôn nóng mới giảm xuống một chút: "Mày xuống lái xe đi, đi bệnh viện."
Cố Ngôn Sênh theo bản năng lấy chìa khoá xe trong túi ra, chần chờ hai
giây rồi nhìn Khương Mặc nói: "Hay cậu lái xe đi, tôi thấy cậu đứng cũng không nổi."
"Tao không sao." - Khương Mặc cắn răng nói.
"Không phải cậu có sao hay không, đây không phải lúc cậy mạnh." - Cố Ngôn Sệnh đem chìa khoá nhét vào túi Khương Mặc: "Cậu ấy mang thai, nếu lúc này
cậu làm cậu ấy ngã, là có chuyện xảy ra đó."
Cố Ngôn Sênh muốn
tiếp Đường Tu, nhưng Đường Tu cứ cuộn tròn lại, vùi đầu dựa vào lồng
ngực Khương Mặc, ngón tay gầy giơ xương dùng sức nắm chặt áo trước ngực
cậu, mạnh đến nỗi các khớp xương trắng bệch.
"Bỏ đi." - Cố Ngôn
Sênh thở dài thu tay lại, lấy lại chìa khoá trong túi Khương Mặc: "Cậu
ôm cậu ấy, đi sau tôi chầm chậm đi, không đi được thì nói cho tôi."
Thấy Khương Mặc chầm chậm không đuổi kịp, Cố Ngôn Sênh buồn bực quay đầu
lại, nhìn thấy sắc mặt Khương Mặc trắng bệch như người chết, đôi mắt
nhìn chằm chằm chính mình, cả người cứng đờ như một tấm sắt.
"Sao vậy, sao không đi?" - Cố Ngôn Sênh nhíu mày.
Khương Mặc mở miệng, yết hầu như bị thứ gì chặn lại, một hồi mới chậm chạp nói: "Mày nói.....anh ấy mang thai?"
Cố Ngôn Sênh thấy bộ dạng này mẩm chắc Khương Mặc chẳng biết cái gì, cảm
thấy không thể tin nổi: "Cậu ấy không nói cho cậu sao? Ít nhất phải năm
tháng rồi đó."
"......" - Khương Mặc cúi đầu nhìn người yếu ớt
tái nhợt đang nằm trong lòng mình, bụng anh hình như có thứ gì yếu ớt
phình ra, yết hầu nghẹn chặt không nói nổi thứ gì.
"Đi bệnh viện đi." - Cố Ngôn Sênh cảm thấy da đầu tê dại không còn gì để tả.
- ---
Khương Mặc cùng với Cố Ngôn Sênh đem Đường Tu đến bệnh viện gần nhất khám gấp, cả hai người đều bị bác sĩ đè đầu mắng tới tấp, không thể cãi lại được
câu nào.
"Không có một cái chỉ số nào coi được, hai người chăm sóc người mang thai kiểu vầy hả? Ai là chồng?!"
Cố Ngôn Sênh sờ sờ mũi, yên lặng lui về sau một bước.
Bác sĩ lập tức quay sang Cố Ngôn Sênh mắng: "Chính là cậu!"
Cố Ngôn Sênh sửng sốt: "Tôi....."
"Cậu còn trốn nữa hả? Lương tâm đâu? Không thích thì đừng làm, để người ta
lớn bụng rồi bỏ bê à ----- tôi nghĩ cậu không phải bỏ bê, mà là ngược
đãi! Đừng nói là chăm sóc, có phải cơm cũng không nấu cho người ta ăn,
thai đã được 22 tuần rồi, người thì gầy đến nỗi da bọc xương nên nhìn
không ra là đang mang thai, cậu còn là người sao, hả?"
Cố Ngôn
Sênh xấu hổ vô cùng, vốn dĩ muốn giải thích, nhưng nghĩ kỹ lại thì mình
cũng biết rõ người bị mắng là ai, nên không kêu ca tiếng nào mà đứng
lặng nghe cho xong.
"Người như vầy cũng muốn có con, phục sát đất rồi!" - Bác sĩ mắng đến mỏi miệng, đóng dấu đơn thuốc rồi ném lên bàn:
"Thất thần cái gì, đi lấy thuốc đi."
Khương Mặc nãy giờ vẫn đứng
yên như pho tượng rốt cuộc cũng phản ứng, nhưng cậu vừa muốn đi lại lấy
đơn thuốc, thân hình lại chao đảo, Cố Ngôn Sênh kịp đỡ cậu lại, tiếp
nhận đơn thuốc, nhìn thấy ánh mắt Khương Mặc tan rã, đôi môi trắng bệch, không đành lòng nói: "Tôi đi lấy thuốc, cậu đi chăm sóc cậu ấy đi."
Khương Mặc nhắm chặt mắt lại, hít thật sâu như để ngăn chặn trái tim nhảy ra
khỏi cuống họng, buồn buồn nghẹn ngào "ừ" một tiếng, Cố Ngôn Sênh xoay
người muốn đi, cậu lại giữ chặt cánh tay y lại, sắc mặt trắng bệch nói:
"Cố Ngôn Sênh, trong đầu tôi giờ rối lắm.... Thật sự cái gì tôi cũng
không biết, anh ấy không nói gì cả.....Anh biết anh ấy mang thai khi
nào?"
"Chắc vài tháng trước." - Cố Ngôn Sênh cố gắng nhớ lại:
"Cậu ấy lúc đó cũng không nói cho tôi biết là không nói cho cậu, tôi cứ
nghĩ rằng hai người giận nhau một tí, không nghĩ đến bây giờ cậu cũng
không biết."
Vẻ mặt Khương Mặc âm trầm cười khổ: "Anh cho tôi một đấm đi."
Cố Ngôn Sênh chưa từng thấy ai vội vàng xin đánh như vậy, không nói nên
lời mà tránh xa cậu ra: "Tôi đánh cậu rồi cậu chăm sóc cậu ấy kiểu gì?
Sao không rửa mặt cái cho tỉnh táo đi?"
- ---
Sau khi Cố Ngôn Sênh đi rồi, Khương Mặc đứng phát ngốc trước cửa phòng bệnh A Tu, nhưng chậm chạp không đi vào.
Cậu nhớ đến lúc Đường Tu buồn nôn dù không đau dạ dày, lúc ngồi xổm rồi
đứng dậy eo bụng cứng đờ, đồng thời anh ấy nhạy cảm, mỏng manh hơn trước đây nhiều....
Cậu chưa từng nghĩ tới việc Đường Tu sẽ mang thai, thân thể anh trước đây không tốt, dù không có thai vẫn phải được chăm
sóc tốt, nhưng cậu vẫn luôn làm anh bôn ba lo lắng trong sợ hãi, thậm
chí có con khi nào cậu cũng không biết.
Trước kia chỉ cần cắt
trúng tay anh đã nũng nịu kêu la nhiều muốn chết, nhưng giờ cả người đầy thương tích, cũng chưa bao giờ kêu một tiếng đau.
Cậu không biết rốt cuộc mình đã làm những gì, mà lại ép anh ấy trở thành như vậy.
Khương Mặc chà xát lên mặt mình, ghì chặt mái tóc lộn xộn, trong cổ họng phát
ra những tiếng khóc nức nở thất thanh như dã thú bị thương.
Có điều dưỡng muốn vào kiểm tra phòng, Khương Mặc cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhường chỗ.
Anh có thể nghe thấy giọng nói yếu ớt của Đường Tu bên trong: "Có thể cho tôi sạc điện thoại được không?"
Không có người đáp lại anh, cũng có thể là Khương Mặc không nghe thấy, cậu
chỉ nghe Đường Tu tiếp tục nói: "Tôi muốn gọi điện thoại.....Di động mở
không lên."
Điều dưỡng hỏi Đường Tu: "Người nhà anh đâu? Không cần tự mình đi lung tung đâu, phải cần người giúp đỡ mới được."
"Tôi gọi điện thoại.....là tốt rồi."
"Gọi xong tôi lên giường nằm lại mà."
Trái tim Khương Mặc căng thẳng, vội vàng đẩy người nhà bệnh nhân đang chen
chúc ở lối đi, thấy Đường Tu đang ngồi xổm cạnh ở điện, đồng phục bệnh
nhân rộng thùng thình, nhìn cả người cũng không nhìn ra một người mang
thai năm tháng.
Anh cứ như vậy mà ngồi xổm dưới đất, tay đang nắm chặt chiếc điện thoại mới sạc đang không có cách nào mở lên, cả người
cuộn tròn cố gắng không cản trở người khác qua lại, nhưng vì phòng bệnh
chen chúc quá đông, có người nhà đang đỡ người bệnh vướng vào anh, người nhà nọ tức giận đến mức dùng lời lẽ thô tục mắng nhiếc Đường Tu.
Nơi này đều là người mang thai, hắn nhìn thấy Đường Tu không có người nhà,
bèn không sợ gì mà buông lời ác ý, hùng hùng hổ hổ nói liên tục, người
bên cạnh khuyên cũng không nghe.
Đường Tu không cãi lại bất cứ
điều gì, đối với việc Khương Mặc đến cũng chẳng biết gì cả, chỉ yên lặng nắm chặt di động chờ màn hình sáng.
Khương Mặc nắm chặt cổ áo
người nhà kia, hai mắt đỏ sậm yêu cầu hắn câm miệng, mu bàn tay nổi gân
xanh đến mức có thể nhìn thấy, như chỉ cần thêm một ngọn gió là có thể
tạo ra một trận cuồng phong.
Đường Tu vẫn không nhận thức được sự việc gì đang xảy ra xung quanh như cũ, tầm mắt mơ hồ chỉ để ý đến màn
hình điện thoại đang sáng, nhưng vừa bấm đến giao diện bàn phím số, ngón tay anh run rẩy không có lực, nhưng bấm số Khương Mặc không hề sai.
Điện thoại trong túi Khương Mặc reo lên, Đường Tu theo âm thanh mà ngơ ngẩn
ngẩn đầu, đôi đồng tử ảm đạm dần dần sáng lên, anh cảm thấy như bản thân đã thấy được Khương Mặc, nhưng vì sốt cao nên tầm mắt mơ hồ, làm anh
không phân biệt rõ thực hư.
"Khương Mặc.....Hả?" - Cánh môi xám
trắng của Đường Tu mong manh khép mở, giọng nói nhẹ đến nỗi như muốn hoà vào không khí: "Cậu......Không đi à?"
Khương Mặc mờ ảo kia hình
như đang cử động, cậu ở trước mặt anh ngồi xổm xuống, lòng bàn tay dày
rộng ấm áp xoa mặt anh, rồi cúi người hôn nhẹ lên mi anh.
Đường
Tu nhìn bờ môi cậu cử động, nhưng vì tim đập nhanh lên dẫn đến tai bị ù
cực kỳ, làm gì cũng không nghe rõ Khương Mặc nói, bèn thử nắm lấy ống
tay áo cậu: "Cậu bây giờ.....phải đi hả? Nếu phải.....thì gật đầu đi."
Anh nhìn thấy Khương Mặc trước mặt lắc đầu, lại càng lúc càng thấy không
chân thật, nhưng vẫn nhìn cậu cười: "Vậy cậu đi....Tìm bác sĩ xem vết
thương coi ổn không? Tôi.....không thể đưa cậu.....đi."
Y tá ở
bên cạnh thúc giục cậu nhanh chống mang người trở lại giường nghỉ ngơi,
Khương Mặc không quan tâm chuyện gì khác, muốn bế Đường Tu lên, nhưng
khuôn mặt Đường Tu tái nhợt đứng thẳng dậy, thở hổn hển dồn dập nắm lấy
thanh vịn bên giường, giọng nói càng yếu ớt, trừ Khương Mặc ra không ai
nghe rõ anh nói gì: "Không sao....Cậu đi đi, tôi ở đây.....Chờ cậu."
"Có phải eo đau không?" - Điều dưỡng đọc bệnh án nhíu mày nói: "Cậu lập tức đem bệnh nhân về giường đi, khả năng cậu ta không đứng dậy nổi đâu, cẩn thận đừng cấn bụng."
Khương Mặc bây giờ đau lòng đến mức tay
chân luống cuống, điều dưỡng nói thế nào cũng răm rắp nghe theo, cậu nhẹ nhàng bế Đường Tu lên, anh vẫn đau đớn run rẩy trong lòng cậu không
ngừng, sau eo cứng đờ như tấm thép, cánh môi khô nứt bật máu khi cắn,
Khương Mặc không biết bản thân nên ôm ôm chặt hay đừng đụng vào anh.
Vất vả lắm mới đem được anh lên giường, điều dưỡng đang đặt máy xông hơi
trị liệu bên một giường khác, nhờ Khương Mặc đỡ Đường Tu nằm nghiêng
lại, đem máy trị liệu đặt dưới lưng Đường Tu: "Làm vậy sẽ đỡ, cỡ 20 phút sau là không thấy đau nữa."
Dù có Khương Mặc hỗ trợ, việc nằm
nghiên đối với Đường Tu vẫn cực kỳ chật vật, anh đau đến tê dại, ý thức
mơ hồ, đôi môi gấp gáp cắn chặt, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, thấm vào gối
đầu.
"A Tu, anh nghe em nói không? Đừng cắn môi....." - Khương
Mặc dùng khăn lông được đưa lau mồ hôi Đường Tu, lòng nóng như lửa đốt
hỏi điều dưỡng: "Sao anh ấy lại đau như vậy?"
"Lúc mang thai thì
eo sẽ là nơi chịu lực chủ yếu, cậu ấy có thể do không có người chăm sóc
tốt, cột sống có dấu hiệu nhô ra và vừa rồi mới bị người khác đụng
trúng." - Điều dưỡng vừa ký giấy vừa trả lời, giọng điệu không được tốt
cho lắm: "Tôi nói với các cậu này, với những người như thế này, muốn có
con thì phải chăm sóc người ba trước, mang thai phiền phức rất nhiều,
nhưng đây không phải là lý do để các cậu trốn tránh, ngược lại phải chăm sóc thật cẩn thận. Cậu không nhìn xem vợ cậu bệnh thành cái gì rồi,
tỉnh lại bên cạnh cũng không có ai, vì sao eo đau cậu cũng không biết,
thấy buồn cười không? Cậu nhìn người nằm cách vách mang thai mới ba
tháng như thế nào, rồi vợ cậu thì sao? Một cơ thể gầy gò như vậy nuôi
một đứa trẻ, eo cậu ấy không đau thì ai đau?"
"Thật xin
lỗi.....Thật xin lỗi....." - Khương Mặc không ngừng gạt tóc mái ướt đẫm
mồ hôi của Đường Tu, lẩm bẩm xin lỗi, mỗi lần Đường Tu run rẩy thở dốc,
cậu giống như bị một cây đao vô hình lăng trì, đau đến nỗi muốn gục
xuống cũng khiến cậu tỉnh táo.
Cậu thật sự là một thằng khốn.
Sao lại có thể khiến anh ấy vất vả như vậy.
Hơn nửa chỉ có một mình, vất vả lâu thật là lâu.
Nhưng tại sao anh ấy, một câu cũng không nói với cậu?
- ---
Sau khi máy xông hơi trị liệu hoạt động một hồi, Đường Tu đã mê mê man man
mà ngủ, sốt cao nhờ đổ mồ hồi mà đã hạ nhiệt, Khương Mặc vẫn mát xa eo
Đường Tu như cũ, lại sợ làm sai cái gì, không dám chạm vào chỗ phình ra
ấm áp mềm mại kia dưới lớp quần áo bệnh nhân.
Có người gọi tới,
Khương Mặc không muốn bắt, nhìn thấy Khương Ly thì mở ra, đỡ Đường Tu
cẩn thận nằm lại, đi ra ban công nói chuyện: "Chị."
"A Mặc?" -
Khương Ly nghe được giọng nói cậu mệt mỏi, đau lòng muốn chết: "Gần đây
mệt chết rồi phải không? Chị không nói lan man nữa, tuần sau là sinh
nhật Lâm Lâm, muốn nhắc em về ăn bữa cơm, nhân tiện cũng nghỉ ngơi cho
tốt một chút."
"Tuần sau....." - Khương Mặc nhíu mày cố gắng nghĩ có chuyện gì hay không, nhưng não lại trì trệ trống rỗng vô cùng.
Khương Ly thở dài: "Thằng buôn thuốc Tích Khôn mà em nói tuần sau đến đúng không?"
Khương Ly không tiếp xúc trực tiếp với ngành công nghiệp xám của Trường Hải,
nhưng cô phụ trách quản lý hệ thống chữa bệnh với đội y tế, đối với nhân vật mấu chốt này cũng biết một vài thông tin.
".....Ừm." - Khương Mặc ngơ ngác đáp lại.
"Nhất định phải động thủ nhanh như vậy à?" - Khương Ly nhẹ giọng hỏi.
Khương Mặc mệt mỏi dựa tường, nói: "Em không biết."
Câu trả lời này thật sự nằm ngoài ý muốn của Khương Ly, trông không giống
như Khương Mặc sẽ nói câu này, cho nên cô trầm mặc, chung quy cảm thấy
cậu có gì muốn nói với cô.
Quả nhiên, Khương Mặc yên lặng một
hồi, thống khổ hít một hơi, giọng nói đặc biệt khàn khàn: "Chị, em đột
nhiên không muốn làm gì nữa cả....A Tu mang thai rồi, em muốn chăm sóc
anh ấy."
Khương Ly hình như không cảm thấy việc Đường Tu mang
thai là ngoài ý muốn, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: "Nhưng em trước mắt không
có đường lui nào cả."
Khương Mặc lâm vào trầm mặc không nói nên lời.
"Hơn nữa.....Em nói A Tu, mấy tháng rồi?"
"Bác sĩ nói năm tháng."
Khương Ly ở đầu bên kia im lặng một lát, giọng nói trở nên hơi khó khăn: "A Mặc, em nghe chị em nói, đừng kích động quá."
"......." - Khương Mặc im lặng nhìn một ngôi sao lấp lánh trong màn đêm.
"Lúc các em ở phía Tây giao đấu, anh rể em phát hiện A Tu mang thai, nhưng
sống chết không chịu nói cho em, rất kỳ lạ, theo lý mà nói thì đây là
chuyện tốt, hẳn là phải nói với em đầu tiên mới đúng, cho nên lúc A Tu
hôn mê chọc ối...." - Khương Ly hít vào một hơi, khó khăn nói tiếp:
"Phát hiện không phải con em, DNA không tương thích."