Đường Tu bị Khương Mặc giày vò suốt cả đêm, sau khi tắm nước ấm xong thì cả người anh vô cung cùng mệt mỏi, trên thân khắp nơi đều là vết bầm,
động một chút liền đau, liền quyết định nằm trên ghế salon mà chập chờn
ngủ.
Anh ngủ được non nửa giấc thì dạ dày bắt đầu không thoải
mái, quặn đau lên từng trận, thầm chí kèm theo cả cảm giác như đang bị
thiêu đốt, anh ấn lấy dạ dày, cố gắng động đậy một cách khó nhọc, mồ hôi ướt cả lưng áo, không còn sức mà ngồi dậy tìm thuốc, thậm chí không có
sức để hướng vào bếp kêu Khương Mặc vì anh cảm giác mình sẽ ói nếu như
mở miệng ra.
Anh chỉ có thể cắn răng chịu đựng, ép mình đi vào giấc ngủ.
Khương Mặc khi ở trong bếp là một tên đại ngốc, nhưng sau này Đường Tu lại
biết, vì chiếu cố cái dạ dày mỏng manh của anh, cậu đã vắt óc học cách
nấu cháo và lúc này là lúc cậu có thể trổ tài.
Nhìn cái món cháo
đầy đủ hương vị trong cái nồi đất, Khương Mặc hết sức hài lòng, cậu múc
một chén nhỏ ra, ngồi xuống bên Đường Tu đang ngủ mơ mơ màng màng, kéo
chăn che đi mắt cá chân trắng nõn của Đường Tu bị lộ ra, nhưng rồi không kìm được sắc tâm mà lén bóp một cái, bị Đường Tu vô thức đạp một đạp.
Đường Tu có lẽ nhận ra Khương Mặc đang ở bên cạnh, hướng về phía cậu cọ cọ,
thấy vậy Khương Mặc thuận thế kéo anh về phía mình, để đầu anh thoải mái dựa vào đùi cậu.
Nhìn lông mi của Đường Tu run lên, Khương Mặc
biết anh đã tỉnh, thuận thế vuốt ve khuôn mặt tái nhợt không chút máu
của anh, nói khẽ: "Có đói bụng không? Anh ăn chút cháo nha?"
Đường Tu cau mày, mơ màng nói: "Buồn ngủ."
Khương Mặc đưa tay đè lại đôi lông mày đang cau lại của anh: "Vậy anh ngủ một chút, tí dậy rồi ăn ha?"
Đường Tu cố chấp nhíu đôi lông mày lại, cố gắng hé mắt ra: "Cậu nấu cháo gì vậy?"
"Cháo gan heo thịt nạc."
"Cầm xa một chút...." - Đường Tu ấn lấy cái dạ dày đang chống chọi như thiêu đốt của mình, khó chịu nuốt nước bọt bằng cái họng chua xót, trán thấm
mồ hôi lấm tấm: "Tôi muốn ói...."
Khương Mặc trong lòng "bộp" một tiếng, nhanh chóng đem chén cháo đẩy xa ra, Đường Tu chống tay cố gắng
ngồi dậy, khó khăn lôi ra một chậu rửa mặt nhỏ dưới ghế sofa một cách
quen thuộc, cúi xuống nôn khan một trận, cố hết sức mới có thể nôn ra
một chút nước chua với vài tơ máu nhỏ.
Có thể nguyên nhân là do
lâu ngày Iiên tục để dạ dày rỗng khiến nó phải biểu tình nên mới dẫn đến nôn, Khương Mặc vội vàng để anh dựa vào ngực mình nhưng Đường Tu lại
liên tục giãy ra và tiếp tục muốn nôn.
Khương Mặc lại ôm anh trở về, muốn ngăn cản: "A Tu, cố gắng nhịn chút, anh cứ tiếp tục thế này sẽ tổn thương đến dạ dày đó."
Đường Tu cũng muốn nhẫn nhịn, nhưng cảm giác buồn nôn khó chịu hơn đau đớn
nhiều lắm, thức ăn trào ngược lên thực quản không phải muốn kìm lại là
kìm được, anh dựa vào Khương Mặc thở hổn hển vài giây, cố nhịn, nhưng
càng nhịn càng khó chịu, anh thử đẩy Khương Mặc ra, khó khăn nói: "Cậu
thả tôi ra trước đi...Nếu không chút nữa....tôi sẽ làm bẩn cậu mất...."
Lời nói còn chưa dứt, anh lại vực cơ thể dậy rồi khom lưng đến chỗ lúc nãy mà nôn, cho dù Khương Mặc có kéo lại cũng không màng.
Dạ dày đau, cuống họng đau, liên luỵ đến ngực cũng đau như bị thiêu đốt,
toàn thân Đường Tu phát run, vừa nôn đến khó chịu vừa kìm nén tiếng rên
của mình.
Trận nôn này cộng với việc bị giày vò đêm qua làm anh
không còn chút sức lực nào, sắc mặt trong suốt tái nhợt, toàn thân ớn
lạnh run rẩy, Khương Mặc lau mặt anh sạch sẽ, kéo tay anh lại mà xoa
bóp, đồng thời xoa ấn huyệt chống nôn cho anh, dù là thế nhưng Đường Tu
vẫn rụt tay lại, đụng vào một thứ ấm áp vô cùng.
Khương Mặc dùng
chăn che đi bàn tay của mình đang nắm lấy tay Đường Tu, một bên lên tục
xoa bóp cho anh, một bên lo lắng mà nói: "Đỡ hơn chút nào chưa, A Tu?
Không ổn thì em dẫn đến bệnh viện nha?"
Đường Tu lắc đầu, mồ hôi
lạnh từ trên trán chảy vào mắt khiến anh thấy khó chịu mà nhắm mắt lại,
đem mặt vùi vào lòng ngực Khương Mặc: "Cậu đừng....đừng ấn mạnh như
vậy...Đau."
Khương Mặc quát nhẹ: "Anh đừng có cố gắng chịu đựng nữa được không, không ấn mạnh như thế không có hiệu quả."
Đường Tu thở dài, nằm trong lồng ngực cậu làu bầu: "Tên hỗn đản."
Mắt Khương Mặc nóng lên, áy náy nói: "Xin lỗi, tại em không tốt, vì em mà
anh cảm thấy khó chịu, em chờ đến lúc anh khoẻ để có thể thoải mái đánh
em, em đảm bảo là sẽ không động đậy, để anh đánh cho đã cái tay."
Đường Tu yếu ớt cười hai tiếng: "Lại bày đặt làm mặt dày với tôi à....Cho dù
tôi có lỡ tay đánh chết...Thì người thảm nhất cũng không phải là tôi."
Mới vừa bị giày vò xong một trận, bây giờ Đường Tu hoàn toàn không có một
chút sức lực nào, lúc Khương Mặc vừa mới xoa bóp thì anh đã cảm thấy đau rồi, nhưng may là đã rất quen thuộc cảm giác đó. Tuy nhiên, thân thể
anh ngày càng mỏi mệt, ngay cả cảm giác đau cũng không rõ ràng nữa.
Anh nhắm nghiền hai mắt mơ mơ màng màng, có lúc vô thức nắm ngón tay cái
của Khương Mặc, nhéo nhéo mấy cái, lẩm bẩm: "Sau này thuốc lá với rượu
đều bỏ cả đi....Tôi không trách cậu say rượu đến mất lý trí....Mà là
những thứ này sẽ tổn hại đến cơ thể cậu đó."
Anh nói chuyện mơ mơ hồ hồ, phát âm từng chữ chậm rãi nhưng không rõ ràng, dù vậy Khương Mặc nghe được rất rõ, giọng Đường Tu mềm mềm nhẹ nhẹ, trong lòng cậu đầy
đau đớn, hốc mắt càng ngày càng nóng, nước mắt như muốn ứa ra, khó chịu
không thể tả.
Cậu có tài đức gì, mà lại có thể gặp được người tốt như vậy.
Nhất định là ông trời biết cậu thật may mắn, nên bây giờ đều cẩn thận thăm
dò và chỉ rõ cho cậu hiểu được, giữa cậu và anh ấy có bao nhiêu khoảnh
cách xa xôi.
Bất luận nói chuyện hay làm ăn đều có đánh nhau đi
kèm, cậu không thể bỏ thuốc lá và rượu, cậu cần những thứ này để khi thì làm tê liệt đi các giác quan, khi thì kích động thần kinh cậu, để cậu
có đủ nhẫn tâm làm những việc hung ác của mình.
Nhưng người cậu yêu là Đường Tu, lại là một bác sĩ ghét rượu bia với thuốc lá như ghét tà.
- ---
Đường Tu gối lên người Khương Mặc ngủ hơn một giờ thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Khương Mặc vốn là muốn che lỗ tai của anh lại, lén để điện thoại anh treo, ai
ngờ có một giọng nói lạnh lẽo âm u vang lên: "Không phải tôi đã nói cậu
đừng cử động cánh tay này à?"
Khương Mặc nuốt nước bọt một cái: "Em tính cầm điện thoại."
Sắc mặt Đường Tu không thay đổi, nói: "Nếu cậu không cần nó, tôi có thể giúp cậu bỏ nó."
"Muốn, muốn, muốn." - Khương Mặc vì để Đường Tu hạ hoả, lại tiếp tục chơi
chiêu mặt dày của mình: "Dù sao trước lúc quen anh, em toàn dùng nó an
ủi tiểu đệ của mình."
"Cậu--" - Khuôn mặt Đường Tu vốn dĩ đã tái
nhợt bây giờ vì tức giận đã ửng hồng từ mặt đến tai, Khương Mặc thừa dịp anh không để ý, liền tiến tới cắn vào vành tai phấn nộn óng ánh.
Đường Tu giống như bị điện giật mà run rẩy, vành mắt mẩn cảm ửng đỏ lên, đầu
lưỡi run cầm cập: "Sao cậu...cậu lại lưu manh như vậy? Ai dạy cậu thế?"
Khương Mặc chép miệng: "À thì...có người hồi đó mới quen em thì miệng lưỡi dẻo quẹo, khiến em tưởng mình đã yêu một tên côn đồ lưu manh, phóng đãng,
anh đoán xem người đó là ai?"
Đường Tu đưa tay che miệng anh: "Cậu im miệng!"
Anh cho rằng mình đang là hung thần ác sát đang giương nanh múa vuốt, nhưng thực tế lại tựa như một con mèo nhỏ, Khương Mặc thoải mái bắt thóp được những quyền cước mèo đó, mặt chai lỳ không sợ chết nói ra: "Lần đầu em
nắm tay anh anh liền đỏ mặt, rõ ràng là tay anh nóng đến phát run, vậy
mà còn mạnh miệng nói với em là đang sốt, bảo em tránh xa ra."
Mặt mũi Đường Tu nóng lên, anh quay đầu sang chỗ khác, nghĩ cách trốn khỏi
lồng ngực của tên khốn lưu manh chân chính này: "....Điện thoại tôi đâu? Đưa điện thoại tôi đây, ai gọi tôi vậy?"
Khương Mặc nắm eo Đường Tu kéo lại: "Nói em nghe xem, những thứ không đứng đắn kia rốt cuộc là
anh học ai vậy? Sao giờ em không thấy anh nói nữa?"
"Tôi không
phải nói không lại cậu à? Đừng dùng móng vuốt của cậu chạm vào tôi." -
Sức của Đường Tu bây giờ không đủ để anh vùng ra khỏi người Khương Mặc,
tức đến mặt đỏ đến mang tai, hổn hển nói: "Đem điện thoại lại cho tôi,
tôi xem thử ai gọi."
"Đây đây đây." - Khương Mặc đưa điện thoại
cho Đường Tu như đang cho kẹo một đứa trẻ, sau đó xoa xoa đến đầu anh
rối bù, hài lòng nói: "Sắc mặt tốt hơn lúc nãy rồi."
Đường Tu
trừng mắt liếc cậu một cái, phì phò cầm điện thoại lên xem, thấy cuộc
gọi nhỡ của Đường Trăn, anh liền vội vã gọi lại: "Sao vậy Trăn Trăn? Lúc nãy anh ngủ nên không hay."
"A...anh, không có gì cả, em gọi nhầm." - Đường Trăn hời hợt nói.
Đường Tu nhạy bén phát hiện ra điều dị thường, nghe được giọng nói Đường Trăn rất nhẹ, như là vừa rồi cố gắng hết sức mới nói thành lời, lập tức hỏi: "Em sao vậy?"
"Không có gì, em gọi nhầm, cúp đây."
"Đường Trăn!" - Trong lòng Đường Tu căng thẳng, nghiêm nghị gọi tên cô, thậm chí gấp đến độ ho khan.
Khương Mặc tranh thủ vỗ lưng giúp anh thuận khí, hận không thể giật lấy điện
thoại rống với người đầu bên kia rằng có việc gì thì nói nhanh đi, đừng
làm anh cô đang bệnh tức giận, nhưng thực sự là cậu chỉ có thể trấn an
Đường Tu, để anh không trở nên kích động.
Chẳng qua không cần cậu nói, đầu bên kia cũng bị doạ đến: "Anh không sao chứ? Sao ho nhiều vậy?"
"Đừng, khụ--đừng nói sang chuyện khác..." - Đường Tu ho đến cuống họng muốn
nghẹn lại, lúc nãy nôn mửa đã khiến cổ họng anh rát buốt, bây giờ là đau đến không nói nên lời - "Nói--"
Đường Tu cơ hồ là đưa di động ấn lên lỗ tai mình, Khương Mặc không nghe được Đường Trăn nói cái gì,
nhưng nhìn thấy đầu ngón tay Đường Tu run rẩy, người đầy mồ hôi, thần
sắc không phân biệt được vui hay buồn, cậu chỉ có thể nơm nớp lo sợ ôm
lấy bờ vai anh, từng chút từng giúp anh khí thở thuận lợi, cầu nguyện
cho cô em gái kia đừng làm Đường Tu sinh khí.
Đường tu nghe điện
thoại hơn 2 phút đồng hồ, cúp điện thoại rồi nhìn vào khoảng không một
hồi lâu, sau đó quay sang Khương Mặc nói: "Cháo đâu? Tôi muốn ăn cháo."
"A?" - Yêu cầu của Đường Tu vội vàng đến khiến cậu không kịp chuẩn bị -
"Cháo nguội hết rồi, anh muốn uống thì để em đi hâm nóng nha?"
"Ừ, với lại thêm giúp tôi chút đường vào, tôi ăn lót dạ một chút, chút nữa
tôi chạy qua bên Đường Trăn." - Đường Tu cố gắng cúi người, từ dưới bàn
trà kéo ra một hộp bánh kẹo, nhón lấy một viên lột ra ăn, sau đó ngẩng
đầu híp mắt nhìn Khương Mặc cười nói: "Khương Mặc."
"Hả?" - Bỗng nhiên được vợ gọi ngọt ngào như vậy, cậu cảm thấy được sủng ái nhưng có hơi lo sợ.
Đường Tu nhìn dáng vẻ ngu ra của cậu, không nhịn được cười mà đưa cho cậu một bịch hạt dẻ mềm: "Em gái tôi mang thai, tôi muốn làm cậu~~!"
Đây là một tin tức thật sự rất tốt, Khương Mặc sửng sờ hồi lâu mới nói:
"A...Là vậy sao? Tốt quá...Ai da, đây là chuyện tốt mà, dáng vẻ của anh
lúc nãy làm em tưởng có chuyện gì nghiêm trọng lắm."
"Tôi kích
động chút không được à?" - Đường Tu vừa nói vừa ho. - "Cậu tranh thủ nấu cho tôi chén cháo nóng đi, cẩn thận cái tay bị thương...Tôi ăn no sẽ
đến chỗ em ấy."
"Bây giờ anh đi hả? Còn bệnh thì sao?" - Khương Mặc nhíu mày. - "Mà lúc nãy anh ăn cái gì mà dạ dày lại đau lên vậy?"
"Cậu đừng lề mề, nhanh đi!" - Đường Tu đẩy cậu một cái, khàn giọng nói: "Em
ấy không khoẻ, lúc nãy muốn tôi dẫn em ấy đến bệnh viện, mà hồi nãy tôi
lại không nghe máy."
Khương Mặc bất đắc dĩ tiến vào phòng bếp, trong lòng rất buồn bực.
Không phải đã kết hôn thì mấy chuyện này đều tìm chồng mình sao, không được
nữa thì tìm ba mẹ, sao chuyện gì cũng phải tìm anh cô vậy.