Thẩm Việt nhận được tin tức quý nhân từ kinh đô tới, sai dịch dù chưa
báo cáo là quý nhân nào, nhưng hắn không cần nghĩ nhiều, cũng đã biết là ai.
Một đường cưỡi ngựa đến phủ nha, đi vào nội đường, khắp nơi
lại không có người khác, chỉ thấy một bóng dáng nữ tử váy màu xanh ngọc, bên cạnh nàng còn có một nam tử ước chừng hơn bốn mươi tuổi đi theo,
nam tử kia bôi phấn mặt đến trắng bệch, nhưng cái cằm bên dưới môi lại
có một chòm râu, thoạt nhìn cực kỳ không phù hợp, tựa như đặc biệt cố ý
dán lên đó.
Thẩm Việt đến gần, lập tức quỳ một gối xuống đất, ôm quyền hành lễ: “Khánh Châu tri phủ Thẩm Việt, tham kiến công chúa điện hạ.”
Nữ tử kia nghe vậy, liền quay đầu. Trong tay nàng còn cầm một đóa sơn trà
mới hái, yêu kiều cười khẽ, chỉ là không biết màu sắc sơn trà quá mức
tươi sáng, hay do da thịt nàng trời sinh quá mức trắng nõn, hai thứ hỗ
trợ lẫn nhau, ngược lại làm cho gương mặt có vẻ tú lệ của nàng có thêm
chút tái nhợt.
“Việt Lang, đã lâu không gặp.” Nàng nheo mắt phượng lại cười.
Thẩm Việt cúi đầu nhìn mặt đất, không nói một lời.
Nữ tử chạy đến trước mặt hắn: “Ngươi mau đứng lên, mau đứng lên.”
Lúc này Thẩm Việt mới mở miệng: “Đa tạ công chúa điện hạ.” Nói xong, liền đứng lên.
Nữ tử nhìn mặt hắn, khóe mắt đều là ý cười: “Thế nào, không ngờ tới phải
không, bản công chúa lại có thể chạy đến Khánh Châu của các ngươi, bất
ngờ không?”
Thẩm Việt thấy nàng tới gần, bất động thanh sắc lui
về phía sau một bước: “Không biết chuyến này điện hạ đến đây là vì
chuyện gì?”
Nữ tử nói: “Không có chuyện gì a, chỉ là ta chán trong cung quá buồn, liền chạy ra ngoài chơi, thuận tiện ghé thăm ngươi.”
Biểu tình trên mặt Thẩm Việt vẫn trước sau như một, không có một tia ý cười, bình tĩnh dị thường: “Nói vậy ngủ nghỉ của công chúa đã an bài thỏa
đáng, nếu không có việc gì, hiện nay đúng thời gian hạ chức*, hạ quan
còn phải về nhà, trong nhà còn có mẹ già cùng thê tử có thai cần chiếu
cố.”
*hạ chức: cũng tương tự như hết giờ làm, tan ca
Nữ tử có chút kinh ngạc: “Mang thai? Phu nhân nhà ngươi mang thai?”
Thẩm Việt nhàn nhạt “Vâng” một tiếng.
Nữ tử cười: “Chúc mừng ngươi a, mang thai mấy tháng rồi, để ta nhìn xem ta có thể ở nơi này chờ uống rượu đầy tháng con các ngươi được không?”
Thẩm Việt nghe được lời này, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn nữ tử: “Không biết khi nào công chúa hồi cung?”
“Lần này ta ra ngoài, được phụ hoàng ân chuẩn, muốn chơi bao lâu thì chơi bấy lâu.”
Mí mắt Thẩm Việt giựt giựt, chính lúc này, có sai dịch chạy vào, đến gần
bên tai hắn nói gì đó, hắn kinh hãi, tiếp theo liền thi lễ với công
chúa: “Điện hạ, trong nhà có chuyện quan trọng, ta cần tức tốc trở về
một chuyến, xin thứ tội.”
Nói xong, cũng không đợi công chúa trả lời, hắn đã vội vàng theo sai dịch kia rời đi.
Phía sau truyền đến tiếng eo éo của nam tử trung niên kia: “Thẩm đại nhân,
ngươi cứ đi như vậy hả? Điện hạ của chúng ta làm sao đây?” Thấy nói như
thế nào Thẩm Việt đều không quay đầu lại, tiếng nói trở thành nghiến
răng nghiến lợi, “Được lắm Thẩm Việt, ngươi dám đối đãi với điện hạ như
vậy, mấy cái chuyện lông gà vỏ tỏi trong nhà ngươi, có thể quan trọng
hơn điện hạ của chúng ta không hả?”
Thẩm Việt sớm đã chạy không
còn bóng dáng. Nữ tử giơ tay ngăn cản nam tử đừng nói nữa: “Hoa công
công, Việt Lang đã đi rồi, ngươi cứ kêu, hắn cũng không quay lại.”
Hoa công công nhìn về phía công chúa, thấy trên mặt công chúa tuy rằng còn
treo nụ cười, nhưng đôi mắt phượng xinh đẹp kia, lại thầm nhiễm một tia
mất mát cùng bi thương. Lập tức ra vẻ không có việc gì cười nói: “Điện
hạ, có lẽ trong nhà Thẩm đại nhân đích xác có việc, chúng ta vẫn nên về
dịch quán trước đi, ngày mai ta lại đến tìm hắn.”
Công chúa gật gật đầu, hai người cuối cùng cũng rời khỏi phủ nha.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Thẩm phủ bên kia, Trương Đại nôn nóng chờ Thẩm Việt ở cửa, đầu đường bên kia nửa ngày rồi mà cũng không thấy bóng dáng người tới lui, lát sau, Ngưu
thị lại tới cửa xem.
“Thế nào? Đại nhân còn chưa trở về?”
Trương Đại lắc đầu.
Ngưu thị than một tiếng, lại mắng nhi tử một hồi: “Cái đứa không nên thân,
làm quan rồi sợ là đã quên sạch tức phụ, A Lê còn đang chờ hắn đây này!” Nói xong, liền muốn đi vào tromg.
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng một nam tử: “Xin hỏi, nơi này là phủ Thẩm Việt Thẩm đại nhân phải không?”
Ngưu thị nghe tiếng nói này quá quen tai, quay đầu nhìn lại, thấy bậc thang
dưới cửa có một nam tử cao lớn đang cõng cái sọt. Không phải Vương Hứa
thì là ai.
Vương Hứa cũng nhận ra bà, vội sải hai ba bước chân,
bước lên bậc thang: “Ngưu đại nương, thì ra các người thật sự ở nơi này
a, làm ta tìm quá trời khó.”
Ngưu thị cần vào nhà vội nhìn con
dâu: “Đi một chút, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, trong nhà hiện tại có việc gấp, ngươi tìm chúng ta có chuyện gì a?”
Vương Hứa thấy vẻ
mặt Ngưu thị nôn nóng, nhanh chân đi vào trong viện, hắn đành phải đi
theo cùng: “Cũng không có gì, không phải A Lê có thai sao, ngày thường
ta nuôi bảy tám con gà, đẻ rất nhiều trứng, một mình ta cũng ăn không
hết, hôm nay vừa lúc tới phủ thành mua chút đồ, nên mang đến cho các
người.”
Ngưu thị nói: “Phiền ngươi lo lắng, hiện tại ta không
tiếp đón ngươi được, ngươi xem trong viện có nơi nào ngồi thì tùy ý ngồi đi, chờ ta xử lý xong chuyện sẽ tới tìm ngươi ngay.”
Vương Hứa kinh ngạc nói: “Trong phủ xảy ra chuyện gì?”
Ngưu thị nói: “Cũng không gạt ngươi, A Lê đang sinh, đại phu nói là song thai, vô cùng khó sinh.”
Trong lúc nhất thời Vương Hứa cũng không biết nên vui hay nên lo lắng, khiếp
sợ nói: “Khó sinh? Chính là vô cùng nguy hiểm? Vậy nếu đại nương không
chê, xem có cần ta làm gì không, chỉ cần dặn dò là được.”
Ngưu
thị liếc hắn một cái, chần chờ một lát, nghĩ thầm, nhi tử nhà mình cũng
chưa trở về, chỉ dựa vào những nha hoàn gã sai vặt kia trong phủ, một
đám người bà không thân, cũng không yên tâm, Vương Hứa tốt xấu gì cũng
quen biết bọn họ, giao tình cũng lâu, làm người thành thật đáng tin cậy. Hơn nữa, người ta từ xa đưa trứng gà tới, phần tâm ý kia cũng không xem thường được.
“Ngươi đi theo ta.”
Hai người nói chuyện,
không bao lâu đã đi vào hậu viện. Mới tiến vào, Vương Hứa liền nghe được Chu Lê phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết. Hắn vẫn ngẩn ra,
ngay sau đó trong lòng căng thẳng.
Ngưu thị nói: “Ngươi cứ ngồi trong viện trước, ta đi vào xem sao.”
Vương Hứa gật gật đầu.
Ngưu thị vào phòng, liền thấy Vương đại phu ôm một em bé trong tay.
Ngưu thị kinh hỉ không thôi, “Sinh rồi?” Nhưng thực mau phát hiện không đúng, “Sao lại không khóc?”
Tiểu hài tử mới vừa chào đời không khóc, cũng không phải chuyện tốt. Có rất
nhiều thai nhi có vấn đề, nghẹt thở, một lần nghẹt thở liền không qua
khỏi…… Nghĩ đến đây, Ngưu thị kinh hãi không thôi.
Vương đại phu
cũng không rảnh trả lời bà, lật úp em bé tựa trên cánh tay của mình, lại chụm bàn tay phải vỗ vỗ lưng em bé. Sau một hồi nhịp nhàng vỗ lưng, mới nghe được tiếng “Oe Oe Oe”, tiếng khóc trẻ con vang dội khắp cả phòng.
Tâm tình Ngưu thị lúc này mới thả lỏng. Trên giường Chu Lê bất chợt rơi lệ.
Vương đại phu lấy khăn sạch lau máu dơ trên người đứa bé, đưa cho Ngưu thị:
“Mau ôm đi mặc xiêm y cho hài tử, ta đi xem phu nhân.”
Ngưu thị
nhận hài tử, ngẩng đầu liếc mắt nhìn trên giường cách đó không xa, chỉ
thấy con dâu mở to mắt, chỉ là mặt môi tái nhợt, đồng tử cũng không hề
sáng rọi, có một loại cảm giác sức cùng lực kiệt.
Trong lòng bà
lại mắng nhi tử một lần nữa, nói: “A Lê, là Thẩm gia chúng ta khiến con
chịu khổ rồi.” Nói xong, ôm hài tử đến bàn bên cạnh mặc y phục vào.
Ngưu thị đặt hài tử trên bàn, khi mặc xiêm y, thấy được cái "vòi ấm trà"
trên người hài tử, trong lòng hiện lên một tia vui sướng, nhưng nghĩ đến Chu Lê còn đang chịu khổ, nụ cười lại biến thành thở dài. Vội tròng y
phục nhỏ vào, ôm ra khỏi phòng, Vương Hứa thấy Ngưu thị đi ra, vội chạy
lại.
“Đại nương, ta nghe hài tử khóc, sinh rồi sao?”
Ngưu thị nói: “Phiền ngươi ôm một chút, còn một đứa nữa, ta cần vào hỗ trợ.”
Vương Hứa vội vàng tiếp nhận bọc vải, hắn là người thô thiển, thê tử đã qua
đời cũng không lại cho hắn một đứa con nào, nói thật ra, hắn có chút
không biết ôm.
Hắn cương cứng hai cái cánh tay, gần như là nâng
hài tử, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trong tả lót lụa hoa đỏ, một gương
mặt phấn hồng nho nhỏ, đang nhắm hai mắt, an tĩnh ngủ. Hắn bất chợt lộ
ra một nụ cười hiền từ.
Ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng đóng
chặt kia, nụ cười kia lại tắt ngủm. A Lê không biết thế nào rồi, song
thai, lúc này mới được một đứa.
Chờ một chút, hắn mới phát hiện
một vấn đề, Thẩm Việt đâu? Sao hơn cả nửa ngày thời gian, còn chưa gặp
Thẩm Việt? Cũng không nghe trong phòng truyền ra tiếng của hắn. Chẳng lẽ hắn không có ở nhà?
Tức phụ mình sinh hài tử, chuyện lớn như
vậy, hắn cư nhiên không ở nhà? Nghĩ đến chỗ này, Vương Hứa nhíu chặt
mày, theo bản năng siết chặt nắm tay, nhưng mới vừa cuộn ngón tay vào,
liền chạm phải bọc vải mềm mại, nhanh chóng giảm lực.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Trong phòng, Ngưu thị nắm lấy tay Chu Lê, cổ vũ một chút. Chu Lê đầu đầy mồ hôi, tóc bị mồ hôi thấm ướt, dán sát vào trên mặt.
“Nương, hắn còn chưa trở về sao?”
Ngưu thị biết nàng hỏi chính là ai: “Nhanh thôi, đang trên đường về.” bà chỉ có thể trả lời như thế, tính tính thời gian, chắc cũng đang trên đường
trở về.
Chu Lê nghe xong, tức khắc giảm bớt lực: “Nương, con không còn sức lực, con sinh không nổi.”
Vương đại phu lạnh giọng nói: “Nếu ngươi không nỗ lực, chính là một xác hai mạng.”
Ngưu thị nghe lời này có chút không cao hứng, đại phu này quá độc miệng, nói chuyện quá không may mắn, phi phi phi. Bà lại nhẫn nại khuyên A Lê tỉnh táo lên.
Chu Lê chỉ là lắc đầu, nàng thật sự không còn sức lực.
Vương đại phu thấy bộ dáng này của nàng, lại cầm lấy tay nàng bắt mạch, nói:
“Nàng dùng hết tinh lực rồi, đứa còn lại khả năng không còn sức sinh
nữa, đại nương, lực tay của ta và bà yếu, chỉ sợ không được, bà mau đi
tìm một nam nhân tới trợ lực, nếu sợ không giải thích được, thì che đôi
mắt nam nhân đó lại đi.”
Ngưu thị có chút không hiểu lắm, nữ nhân sinh con tìm nam nhân làm gì, nhưng nghĩ đến A Lê cùng đứa thứ hai
trong bụng, chỉ phải chạy ra cửa phòng. Khoảnh khắc này bà lại mắng Thẩm Việt trong lòng một lần, nếu hắn có ở nhà, còn cần tìm nam nhân khác
sao?
Vừa ra khỏi cửa liền thấy Thúy Hồng cùng hai nha hoàn khác,
còn có Vương Hứa. Không có nam nhân khác, vội gọi Thúy Hồng tới ôm hài
tử, lôi kéo Vương Hứa vào nhà, trước đó đã lấy mảnh vải che mắt Vương
Hứa lại.
Vương đại phu nói: “Cởi áo ngoài ra, rửa tay bằng nước ấm, lại lấy rượu trắng xoa vào.”
Ngưu thị không dám trì hoãn, kéo tay Vương Hứa giúp đỡ hắn rửa một hồi. Giờ
phút này Vương Hứa càng thêm chắc chắn, Thẩm Việt không ở nhà, bởi vì
nếu có hắn, bọn họ quả quyết sẽ không tìm mình hỗ trợ. Nghĩ đến đây,
Vương Hứa càng thêm tức, nếu hiện tại Thẩm Việt có ở trước mặt hắn, hắn
thật muốn đánh cho hắn ta một cái.
Vương đại phu lại nói: “Ta nói cho các ngươi vị trí, ấn vào chỗ đó trên bụng nàng, sau đó khi ta nói
dùng sức, phu nhân cùng vị đại ca này, cùng nhau dùng sức.”
Vương Hứa run hai tay, tùy ý Ngưu thị kéo tay hắn qua, đặt lên một chỗ phồng phồng.
“Một, hai, ba, dùng sức.” Vương đại phu nói khẩu hiệu.
Chu Lê một lần nữa tỉnh lại, bắt đầu dùng sức, Vương Hứa rất sợ ấn đau nàng, cũng không dùng sức lớn.
Sau lần đầu tiên dùng sức, nửa cái đầu hài tử cũng chưa ra được.
Vương đại phu nói: “Tiếp tục, một, hai, ba, dùng sức.”
Chính vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, mọi người không tự giác nhìn qua, liền thấy Thẩm Việt đi đến.
Áo choàng trên người hắn còn chưa kịp tháo xuống, vẻ mặt vội vàng.
Sau khi hắn đi vào, vội vàng đóng cửa phòng, cởi áo choàng trên người, đi vào phòng trong.
Chu Lê thấy hắn dần dần đến gần, có một khoảnh khắc, đầu óc trống rỗng, chỉ ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn đã trở lại, hiện tại hắn mới trở về.
Thẩm Việt nhìn vào phòng trong, chỉ thấy Ngưu thị, Vương đại phu, còn có một nam tử.
Nam tử kia bị che mắt, nhưng hắn vẫn phân biệt ra là ai rất nhanh, đúng là Vương Hứa.
Hắn nhăn nhăn mày gần như không thể phát hiện. Vương Hứa sao ở chỗ này?
Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này, lập tức đi qua, ngồi
xổm bên mép giường, giữ chặt tay Chu Lê: “A Lê, thực xin lỗi, ta trở về
muộn, làm nàng chịu khổ.”
Chu Lê vừa nghe, lập tức muốn khóc lớn
lên, nhưng nàng làm gì còn sức để khóc, chỉ có nước mắt như vỡ đê chảy
xuống, không phát ra chút xíu âm thanh nào.
“Nàng đừng khóc, chờ
nàng khỏe lại, ta để nàng đánh để nàng mắng, cái gì ta cũng sẽ nói cho
nàng biết, ta không bao giờ giấu nàng nữa, đều là ta không tốt.” Thẩm
Việt nắm tay nàng, nhìn nàng nước mắt đầy mặt, tâm như bị ngàn vạn mũi
tên ghim chặt, hối hận tự trách ngay lập tức thổi quét lan tràn.
Chu Lê vô lực rút tay mình về từng chút một, nhắm mắt lại không nhìn hắn, chỉ rơi lệ.
Lòng bàn tay Thẩm Việt trống rỗng, tim cũng trống rỗng theo. Ánh mắt hiện lên một tia hoảng loạn. Nàng đang trách hắn.
Vương đại phu thấy thế, vội nói: “Nàng vốn dĩ đã không còn sức lực, không thể khóc như vậy, ngươi mau đi ra ngoài, thấy ngươi nàng liền khóc, vậy làm sao được chứ.”
Vương đại phu túm lấy Thẩm Việt đá ra ngoài. Thẩm Việt nhìn gương mặt tái nhợt của Chu Lê càng lúc càng xa, cho đến khi
hắn bị đẩy ra cửa phòng, cũng chưa từng thấy nàng mở mắt.
Sau khi cửa phòng khép lại, hắn mới nghe trong phòng truyền đến tiếng nói Chu
Lê suy yếu nhỏ bé: “Vương đại ca, chúng ta tiếp tục.”
Hắn vỗ một
chưởng đến trên cửa, ngón tay bỗng nhiên siết chặt, khớp xương tay vốn
đã rõ ràng, bởi vì quá mức dùng sức, dẫn tới đốt ngón tay đều bắt đầu
trắng bệch, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.