Hai đứa nhỏ lớn lên từng ngày, lúc tám tháng, có một lần đang vui chơi,
Chu Lê nghe được Tiểu Đào bi bô vô thức phát ra một âm tiết giống chữ
"Nương", Chu Lê kích động ôm hài tử vào trong lòng ngực, khuôn mặt nhỏ
bị nghẹn đến mức đỏ bừng.
Thẩm Ngư nhanh chóng giải cứu cháu gái nhỏ ra khỏi lòng ngực tẩu tử: "Tẩu nhìn xem, muốn ôm bẹp cháu gái của ta rồi này."
Thẩm Ngư vẫn luôn không chịu thành thân, Ngưu thị nhìn cho nàng không dưới
hai mươi tiểu tử, nàng cũng chưa đồng ý. Mắt thấy tuổi càng lúc càng
lớn, chung thân đại sự vẫn chưa có tin tức. Bây giờ Ngưu thị thấy nàng
ôm hài tử, không khỏi lại muốn thúc giục hôn sự: "Ngư nương, nếu con sớm thành thân, khẳng định cũng có hài tử của mình rồi."
Thẩm Ngư xì một tiếng: "Gả không ra con cũng không cần gả, ai hiếm lạ mấy tên nam nhân thúi."
Ngưu thị có chút hận sắt không thành thép: "Không gả? Con tính đi làm ni cô? Không gả chồng con lấy đâu ra hài tử, tương lai già rồi, ai dưỡng lão
lo hậu sự cho con?"
Ý tưởng Thẩm Ngư lại rất đơn giản, há mồm
liền nói: "Ca ca có hai đứa nhỏ, nếu con không có hài tử, con bảo ca ca
đưa cho con một đứa ôm về nuôi."
Chu Lê lập tức đoạt lấy Tiểu Đào đang bị nàng ôm: "Đừng nha, vậy ngươi vẫn nên tự mình đi làm ni cô đi thôi."
Thẩm Ngư thấy tẩu tử không cao hứng, vội cười cười: "Tẩu tử đừng tức giận
nha, bất quá ta chỉ nói bậy cho nương nghe thôi, sao ta có thể giành
cháu nhà mình chứ."
Chu Lê biết nàng nói lẫy Ngưu thị, cũng không thật so đo với nàng, chỉ là bởi vì như vậy, nàng đột nhiên nhớ tới thân thế của mình, năm đó sao mẫu thân nàng có thể bỏ nàng cho người ngoài
nhận nuôi được vậy?
Vừa rồi Ngư nương bất quá cũng chỉ thuận
miệng nhắc tới, nàng phản ứng theo bản năng đã kịch liệt như vậy, mẫu
thân nàng sao lại đành lòng bỏ nàng được......
Hiện giờ đúng là
tháng 5 đầu hè, thời tiết dần dần nóng bức, món hầm của Chu Lê nổi tiếng ở vị cay, nàng còn tưởng trời nóng buôn bán sẽ không bằng mùa đông, ai
ngờ người biết tiếng mà đến vẫn cứ không dứt, mặc kệ là bình dân áo vải, hoặc là quan to hiển quý, ăn xong đều khen ngợi.
Ngày này nàng
đến tiệm nhìn quanh, khách khứa ngồi đầy, khí thế ngất trời, có khi sẽ
nghe khách kêu: "Tiểu nhị, mang tới bình trà lạnh!"
Trà lạnh trong tiệm chỉ có một loại, đó chính là bạc hà nấu nước.
Tuy rằng buôn bán không giảm sút, nhưng nếu đã tới giữa hè, trời nóng bức ăn đồ cay độc rất dễ nóng trong người.
Vì thế, nàng nghĩ có lẽ làm thêm mấy thứ đồ uống giải nhiệt, người sau khi ăn món hầm cay nóng đều sẽ có cảm giác nóng bức có thể dùng.
Chủ ý đã định, liền tính về nhà nghiên cứu.
Đi đến trước cửa tiệm, nhìn thấy một phụ nhân y phục sang trọng đứng trước cửa, đánh giá chiêu bài trên cửa tiệm của nàng.
"A Lê quán cơm món hầm, A Lê......" Phụ nhân vẫn còn nhìn chằm chằm chiêu bài nói lẩm bẩm.
Chu Lê thấy nàng tựa hồ rất có hứng thú, gương mặt liền tươi cười gọi:
"Thẩm thẩm, đi vào ngồi đi, bổn tiệm chính là quán cơm món hầm độc nhất
vô nhị ở phủ thành này, hương vị cay thơm sảng khoái, bảo đảm ngài ăn
vào sẽ vừa lòng."
Phụ nhân hoàn hồn, hướng về phía Chu Lê cười cười, dẫn theo bà tử phía sau rời đi.
Xem ra nàng nhìn lầm rồi, người ta cũng không muốn vào ăn cái gì. Chu Lê cũng không ở lại, đi trở về nhà.
Phụ nhân kia và nàng đi hai hướng tương phản, cho nên đối thoại giữa phụ nhân và bà tử, Chu Lê hoàn toàn không nghe được.
Phụ nhân nói: "Trương thẩm, ngươi nói trên đời này có phải có rất nhiều cô nương tên gọi là A Lê không."
Trương thẩm biết phu nhân nhà mình lại nghĩ tới nữ nhi bị thất lạc, trong lúc
nhất thời cũng không biết nên khuyên như thế nào: "Phu nhân, cô nương
cát nhân tự có thiên tướng, nhất định sẽ không phải chịu khổ, ông trời
sẽ không bạc đãi người tốt, không chừng một thời gian nữa chúng ta có
thể tìm được nàng, đến lúc đó mẹ con hai người có thể đoàn viên rồi."
Phụ nhân lắc đầu, tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lại không biết nói từ đâu, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng thở dài.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Chu Lê về đến nhà liền bắt đầu thu xếp chuyện nấu trà lạnh, nàng lấy ra cái nồi sắt đen chuyên hầm thịt, dựa theo phương thuốc nấu trà lạnh ở nông
thôn trước kia, bỏ cây kim ngân, đạm trúc diệp, cam thảo, mộc hồ điệp
vào nước lạnh, nấu trong lửa nhỏ.
Chờ nấu được nửa canh giờ, theo lý thuyết, cũng đã có thể tắt bếp. Nhưng nàng có ý tưởng đột phát, bỏ
thêm một ít đường phèn, lại nấu trong chốc lát mới tắt lửa.
Trước kia khi ở nông thôn, mỗi nhà nấu loại trà này đều sẽ không cho đường,
giá cả đường có thể đắt bằng muối, nếu không phải tất yếu, đều sẽ không
dễ dàng sử dụng.
Khi mở nắp nồi, dùng vải mịn che miệng nồi, lược nước trà nóng ra, để cho nguội.
Nhìn màu nâu thẫm trong bồn gỗ nhỏ, mang theo một chút vị thơm của thuốc,
Chu Lê đột nhiên nghĩ đến giếng nước dưới chân tường bên trái nhà bếp.
Nước trong giếng vẫn thường lạnh lẽo, mùa hè cũng như thế. Nàng để bồn gỗ
nhỏ vào trong thùng gỗ, lại dùng dây thừng múc nước trong giếng, đưa
thùng gỗ xuống giếng ướp lạnh.
Ăn xong cơm trưa, ngủ tiếp một
giấc ngủ trưa dậy, nàng kéo trà lạnh từ dưới giếng lên, chất lỏng bên
trong đã không còn độ ấm nào.
Nàng lấy chén đổ một chút ra nếm,
lúc này đang hoàng hôn, ánh mặt trời chiều chiếu lên trên người có chút
khô nóng, một chén trà lạnh đi xuống, vậy mà thư thái rất nhiều. Hương
vị trà lạnh ngọt lành lạnh lẽo, hơi mang một chút vị thuốc, nhưng cũng
không làm người chán ghét.
Chu Lê gật gật đầu, cái này mang đến tiệm bán đúng là thích hợp.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Ngày này đến phiên Thẩm Việt trực đêm, sẽ ở lại trong nha môn. Buổi tối Chu
Lê nấu cơm đã quên mất việc này, làm hơi nhiều thịt kho Thẩm Việt thích
ăn. Thịt kho này ăn không hết sẽ không thể ăn được nữa.
Ngưu thị liền nói: "Bằng không gọi người đưa đến nha môn cho Việt Lang ăn khuya đi."
Chu Lê thấy canh giờ còn sớm, liền lấy hộp cơm bỏ thịt kho còn dư lại trên
bàn vào, làm thêm hai món ăn khác, lại lấy ống trúc đổ trà lạnh mới làm
vào, tự mình đưa đến phủ nha.
Lúc đó Thẩm Việt đang cùng Đồng tri Liễu Lâm đánh cờ, hai người ở trong phòng, một người cầm cây quạt nhanh chóng quạt gió.
Liễu Lâm nói: "Mới tháng 5 đã nóng như vậy, chắc phải tới tháng bảy tháng tám mới đỡ."
Thẩm Việt bỏ một quân cờ xuống: "Trước kia khi ta ở nông thôn, ngược lại
không cảm thấy thời tiết sẽ nóng như vậy, có lẽ do Thẩm gia thôn chúng
ta gần núi gần sông."
Hai người nói chuyện, lại lấy ly có nắp bên cạnh uống một ngụm trà. Trà vừa mới ngâm, tuy rằng không nóng miệng,
nhưng vẫn còn ấm, một ngụm đi xuống, lại ra một tầng mồ hôi.
Liễu Lâm: "Ai nha, bảo bọn hắn thả lá bạc hà vào rồi cũng không thấy mát mẻ
gì hết. Lúc này ta lại nhớ tới trước kia khi ta đi Quảng Đô, có uống qua một loại trà lạnh, phải nói là mát lạnh sảng khoái, ta trở về Khánh
Châu thì không còn được uống loại trà lạnh nào giải nhiệt được như ở
Quảng Đô nữa."
Đang chơi cờ tán gẫu, bỗng nhiên nghe sai dịch bên ngoài tiến đến bẩm báo, ngoài cửa có một nữ tử, tự xưng là Tri phủ đại
nhân phu nhân, muốn gặp đại nhân.
Thẩm Việt có chút bất ngờ, ném quân cờ liền đi ra cửa.
Đi đến cửa nhìn nhìn, quả nhiên thấy tức phụ nhà mình đang đứng ở chỗ sư tử đá trước cửa.
"Phu nhân? Đã trễ thế này nàng tới đây làm gì?"
Chu Lê cười mắt cong cong: "Tối nay ta làm nhiều thịt kho, nên đưa tới cho chàng một ít."
Thẩm Việt đưa Chu Lê vào trong nha môn, trở lại phòng đánh cờ vừa nãy.
Liễu Lâm đang ngồi tại chỗ uống trà, nghe Thẩm Việt dẫn người vào, liếc
nhìn, liền thấy bên cạnh Thẩm Việt có tiểu nương tử tú lệ đi theo. Lập
tức buông chén trà hành lễ: "Thẩm phu nhân hảo."
Thẩm Việt dẫn Chu Lê vào, Chu Lê gật đầu với Liễu Lâm, liền tính là đã chào hỏi.
Thẩm Việt đưa Chu Lê đến cạnh bên một cái bàn vuông ở phòng trong, Chu Lê mở hộp cơm ra, một mùi thịt lập tức bay ra ngoài.
Lúc chạng chạng Thẩm Việt bởi vì bị lở miệng do trời quá nóng, không ăn nổi món nào, bây giờ thấy món ăn tức phụ làm, lập tức cầm đũa lên, gắp một
miếng thịt.
"Chàng ăn từ từ thôi, nếu cảm thấy nóng quá, đây là
trà lạnh ta vừa làm, chàng ăn rồi hẳn uống." Nói xong, Chu Lê lấy ống
trúc ra, thuận tay cầm lấy chén trà trên bàn vuông, rót một ly cho Thẩm
Việt. Thấy Liễu Lâm ở một bên, cũng rót cho hắn một ly.
Thẩm Việt bưng lên nhìn trước, có chút giống màu thảo dược, lại ngửi ngửi, quả
thực có chút mùi thuốc. Khi bọn họ ở nông thôn vẫn thường nấu loại trà
lạnh này uống, cũng không cảm thấy gì, bưng lên liền uống một ngụm.
Uống xong một ly, phát hiện cư nhiên không giống lúc trước mẫu thân thường
nấu cho mình uống, không giống chỗ nào vậy? Đó chính là có thêm một vị
ngọt lành.
"Phu nhân bỏ thêm cái gì vào vậy?"
Chu Lê: "Ta cho đường phèn."
Thẩm Việt gật gật đầu, cầm lấy ống trúc đổ thêm một ly.
Liễu đại nhân từ khi cầm ly trà trong tay, đã có vẻ hơi kích động, chờ sau
khi hắn uống xong một ly, chỉ cảm thấy tâm thần thoải mái, bất giác càng thêm kích động, chạy đến bên cạnh Chu Lê, thiếu chút nữa đã nắm lấy tay Chu Lê:
"Thẩm phu nhân, trà này là do ngươi nấu?"
Chu Lê thấy người này hai mắt tỏa sáng nhìn mình, có chút mờ mịt. Thẩm Việt thấy thế, lập tức đứng dậy từ ghế tròn, chiếc đũa trong tay còn kẹp nửa miếng thịt, một bước vọt vào giữa hai người, che Chu Lê ở phía sau.
"Liễu đại nhân." Thanh âm Thẩm Việt mang theo chút ý nhắc nhở. Hắn cũng không phải không tin nhân phẩm Liễu Lâm, chỉ là nhà hắn ta cơ thiếp thành
đàn, là nhân vật phong lưu, thấy hắn nhìn tức phụ nhà mình như vậy,
trong lòng Thẩm Việt tự nhiên không thoải mái.
Lúc này Liễu Lâm
mới phát hiện mình thất thố, vội vàng nhận lỗi: "Xin Thẩm đại nhân thứ
lỗi, chỉ là ta quá hưng phấn, không ngờ có thể được uống trà lạnh ngon
như vậy!"
Thấy Liễu Lâm ngoan ngoãn lui ra xa vài bước, Thẩm Việt mới lại ngồi trở về, lé mắt liếc hắn một cái, thấy hai mắt hắn tỏa sáng nhìn chằm chằm ống trúc trước mặt mình, nghĩ lúc chạng vạng hắn cũng
không ăn gì nhiều, liền nói: "Một mình Liễu đại nhân ngồi ở bên kia nhìn ta ăn, ngược lại có vẻ Thẩm mỗ thật sự tàn nhẫn, không bằng ngồi xuống
cùng ăn đi."
Liễu Lâm cung kính không bằng tuân mệnh, da mặt dày
ngồi xuống, còn chưa ăn đã khen Chu Lê một hồi, nói cái gì Thẩm đại nhân có phúc khí, phu nhân hiền huệ như vậy, trà lạnh nàng nấu uống còn ngon hơn bên chỗ Quảng Đô kia nhiều, nếu mang ra ngoài bán, trời nóng nực
như vậy nhất định khách khứa ngồi đầy.
Chu Lê nghe xong, lòng tin với trà lạnh của mình lại tăng lên không ít.
Chờ sau khi hắn ăn một khối thịt kho, trong mắt lại lần nữa toát ra hưng phấn nhìn về phía Chu Lê.
Thẩm Việt nhếch mí mắt, lấy chiếc đũa lắc lắc trước mắt hắn: "Liễu đại nhân!"
Liễu Lâm khen nói: "Tay nghề Thẩm phu nhân thật là khó lường nha! Không đi mở cửa hàng quả thực đáng tiếc."
Chu Lê cười nói: "Đích xác có mở một cửa hàng, chuyên bán món hầm, Liễu đại nhân rảnh rỗi thì đến tiệm ngồi một chút."
Liễu Lâm đầu tiên là ngoài ý muốn, về sau vô cùng sảng khoái đáp ứng: "Được, ngày mai ta nghỉ tắm gội, vừa lúc muốn mời dì ta ăn cơm, đến cửa hàng
của phu nhân thôi! Ta nói với ngươi nha, muốn dì của ta ăn thêm hai
muỗng cơm thật khó vô cùng, khi dượng còn sống trên đời, không biết vì
thế đã mời bao nhiêu đầu bếp có tiếng đâu, mỗi ngày đều làm các món khác nhau cho dì của ta, nhưng dì vẫn không ăn nổi. Hôm nay ta được thưởng
thức tay nghề Thẩm phu nhân, ngược lại cảm thấy có thể đưa dì đến chỗ
ngươi thử xem."
Chu Lê nghe vậy, bỗng nhiên nhớ tới vị công chúa kia, liếc mắt nhìn Thẩm Việt, hỏi: "Chẳng lẽ dì của ngươi mắc bệnh kén ăn?"
Liễu Lâm xua xua tay: "Thật cũng không phải, đại phu nói, do dì của ta tích tụ thành bệnh, dẫn tới tì vị không ổn."
"Tích tụ thành bệnh?"
"Thời trẻ dì của ta bị thất lạc một nữ nhi, tìm kiếm hai mươi năm, vẫn không tìm được, aiz......"