Cơ thể đơn bạc của Quách Khả theo tiếng súng mà ngã xuống, máu trào ra
như suối, đỏ một mảng từ ngực đến chân rồi lan cả ra đất thành một vũng
lớn.
Khương Mặc cúi đầu, mồ hôi lanh thấm ướt mái tóc đang buông
xuống, che khuất đôi mắt đang đỏ hồng, cậu hơi kiệt sức mà lùi về sau
một bước, tay run nhẹ nhẹ thu súng về hông.
Hứa Sâm thấy Đường Tu muốn nhào tới Quách Khả, liền giả bộ chạy tới đỡ anh, sau đó từ giữa
ngón tay lộ ra một mũi kim nhắm ngay mạch máu ở cổ, nhanh chóng đem toàn bộ thuốc đẩy vào.
Cả người Đường Tu run rẩy kịch liệt, che lại
lỗ kim không ngừng chảy máu, đôi môi cố gắng thốt lên nhưng chỉ có thể
bật ra một tiếng nức nở nghẹn ngào không ý nghĩa.
Đây là thuốc
đặc chế có thể làm con người câm tạm thời, anh tiêm vào cơ thể Đường Tu
để em ấy không thể nói được vào ba ngày tới.
Đường Tu trơ mắt
nhìn Quách Khả bị người ta nâng đi, cánh tay anh lại bị Hứa Sâm kiềm lại gắt gao, anh nhìn trân trân Khương Mặc, liều mạng giãy giụa muốn tiến
lại gần cậu một chút, đôi mắt vô hồn vẩn đục không khống chế được mà
chảy ra nước mắt. Trên mặt cậu, có máy từ ngực Quách Khả chảy trên khẩu
trang.
Lương Nham châm điếu thuốc, chán ghét nhìn người trong tay Hứa Sâm: "Ai vậy?"
Hứa Sâm nhẹ nhàng trả lời: "Một người câm trong đội y tế yêu thầm Khương
Mặc thôi, lúc tôi vừa tới đây, tên này cũng cố chấp muốn tới đây, muốn
cấp tốc trị thương cho Khương Mặc trước.
"....Thật ghê tởm, muốn
tới đây mà không biết rước thêm bao nhiêu là phiền." - Lương Nham bị
người ta nâng đi rồi, trước khi đi còn ném cho Khương Mặc một gói thuốc
lá: "Cho mày "hồi máu" nè, đừng làm bộ dạng nửa sống nửa chết nữa."
Khương Mặc ngẩng đầu nhìn về hướng Đường Tu một cái, nhưng vì mất máu quá
nhiều nên đầu váng mắt hoa cái gì cũng không thấy rõ, cậu dùng sức véo
véo chân mày, kiệt sức nói: "Để cậu ta trở về đi, em không sao cả."
Cậu châm điếu thuốc mà Lương Nham cho, yên lặng hút một ngụm, nghẹn giọng
hỏi Hứa Sâm: "Anh rể, em đã phát tín hiệu khi đã khống chế được anh
Đường của Quách Khả, tại sao anh không trả lời?"
Hứa Sâm sửng sốt, hỏi: "Khi nào?"
"Hai mươi phút trước."
"À." - Hứa Sâm chần chừ nói: "Lúc đó....là lúc mà anh với người ở đội y tế
này dây dưa, Quách Khả không quan tâm mà chạy về hướng này, anh trấn an
người này rồi chạy theo Quách Khả tới đây, có thể là do anh không để ý."
Thân thể Khương Mặc cứng đờ, sau đó đem điếu thuốc hung hăng vứt xuống đất,
tiến đến nắm lấy cổ áo Đường Tu, mạnh mẽ túm cơ thể anh đứng thẳng lên,
khàn giọng nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày quậy làm gì....Mày làm ầm ĩ
làm gì! Mày có biết rằng mọi chuyện không thể cứu vãn sau khi mày làm
như vậy! Mày mịa nó là cái thứ gì! Làm ầm lên làm chi!"
Đường Tu
không nói nên lời, cũng không giãy giụa, chỉ ngẩn ngơ nhìn cậu, ánh mắt
xám trắng vẩn đục không ngừng chảy nước mắt, phần lớn đều thấm vào khẩu
trang, lẫn theo một vài giọt máu dừng lại ở mũ bàn tay Khương Mặc đang
túm lấy cổ áo.
Anh gian nan giơ một tay lên, sờ soạng ở cánh tay Khương Mặc, thử viết ở mặt trên tên mình.
Nhưng Khương Mặc chưa cho anh cơ hội biết xong, dùng lực gạt tay đi.
Đường Tu nức nở một tiếng, bị sức lực của cậu đẩy lùi về sau vài bước mới
đứng vững, anh che cổ lại, cúi đầu vì buồn nôn mà ho khan, tầm mắt
Khương vẫn mơ hồ, lúc nãy có thể nhìn thấy mấy đốm máu trên khẩu trang,
bây giờ đã thành một mảng máu lớn.
Cậu nguôi khỏi cơn giận mất
kiểm soát, nhìn Đường Tu đang mang khẩu trang vẫn che miệng ho khan, máu từ kẽ tay vẫn liên tục chảy ra.
Khương Mặc hơi sửng sốt, bèn tiến thêm một bước.
Đường Tu ở bên này không ngừng ho khan, hoảng sợ lùi về sau một bước.
Đường Tu ho khan khiến anh nửa quỳ xuống, cố hết sức gỡ hộp thuốc trên vai,
trải một cái khăn vải trắng ở mặt đất, sắp xếp những dụng cụ chữa trị
vết thương bên ngoài lên khăn chỉnh tề hoàn hảo.
Ngón tay anh cực kỳ run rẩy,, máu vẫn luôn chảy men then chiếc cằm, chỉ là mỗi lần tính
nhiễu xuống là đều kịp thời được lau sạch, không làm rơi một giọt máu
nào đến khăn vải phía trên.
"A....." - Sau khi bày xong, ngẩng đầu nhìn Khương Mặc, há miệng thở mấp máy, nhưng chỉ có thể thốt ra những âm tiết vô nghĩa.
"Cậu ta hẳn muốn giúp cậu xử lý miệng vết thương." - Hứa Sâm ở bên cạnh nhẹ giọng nói.
Khương Mặc nhíu chặt mày, không trả lời, nhìn người trong đội y tế kia đang
chống đầu gối đỡ eo đứng dậy, sống lưng làm thế nào cũng không thẳng, cứ như vậy hơi cúi đầu, chậm rãi xoang người ---- Ngay cả một động tác như vậy, người kìa đều lảo đảo rất nhiều lần, chung quy vẫn không đứng
vững.
Hứa Sâm bước nhanh qua đỡ anh, quay đầu lại nói với Khương
Mặc: "Cậu không vừa mắt cậu ấy nên để anh dẫn cậu ấy đi trước. Vết
thương của em nhờ người khác xử lý."
Đường Tu đang nửa mê man, mồ hôi đổ đầm đìa trên khuôn mặt xám trắng, đã yếu ớt đến mức không phản
ứng được gì, Hứa Sâm cúi người đỡ cái gáy lạnh lẽo cùng với đầu gối của
anh, đem thân thể gầy yếu ôm lên dễ như trở bàn tay.
- ---
Lúc Đường Tu tỉnh lại lần nữa, không gian là phòng bệnh quen thuộc.
Trong bụng có động tĩnh rất nhỏ, xem ra đứa nhỏ vẫn còn.
Trên mặt là mặt nạ dưỡng khí, từng luồng oxi chuyển động không ngừng, nhưng
anh vẫn thấy hô hấp khó khăn, cổ họng khô rát, anh muốn uống nước.
Toàn thân anh đều đau, một động tác đơn giản cũng khiến hô hấp anh hỗn loạn, mồ hôi lạnh tẩm ướt sống lưng.
"Đm, ông cố nội ơi, cậu làm gì vậy, không biết bấm chuông sao?" - Giọng nói
này rất quen thuộc, nhưng vì Đường Tu đau đến mơ hồ, thoáng chốc không
nhận ra người đang đứng là ai, chỉ mơ mơ hồ hồ nhìn thấy khuôn mặt của
cô ấy, rồi mới nhận ra đây là Mộ Như Tĩnh.
"A Tĩnh...." - Anh
phát hiện mình có thể nói, tuy rằng chỉ là những tiếng thều thào nho
nhỏ, nhưng ít nhiều cũng có thể nói, chỉ là cổ họng vẫn còn rất đau,
liền nhẹ giọng nói: "Cậu đỡ tới dậy....Tớ tự tới...."
Mộ Như Tĩnh căn bản không nghe anh nói được cái gì, rót ly nước, kéo mặt nạ dưỡng
khí của anh xuống một chút, nhìn đôi môi khô nứt của anh đến nỗi chảy
máu ---- theo lý mà nói mang mặt nạ thì không bị như vậy mới phải.
Cô thở dài, quyết định dùng muỗng đút anh nước, uống được cỡ nửa ly, anh
lắc đầu bảo đủ rồi, cô hơi muốn mắng người, nhưng rồi bên ngoài lại có
người kêu mình, có bệnh nhân cần phải tiêm.
"Chờ tớ quay lại." -
Mộ Như Tĩnh đem ly nước với cái muỗng buông xuống, đứng dậy vội vội vàng vàng đi ra ngoài, sau năm phút quay lại, nhìn Đường Tu ở trên giường
bệnh cúi đầu, yên yên lặng lặng điều chỉnh kim truyền đã bị máu chảy
ngược, trên đầu tủ có ly nước lúc nãy đã thấy đáy.
Mộ Như Tĩnh tức giận: "Cậu là kẻ lừa đảo, mới nãy không phải nói đã đủ rồi à, sao lại sau lưng tớ lén uống nhiều nước vậy?"
Đường Tu giống như mới nhận ra cô trở lại, ngơ ngẩn ngẩng đầu nhìn cô, ngây ngốc nói: "Xin lỗi, để tớ nấu lại cho cậu."
Anh cố gắng chịu đau mới có thể nói chuyện vững vàng, cho nên âm thanh rất nhỏ.
"...." - Mộ Như Tĩnh nghẹn lại, giả bộ như không phát hiện điều gì bất thường
từ anh, thử giống như nói chuyện bình thường với bạn mình: "Bây giờ mà
nấu uống, cậu muốn bỏng chết tớ à?"
"Không phải ý này." - Đường Tu lắc lắc đầu: "Tớ truyền dịch xong, đi mua nước lạnh cho cậu, nước khoáng được không?"
Sắc mặt anh rất thành khẩn, đáy mắt vẩn đục không có bất cứ ý cười giỡn
nào, nói xong cố gắng hết sức duỗi tay lên chỉnh van cho tốc độ nhỏ giọt nhanh hơn. (*)
(*): Cái này không được tự ý chỉnh đâu nha mn, phải theo y lệnh của bác sĩ đó >-
"Đừng làm bậy, tim cậu bây giờ không chịu nổi, ho ra máu rồi mà trong lòng
không để tâm gì hết sao? Để lát tớ lấy báo cáo xét nghiệm cho cậu xem
nha?" - Mộ Như Tĩnh cản anh lại, cuối cùng trong lòng cũng thấy hoảng
loạn: "Đường Tu, tớ nói với cậu, đừng như vậy nha. Đứa nhỏ còn ở trong
bụng, cậu không cần một bộ dạng hồn bay phách lạc như vậy đâu, vốn dĩ
tình trạng cậu đã rất tệ rồi."
Đường Tu được một người đàn ông
đẹp trai đưa đến bệnh viện, bởi vì có dấu hiệu sinh non nên đau đớn khó
nhịn, anh lúc ấy theo bản năng muốn dùng lực rặn để chống lại cơn đau,
cô hận không thể cầm loa hét bên tai anh khuyên anh không thể dùng sức,
không thể dùng sức, anh hồi phục tinh thần gắt gao cầm chặt hai xà ngang bên giường mà chịu đựng, móng tay cái muốn bong ra, mới không đẩy ra
một hài nhi chưa thành hình với máu bầm đen be bét.
Cô thật sự
không biết Đường Tu đi một chuyến đến phía Tây đã xảy ra chuyện gì mà bị tuyên bố đình chỉ chức vụ mới, mang theo một thân thể đầy thương tích
với dấu hiệu sinh non, người bình thương còn không chịu nổi tình trạng
như vậy, huống chi cậu ấy còn mang thép một thân thể tàn tạ với cái bụng có một đứa nhỏ bên trong. Nhưng cô không dám hỏi, cậu ấy có vẻ không
thể chịu nổi kích thích trong khoảng thời gian này.
Đường Tu nghe cô bạn nói, lông mi hơi buông xuống, không có phản ứng gì quá khích,
chỉ đem cánh tay gầy đến mức chỉ có da bọc xương che lên bụng nhỏ đang
phồng lên, ngón tay vô thức siết chặt: "Cảm ơn, tớ biết rồi."
Mộ
Như Tĩnh muốn nói thêm mấy câu nữa, nhưng ở ngoài không ngừng có người
kêu cô, cô thật sự bận đếm mức hận không thể tự phân thân, trước khi đi
dặn dì cậu một câu: "Cậu lấy điện thoại gọi người nhà đi, không có người chăm sóc là không được đâu."
"Tớ biết rồi."
Sau khi cô ra khỏi phòng, Đường Tu cầm di động, ngồi trên giường bệnh yên yên lặng
lặng nhìn hoàng hôn ráng đỏ ngoài cửa sổ bần thân hồi lâu, sau đó mới mở điện thoại, ấn số Khương Mặc, nhưng vẫn giữ nó, chậm chạp không bấm.
Trên người từng cơn đau từng cơn đau ập đến, anh đổ từng cơn từng cơn mồ hôi lạnh, từ trong chăn cũng lạnh đến đôi môi trắng bệch như tuyết, ngón
tay vẫn luôn run rẩy, đến di động nắm còn không chặt.
Anh giống như nghe tiếng di động reo, rũ mắt xuống nhìn xem, là điện thoại trong nhà gọi tới.
Anh tháo mặt nạ dưỡng khí xuống, bắt điện thoại, ấn loa.
"A Tu?" - Bên kia là giọng nói Tân Nguyện.
"Dạ, mẹ." - Đường Tu nhẹ giọng trả lời.
"Mẹ mới nghe được con bị tạm đình chỉ chức vụ, sao vậy?"
Đường Tu không trả lời, tháo hẳn mặt nạ dưỡng khí ra, hô hấp trở nên vô cùng
khó khăn, người cũng ngày càng mệt mỏi, chỉ rũ mắt xuống nhìn chằm chằm
màn hình di động, nghiêm túc nghe giọng nói của mẹ.
Đợi hoài mà
không thấy Đường Tu trả lời, Tân Nguyện thở dài: "Coi cái tính ngoan cố
của con này, có phải đã làm chuyện gì sai rồi không? Còn cứu vãn được
không?"
Hô hấp Đường Tu khó khăn, mắt như bị sương mù vây lại,
bên trong lại u ám không có ánh sáng nào: "Con làm sai rất nhiều chuyện
rồi, không cứu vãn được nữa."
"Chuyện gì, ba mẹ giúp được con gì không?"
"....."
"Con thật là, nói thế nào cũng không nghe đâu, từ nhỏ đến lớn đều như vậy,
không để ý lời nói làm tổn thương người nhà còn chưa nói tới, người nhà
sẽ luôn khoan dung với con, nhưng người ngoài thì không đâu."
"Con trước kia.....Làm mọi người khổ sở rất nhiều sao?"
Tân Nguyện bất đắc dĩ nói: "Sao không? Con cho rằng hồi xưa Trăn Trăn lúc
nào cũng dính con, giờ không nói chuyện nữa, còn nguyên nhân nào khác
sao?"
Trái tim đột nhiên nhói đau một cái, có một chất lỏng ấm áp từ chỗ đó tuôn ra, chèn ép cổ họng Đường Tu mãnh liệt, anh run rẩy thở, cố gắng nuốt xuống, sau đó nhẹ nhàng nói: "Là như vậy sao...."
".....Sao con cứ bộ dạng không mặn không nhạt thế này hoài." - Tân Nguyện không
nói gì mà trầm mặc mấy giây, sau đó nói: "Trăn Trăn mang thai nên phản
ứng hơi nhạy, nôn rất nhiều, dạ dày thường xuyên không thoải mái, khoảng thời gian này mẹ tới nhà nó với Bách Thư ở, con đang bị đình chỉ không
có việc gì làm, tiện thể về nhà giúp chăm sóc con bé đi, thuận tiện nghỉ ngơi cho khoẻ ---- Hôm nay về được không?"
"Chắc là
khoảng.....mấy ngày nữa đi mẹ." - Đường Tu đem nửa mặt vùi vào đầu gối,
cố hết sức cọ mồ hôi lạnh đang chảy vào mắt, do vẫn cảm thấy mắt còn
đau, giống như sắp rơi nước mắt: "Mẹ với ba, gần đây có khoẻ không? Con
qua mấy ngày nữa...."
Con qua mấy ngày nữa sẽ về chăm sóc Trăn Trăn, cũng chăm sóc ba mẹ, mọi người đừng để mình mệt mỏi nữa.
Anh chưa nói hết câu đã bị cơn ho ập đến mà thấp giọng 'khụ' một tiếng, một chất lỏng ấm áp tanh ngọt từ trong miệng chảy ra, thấm lên quần màu lam nhạt ở đầu gối.
"Mẹ, không, không sao hết...." - Anh hơi thất
thố, theo bản năng muốn nói với mẹ mình không sao, sau đó nhận ra không
có ai hỏi anh có chuyện gì không, mẹ cũng không nói với anh.
Anh hấp tấp mà sửa lại lời nói: "Không có chuyện gì....Con cúp máy trước."
Lúc nghe điện thoại, tuy anh cố gắng nói thật ít, không xúc động chống đối
giống như trước đây, nhưng khi nghe mẹ nói, có vẻ như anh vẫn chọc mẹ
giận rồi.
Nếu quan hệ với mẹ có thể....Nói chuyện tốt một chút,
giống như khi kể chuyện cho anh như lúc nhỏ vậy, dịu dàng nhẹ nhàng chậm chạp nói từng chữ, càng tốt nữa.
Là do anh si tâm vọng tưởng.
Thế gian bát nước đổ đi khó hốt lại, may là còn có những hồi ức tốt đẹp.