A Mao cứ tưởng Đường Tu sẽ méc với Khương Mặc vài câu, đối sách ứng phó
đều đã nghĩ kỹ càng, nhưng kết quả cái gì anh ta cũng chưa nói, chỉ ngồi cạnh Khương Mặc, rũ mắt không nói một lời.
Đường Tu dùng thuốc
thử thử cháo cho Khương Mặc, xác nhận không có gì bất thường, anh cũng
không nói gì với Khương Mặc, chỉ múc ra một chén nhỏ đặt trước mặt
Khương Mặc.
Khương Mặc vẫn luôn muốn nói chuyện với Đường Tu,
nhưng lại bận tâm có A Mao ở đây, nên muốn đuổi cậu ấy đi: "Chú mày ra
ngoài trước đi."
Trong khi A Mao còn chưa kịp phản ứng, Đường Tu đã nói 'được', khiến A Mao lẫn Khương Mặc đều sửng sốt.
Đường Tu lại không cảm thấy có chuyện gì bất thường, khuôn mặt tái nhợt cúi
thấp xuống, một tay đặt ra sau đỡ eo, chạm chạp đứng lên, làm A Mao có
hơi bối rối, không biết rốt cuộc Khương Mặc kêu ai ra ngoài.
"A Tu, em không nói anh." - Khương Mặc vội vàng giải thích.
Đường Tu ngây ngốc nhìn cậu, khẽ nói: "Không phải các cậu cần nói chuyện sao?"
"Em đi, em đi" - A Mao ý thức được nên xoay người rời đi.
Đường Tu nhíu nhíu mày, nhưng vẫn theo A Mao ra ngoài, bước chân hơi loạng choạng, phần eo cứng ngắc.
Khương Mặc vội vàng đứng dậy túm lấy Đường Tu, anh như bị giật mà tránh ra,
lui hai bước về phía cửa, mồ hôi không biết phủ trên mặt từ lúc nào, mắt ngân ngấn nước, giọng nói cứ lí nhí trong miệng, môi mấp máy vài cái,
Khương Mặc không nghe được cái gì.
"Anh nói gì vậy?" - Khương Mặc hỏi.
Đường Tu lắc lắc đầu, lấy tay che miệng lại, lại lùi về sau nhiều hơn, một
tay vặn tay nắm cửa mở ra, đột nhiên chân mềm nhũn, khom người ho khan
rồi nôn ra.
Khương Mặc không biết đã bao lâu không thấy Đường Tu
bị đau dạ dày đến nôn ra, có thể vì lâu quá không thấy được, nên nghĩ dạ dày anh ấy đã ổn hơn, có thể đã ổn định, đột nhiên thấy anh nôn đến mức khó chịu, trái tim như bị ai hung hăng bóp lấy.
"Mịa nó, mày làm cái gì nôn ở chỗ này?" - A Mao đã ra ngoài nhưng do cửa không đóng nên
mới thấy chuyện này, tuy rằng Đường Tu nôn ra toàn nước chua, nhưng bản
năng vẫn thấy gớm ghiếc: "Làm như vậy người khác ăn kiểu gì?"
Khương Mặc đỡ Đường Tu đang không ngừng run rẩy, lồng ngực cứ liên tục phập
phồng, cảm tưởng anh có thể còn buồn nôn nữa, nhưng vẫn cố gắng chịu
đựng, nắm chặt tay cầm muốn rời đi, cậu liền nổi trận lôi đình: "Mày
đang nói ai vậy? Ai bắt mày ăn ở đây? Muốn ăn đạn không? Không ăn thì
cút!"
A Mao nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Khương Mặc mà ngây ngẩn cả
người, cậu cho rằng nếu trong tay đại ca cầm súng thật, chắc chắc sẽ cho cậu một viên.
Khương Mặc cố gắng kìm chế cảm xúc mình, đạp mạnh cửa lại, ôm Đường Tu vỗ vỗ lưng.
Nhiệt độ cơ thể Đường Tu rất thấp, cả người đều run rẩy, đặc biệt là dọc sống lưng, cuộn tròn trong ngực cậu cố gắng hít thở sâu, cũng không biết lấy khăn giấy đâu ra, gian nan lau tay chân mặt mũi mình, cố gắng không để
chỗ dơ bẩn đó đụng vào Khương Mặc.
Khương Mặc nhìn bộ dạng của anh, đầu tim đau âm ỉ, đôi mắt cũng đau nhức từng cơn.
Lúc xưa A Tu của cậu bị bệnh, rất tuỳ hứng, không cẩn thận giống bây giờ,
cho dù có thì thầm vào tai anh bảo không sao không sao, khó chịu thì cứ
nôn ra chứ không cần kìm lại, nhưng một chữ cũng không lọt tai anh.
"Trên sàn....có hả?" - Đường Tu hơi nghiêng mặt hỏi cậu: "Tôi thấy không rõ, cậu chỉ cho tôi, tôi nhìn chút."
Không nghe Khương Mặc trả lời, anh không hối cũng không giận, nắm tờ khăn giấy sờ soạng đi lau sàn nhà.
Khương Mặc túm anh kéo lại, ôm chầm anh vào lòng ngực mình, bàn tay dày rộng
ấm áp vuốt ve gáy anh, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi A Tu, khiến anh chịu uất
ức rồi.....Em thật sự chưa bao giờ thấy anh phiền cả, anh đừng như vậy."
Khương Mặc hít một hơi sâu, hôn hôn lên trán anh, nói chậm rãi nhẹ nhàng hơn
nữa một cách lưu luyến và bất lực: "Đau lòng chết em rồi."
Đường
Tu mặc kệ cậu ôm, yên yên lặng lặng nghe cậu nói hết, sau đó mới dùng
giọng nói nghèn nghẹn pha thêm một chút giọng mũi, nói: "Thật ra lúc nãy cậu không cần giận như vậy đâu....Người bình thường ai cũng thấy bẩn
cả, không phải ai cũng ngốc giống cậu vậy, biết dơ như vậy rồi mà còn
ôm."
".....Vậy cứ coi em không bình thường là được, em muốn ôm
anh." - Khương Mặc nghiến răng nghiến lợi: "Sớm muộn gì em cũng sẽ chỉnh đốn thằng chó con A Mao này mới được!"
Đường Tu thở dài, mệt mỏi nói: "Chỉnh đốn thì không cần. Cậu ta lo lắng cho cậu là sự thật, nhưng tính tình cậu ấy lúc giận có hơi khờ khạo một chút, với lại có một số
chuyện không thể quay đầu. Điều này cậu phải nhắc nhở cậu ta, bằng không sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện."
Khương Mặc cảm thấy mấy lời này có chỗ nào không đúng: "Nó thường xuyên giận dữ với anh à?"
".....Cậu có nghe tôi nói nghiêm túc không vậy? Nãy giờ cái gì mới là trọng điểm? " - Đường Tu nhíu mày: "A Mao có tính khờ khạo như vậy tám chín phần là do cậu lây qua."
"Mấy thằng nhóc này, chắc tụi nó bắt nạt anh
nhiều lắm....Tất cả là tại em." - Khương Mặc lầm bầm trong miệng, nói
xong câu đó, cậu trầm mặc chốc lát, như là đang hạ quyết tâm, cũng như
là đang sắp xếp lại ý nghĩ gì đó, một lát sau mới tiếp tục nói: "A Tu,
sở dĩ em không nói cho bọn nó về thân phận của anh là vì chuyện này phải càng ít người biết càng tốt. Trước khi gặp được anh gần như em không sợ chuyện gì cả, chết còn không sợ, bị thương cũng chỉ là chuyện nhỏ, nên
những người đó đều không uy hiếp được em. Nhưng sau khi gặp anh thì
không giống nữa, những chuyện tiếp theo này em không thể để quá nhiều
người biết đến sự tồn tại của anh, anh hiểu không?"
Đường Tu
không nghĩ là Khương Mặc sẽ giải thích với anh này nọ, thật ra anh có
thể đoán được một chút manh mối, nhưng chính tai anh nghe miệng cậu nói
ra, vẫn cảm thấy bất ngờ hồi lâu nên không biết nói gì, chỉ có thể gật
gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.
Khương Mặc sờ sờ tóc anh, thương xót
nói: "A Thành đêm nay sẽ về lại nội thành, anh với em ấy cùng đi đi, em
sẽ nhanh chóng tìm anh, dẫn anh đi chợ đêm cửa đông ăn đồ ăn ngon nữa.
Em thật sự không chê anh phiền đâu, chỉ là con mèo nhỏ nhà ta xinh đẹp
như vậy, không cần phải ở nơi này cùng chịu khổ."
"Biết rồi." -
Đường Tu cúi đầu, hốc mắt hồng, cọ cọ trong lồng ngực Khương Mặc, giọng
nói vì đang trong giai đoạn yếu ớt nên nghe đầy sự dựa dẫm, mềm mại cực
kỳ: "Khương Mặc, eo tôi đau lắm, em xoa xoa cho tôi đi!"
"Eo đau? Có phải đau dạ dày không? Vừa mới nôn ra mà?"
Đường Tu lắc lắc đầu: "Eo đau."
Khương Mặc chưa xoa eo như thế này cho Đường Tu bao giờ, kỹ thuật có chút lóng ngóng không quen, nhưng vẫn sử dụng lực ấn vừa phải, cẩn thận để xoa
xoa ấn ấn: "Vậy được không?"
Đường Tu nhẹ giọng "Ừm" một tiếng,
giống như một con mèo cuộn tròn vào lồng ngực Khương Mặc, thỉnh thoảng
lại kêu hừ hừ. Bởi vì đang mang thài mà phải gò bó lại, vùng eo ở lưng
phải chịu một lực rất nặng, hiện giờ nhờ Khương Mặc nãy giờ xoa ấn, eo
mới giảm đau nhiều, đôi mắt không biết vì sao bỗng dưng cảm thấy chua
xót.
Khương Mặc với đứa nhỏ, có lẽ đây là lần đầu được ở cạnh nhau gần như vậy.
Khương Mặc tuy không cảm nhận được đứa nhỏ, nhưng có lẽ nó lại cảm nhận được
cha mình, ở trong bụng anh lăn qua lăn lại hai lần, thoạt nhìn thì rất
bướng bỉnh, nhưng thực chất lại rất ngoan, ít quậy anh lắm.
Đến lúc sinh ra, dù Khương Mặc không thích trẻ con, nhưng cũng sẽ thích.....đứa nhóc này ha.
- ---
Lúc chuẩn bị rời thôn Bình Đàm, Đường Tu có hơi váng đầu sốt nhẹ, ăn hai
ngụm cháo liền buồn nôn, quỳ trước bồn cầu nôn ra ào ạt, cả người như bị rút cạn nước, mất cả buổi trời mới đứng được lên.
Di động run lên vài cái, là tin nhắn Khương Thành gửi tới, nói chị dâu nghỉ ngơi cho tốt, em đi trước.
Mặt anh đầy hoang mang, nhưng anh đang rất buồn ngủ và khó chịu, nên tới trước bồn súc miệng, rửa tay.
Anh loáng thoáng cảm thấy có người phía sau, quay lại rất nhiều lần, nhưng
không có ai, điều này làm anh cảm thấy bất an hơn, sau khi rửa mặt sạch
sẽ, anh muốn rời khỏi nhanh chóng, nhưng không biết đâu vọt ra một bóng
người, không sai không lệch chắn trước cửa toilet, tầm mắt anh lại mơ
hồ, không phân biệt rõ người này là ai, nên lảo đảo lui về sau hai bước.
Người nọ cười hai tiếng, giọng nói cứ quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp,
làm người khác sởn tóc gáy: "Mèo Con bị bệnh à? Mang theo một đứa nhỏ
thật là vất vả mà, Khương Mặc bị cái gì mà bỏ lại em một mình vậy?"
(*): Mình sẽ đổi xưng hô giữa người này (các bạn sẽ biết là ai sau) với
Đường Tu nha, vì người này đã có hứng thú với 'Mèo con' rùi ^^.
Đường Tu nhắm chặt mắt, hít hai hơi thật sâu, giọng khàn khàn: "Cậu ấy có
chuyện của cậu ấy, tôi có chuyện của tôi. Anh không có việc gì thì tránh ra một chút, tôi phải đi."
"Làm gì mà không có chuyện được? Tôi
tới là muốn mang em đến một nơi vui vẻ đó~" - Người đàn ông ấy không có
chút bực tức nào, cười nói: "Tôi mới nói chuyện với A Thành, cơ thể em
không tốt, ở đây thêm hai ngày nữa hẳn đi."
Đường Tu nắm lấy con
dao phẫu thuật trong túi áo khoác, cố gắng kìm lại sự choáng váng với
nhịp tim đập nhanh, giọng nói nghẹn lại: "Tôi không có thời gian, mời
anh tránh cho!"
Người đàn ông nghiêng người, nhường cho Đường Tu
một lối đi, lúc đi ngang qua anh ta vẫn bình thản nói: "Tôi còn định dẫn em đi tìm Khương Mặc mà, nhưng cậu ta lại dẫn người đi đánh lộn, em yên tâm à?"
Đường Tu ngừng lại, mí mắt cũng không nâng, chỉ bình tĩnh nói một câu: "Tôi đi qua phiền thì làm sao?"
Người đàn ông lắc lắc đầu: "Đừng khinh thường chính mình chứ, bọn nó dẫn theo đội y tế có trình độ giống lúc trước, Khương Mặc cũng đang mang trọng
thương, đâu thể nào 'lăn qua lộn lại' như thế được?"
"....Cậu ấy đã bảo là mình lo liệu được." - Đường Tu nói xong câu này liền cất bước tiếp tục đi.
Người đàn ông kéo Đường Tu lại rồi túm anh đến trước mặt mình, gần như cùng
lúc đó, cánh tay anh ta như bị vật gì sắt nhọn cắt trúng, khiến anh ta
đau nên rút tay về, chỉ thấy áo bị cắt qua, một miệng vết thương lớn
trên cánh tay đang chảy máu đầm đìa.
Đường Tu nắm trong tay con
dao phẫu thuật dính máu, khớp ngón tay trắng xanh, đứng tại chỗ với khoé mắt đỏ đậm nhìn anh ta, nghẹn ngào trầm giọng nói: "Đừng đụng vào tôi."
Người đàn ông đang ấn chặt vết thương, nở nụ cười khiến người ta không đoán
được gì, vẫn không bực không tức gì cả: "Mèo Con hung ác ghê nha, bản
thân mình đứng còn không vững, lại còn muốn cào tôi. Em có phải đã quên
cơn đau của vết sẹo, cảm thấy tôi không làm gì được em sao?"
Đường Tu nắm chặt con dao trong tay, cười cười, không hề tỏ ra yếu thế chút
nào: "Anh cũng không thấy tôi không làm gì được anh sao? Tôi cảm thấy
một dao này không đủ trả cho hai mũi tiêm lúc trước anh tặng cho tôi
đâu."
Người đàn ông hơi sửng sốt.
Anh ta không nghĩ Đường
Tu có lợi thế gì có thể uy hiếp anh, điều đó khiến ánh mắt của anh u ám
pha chút thù địch, thế nhưng làm anh nhất thời không biết nói gì.
Vì thế anh ta thở dài: "Mèo Con, tôi biết em mang thai bé mèo nhỏ trong
bụng nên cảm thấy khó chịu, nhưng hôm nay tôi đến không phải để bắt nạt
em, là do bên phía Khương Mặc có việc cần."
Đường Tu nghe đến đó, rõ ràng đã bắt đầu nôn nóng: "Có gì anh nói rõ ra đi."
"Vừa nãy tôi đã nói rồi, người Khương Mặc dẫn theo không đủ trình độ chữa
bệnh. Hơn nữa, lần này Khương Mặc đi có thể coi như là hành động bí mật, không thể để người khác nhìn ra họ là người Khương gia, cho nên toàn bộ đều phải cải trang đến mức cha mẹ không nhận ra." - Người đàn ông do
mất máu nên sắc mặt có hơi trắng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: "Nói
cách khác, nếu Khương Mặc bị thương nặng, nói không chừng cũng không có
ai nhận ra cậu ta, không cứu kịp, hoặc không biết cậu ta chết ở đâu."
Đường Tu giống như bị giẫm phải đuôi: "Anh trù cậu ấy à?"
"Đừng nóng đừng nóng." - Người đàn ông cảm thấy chính mình như đang thực sự
cười, vì bộ dạng xù lông của Mèo Con thật đáng yêu: "Băng bó vết thương
cho tôi đi? Rồi tôi sẽ dẫn em đi cứu Khương Mặc."
Đường Tu liếc
liếc mắt nhìn miệng vết thương của anh ta, không có chút mềm lòng nào,
mà lấy điện thoại di động của mình, gọi cho Khương Thành.
Người
đàn ông nghe anh với Khương Thành trò chuyện, hầu như là chỉ báo bình an chứ không có gì, cũng không nói dư nói thừa gì cả, rồi cúp điện thoại
lạnh lùng nói: "Đưa anh vật dụng anh tự làm. Tôi đi lấy."
Người
đàn ông hồi phục lại tinh thần, cảm thấy Mèo Con rất thông minh----- ít
nhất thông minh hơn Khương Mặc, không có mang thai mà ngốc ba năm liền.
Mới vừa rồi nhìn đến tình huống của chính mình, Mèo Con rõ ràng có hơi sợ
hãi, nhưng sau khi nghe được tên Khương Thành, em ấy liền như một người
khác, hung hăng và táo bạo, thậm chí còn dùng dao phẫu thuật làm anh bị
thương.
Lúc này Mèo Con tám, chín phần đã biết mình là người
Khương Thành tín nhiệm, biết Khương thành dám giao em ấy cho anh, như
vậy anh sẽ không thể nào hại được em ấy, nếu không anh sẽ không có cách
nào đối mặt với Khương Thành. Hồi nãy gọi cho Khương Thành, bên ngoài là báo bình an, bên trong nhằm muốn thăm dò Khương Mặc xem có gì bất
thường không, xác nhận không có gì mới dám đi cùng anh.
Thật mà một anh chàng thông minh và gan lớn, phải làm em ấy chịu chút đau khổ mới được.