Thẩm Việt lắc đầu: "Không phải, đây chỉ là trừng phạt."
"Vậy kinh hỉ chàng nói là cái gì?" Chu Lê vừa nói, vừa chú ý cẩn thận ngồi vào
trên giường, cầm lấy quạt hương bồ phe phẩy không ngừng bắt đầu quạt
gió.
Thẩm Việt nhìn nàng nở nụ cười. Nụ cười dưới góc nhìn của
Chu Lê, ngốc không thể tả. Tức thì, liền thấy hắn đưa tay vào túi móc ra một bao giấy dầu.
"Là cái gì?" Chu Lê hơi kinh ngạc.
Thẩm Việt không trả lời ngay, cúi đầu xuống, bắt đầu xé từng lớp giấy dầu
ra, động tác hắn rất nhẹ, phảng phất như bên trong chứa thứ gì đó dễ bể.
Sau một lúc lâu, giấy dầu rốt cục được xé hết, lộ ra bên trong từng cái từng cái đỏ hồng hồng, sáng bóng loáng.
Chu Lê vui vẻ nói: "Kẹo hồ lô?"
Thẩm Việt đưa tới: "Ăn một viên thử xem." Từng viên kẹo được để riêng rẽ bên trong, hắn cũng không xâu chúng thành chuỗi.
Chu Lê cầm lấy một cái, xoay xoay nhìn một chút: "Không phải chàng không
cho ta ăn sao?" Sau đó đưa viên kẹo vào trong miệng, cắn xuống, lớp
đường bên ngoài xốp giòn thơm ngọt, phát ra từng tiếng răng rắc giòn
giã, lại nhấm nháp một phen, Chu Lê mới phát giác không đúng.
"Ủa? Ô mai?"
Phần thịt quả ô mai còn trong trêo hơn quả sơn tra, nước cũng nhiều hơn.
"Tại sao là ô mai?" Chu Lê không khỏi hỏi.
Thẩm Việt xuyên qua ánh đèn mờ mờ quan sát biểu tình trên mặt tức phụ, thấy
mặt mày tức phụ nhi còn tính hài hòa, cũng không có ý trách tội hắn
"Treo đầu dê bán thịt chó".
Hắn mới hơi hơi an tâm, vui vẻ giải
thích: "Ừm, đây chính là kẹo hồ lô ô mai. Lão bá bán kẹo hồ lô nói, kỳ
thực có rất nhiều loại quả có thể lấy làm kẹo hồ lô, quả táo, chuối
tiêu, táo đỏ đều có thể lấy. Chỉ là khi làm ra màu sắc không được đẹp
như sơn tra, để cũng không được lâu bằng sơn tra."
Chu Lê nhìn
kẹo hồ lô trong tay, lại nhìn Thẩm Việt, hiện tại mới ý thức được, buổi
chiều Thẩm Việt rời giường sớm hơn nàng đi ra ngoài, là vì mua kẹo hồ lô ô mai về cho nàng?
"Đây là buổi chiều chàng ra ngoài mua?"
Thẩm Việt nghe lời đoán ý một phen, phát hiện tức phụ xác thực không có dấu
hiệu tức giận, lập tức ngồi vào bên cạnh nàng: "Cũng không phải mua, là
ta làm."
Chu Lê cả kinh, "Chàng làm?" Quả thực khó có thể tin, hắn từng là nam tử đốt cháy phòng bếp của nàng nha!
Thẩm Việt gật gù: "Ờ, ta xuống đường, tìm tới một lão bá bán kẹo hồ lô, xin
ông cách làm kẹo hồ lô, lại mua ô mai cùng đường, ghé vào cửa hàng đậu
hoa làm."
Chu Lê nghe hắn nói lời này bất chợt phản ứng: "Phòng bếp ta còn ổn không? Lần này không bị cháy chứ?"
Thẩm Việt nghe vậy, nụ cười trên mặt cứng đờ, bất đắc dĩ nhìn Chu Lê: "Vi
phu thấm nhuần giáo huấn, lần này vô cùng chú ý cẩn thận, sau khi làm
xong kẹo hồ lô, dùng cửa lò đóng kín lò lại, tuyệt đối không cháy. Nàng
cứ an tâm ăn đi, mau mau lại nếm thử, xem mùi vị thế nào?"
Chu Lê ném nửa viên kẹo hồ lô ô mai còn lại vào trong miệng, nhấp nhấp miệng:
"Cũng được, chỉ là đường sên có chút quá lửa, nên có hơi đắng."
Thẩm Việt đối với đáp án này đã rất hài lòng: "Có thể được một câu "cũng
được" của phu nhân, không uổng công vi phu khổ cực một buổi trưa. Hắc
hắc."Hắn lại bắt đầu cười ngây ngô.
Chu Lê lấy thêm một viên từ
trong tay hắn lên ăn, không cần nói, đúng là càng mềm, cũng càng ngọt
hơn chất thịt quả sơn tra. nàng liên tiếp ăn bảy, tám cái, đến cái thứ
chín sau khi cắn một cái thực sự ăn không vô.
"Không được, no quá rồi, ăn không nổi nữa." Nói xong, liền định ném miếng còn lại vào sọt giấy cuối giường.
Thẩm Việt vội vàng ngăn cản: "Đừng vứt, ta ăn."
Chu Lê liền đưa nửa viên kẹo hồ lô đến bên mép Thẩm Việt. Nhưng Thẩm Việt cụp mắt cũng không há mồm.
Chu Lê không rõ hắn bị gì, lại đưa đến bên mép cho hắn: "Ăn không."
Thẩm Việt không nhúc nhích, mà lẳng lặng nhìn nàng, trong ánh đèn, môi Chu
Lê bị nhiễm một lớp nước ô mai hồng hồng, trong phòng lại tràn ngập mùi
kẹo hồ lô ngọt ngào, hắn đột nhiên không muốn làm người.*
*Tui giải thích chỗ này cho các bạn chưa hiểu rõ câu này, bạn nào hiểu thì bỏ qua nhan:
- Chương trước bị mẹ nhắc nhở chuyện phòng the khi vk có thai, Thẩm Việt
từng nói với mẹ, "con là loại người cầm thú như vậy sao", bây giờ thấy
vk quyến dzũ cầm lòng không đặng, nên ổng nổi tính cầm thú. Thành ra mới có câu ổng đột nhiên không muốn làm người nhan
Nắm chắc tay Chu Lê: "Phu nhân đút ta."
Nói xong, lập tức bỏ thêm một câu: "Dùng miệng."
Chu Lê ngẩn ra, lập tức muốn tránh thoát tay Thẩm Việt, ai biết Thẩm Việt
cũng không tha, trái lại kéo cổ tay nàng, nhẹ nhàng lắc lắc: "Phu
nhân..."
Tiếng gọi phu nhân này, lần thứ hai khiến Chu Lê nhận
thức hắn thật khác. Một nam nhân mới vừa trúng Trạng Nguyên, được phong
làm Tri phủ, còn biết làm nũng với tức phụ...
"Phu nhân, những
ngày vi phu ở kinh đô, mỗi ngày đều nhung nhớ phu nhân, thật vất vả thi
điện xong, lập tức liền trở về gặp phu nhân, về đến nhà mới phát hiện
phu nhân đã hoài thai, ta..."Hắn nói tới quá đỗi oan ức, giống bộ dạng
bị người bắt nạt.
Tuy rằng hắn chưa nói hết lời, nhưng Chu Lê nào có không hiểu. Dù sao Thẩm Việt cũng là một nam nhân bình thường. Lúc
trước đã nghe bạn tốt cùng thôn Đào Hoa nói qua, người mà, mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân, một khi chỉ cần nếm trải được chỗ tốt kia, căn bản sẽ dừng không được, ngươi sẽ không ngừng thưởng thức. Trước đây nàng lý
giải không được, dù sao lần đầu thành thân, trải nghiệm kia cũng không
tốt lắm.
"Này... Được thôi, bất quá chàng phải cẩn thận, không được động đến bảo bảo."
Chu Lê nhét nửa viên kẹo hồ lô đến bên môi, dùng răng khẽ cắn phía trước, không để kẹo lọt vào trong miệng.
Thẩm Việt chậm rãi để sát vào, hắn cũng sợ đụng tới bụng Chu Lê, nên không dám động thân thể, chỉ cố rướn cổ qua.
Khi hắn ngậm được viên kẹo hồ lô ngọt ngào, Chu Lê thừa cơ lỏng hàm răng
ra, lại dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng đẩy đẩy, đưa toàn bộ phần thịt quả vào
miệng Thẩm Việt. Nàng làm như vậy, vốn chỉ vì có thể đút toàn bộ kẹo hồ
lô cho Thẩm Việt ăn, vậy mà, đầu lưỡi nàng duỗi ra lại không rút về
được.
Bị hắn hút một cái, chớp mắt tiến sâu thêm.
Hắn vừa vờn cái lưỡi mềm mại trơn trợt của Chu Lê, vừa cắn nát phần thịt quả trong miệng.
Nước ô mai trong veo tan ra trong miệng, hai người đều được nếm tư vị ngọt
ngào này. Còn có lớp vỏ đường giòn xốp, vỡ vụn thành ngàn vạn hạt đường, theo hai người đùa bỡn, vuốt nhẹ lên trước, hơi quét qua đầu lưỡi, có
chút xíu đau, lại dường như không phải cảm giác đau, càng giống như dùng ngón tay di di lên mớ cát mịn.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có gió đêm thổi tới, trước ngọn đèn chập chờn, bóng hai người phía trước cũng chập chờn theo.
Hồi lâu sau hai người mới tách ra, bọn họ đều từng nhung nhớ lẫn nhau, nên giờ khắc này, nụ hôn có vẻ đặc biệt dài.
Sau một hồi, Chu Lê đột nhiên nhíu mày một cái, sau đó khẽ rên một tiếng.
Thẩm Việt căng thẳng trong lòng, vội vàng thả nàng ra: "Sao vậy?"
Chu Lê cúi đầu nhìn bụng một chút, lại đưa tay vuốt vuốt: "Hài tử đá ta một cái, nhất định là nhắc nhở ta nên đi ngủ."
Thẩm Việt có chút mất mát: "Như vậy a... Vậy nàng nhanh ngủ đi, đây đây, ta dìu nàng nằm xuống."
Thẩm Việt đứng lên, đỡ nàng, chú ý cẩn thận đỡ nàng nằm xuống giường, cuối cùng, còn giúp nàng cởi giày.
Chu Lê nằm xong, thấy Thẩm Việt cũng không có ý muốn lập tức lên giường: "Chàng còn chưa ngủ sao?"
Thẩm Việt ho nhẹ một tiếng: "Ta... Ta ra đây một chút" Nói xong, liền xoay người đi đến cửa phòng.
Chu Lê còn chưa kịp gọi hắn lại, người đã mở cửa đi ra ngoài.
Nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ hắn đi nhà vệ sinh. nàng trở mình, quyết định chờ hắn về lại ngủ chung.
Đêm qua nàng lên giường trước, một lát sau lại ngủ quên, còn chưa kịp nói
chuyện với hắn, đêm nay nàng muốn tán gẫu với hắn một chút.
Nàng
nằm trên giường chờ, chờ rồi chờ, đợi đến khi bấc đèn trong ngọn đèn sắp sửa cháy hết, đợi đến khi mí mắt nàng từ từ kéo xuống, Thẩm Việt mới
rón ra rón rén đi trở về.
Khi hắn về đến, thấy mặt nàng hướng ra
ngoài nhắm hai mắt, cho rằng nàng đã ngủ, hắn đá giày, chậm rãi leo lên
từ cuối giường, nằm thẳng bên trong giường.
Vậy mà mới vừa nằm xuống, liền nghe nữ tử bên cạnh nói: "Về đến rồi à? Sao đi lâu vậy?"
Thẩm Việt đàng hoàng trịnh trọng, như sự thực nói: "Vừa rồi ta đi nhà xí,
vừa hay cha cũng ra đến, nên ngồi nói chuyện với cha một lúc."
Chu Lê không nghi ngờ hắn: "Nha..." Nói, mở mắt ra, cố hết sức trở mình,
hướng mặt vào Thẩm Việt, tay trái đặt dưới giường, tay phải giơ quạt
hương bồ quạt gió cho mình.
"Việt lang, có người nói thi điện có
thể nhìn thấy Thiên Tử, chàng có nhìn thấy không? Hoàng Thượng ra sao?"
Ngữ khí Chu Lê mang theo hưng phấn hỏi.
Thẩm Việt lấy cây quạt: "Ta giúp nàng quạt."
Chu Lê mở to mắt hạnh, nhích đến gần hắn. Có phu quân ở bên cạnh cảm giác thật tốt.
"Bệ hạ ngồi ở phía trên cung điện, chúng ta đứng phía dưới, luôn cúi thấp
đầu, Thiên Tử uy nghi, há có thể mặc người nhìn loạn." Thẩm Việt nói.
Chu Lê lại hỏi: "Vậy hoàng cung là cái dạng gì? Gạch là dùng ngọc thạch lát tường sao? Còn có những cột chống kia, đều nạm bảo thạch hết sao? Mái
ngói nóc nhà có phải đều bằng ngói lưu ly?". Đam Mỹ Hay
Nàng hỏi liên tiếp, mà Thẩm Việt chỉ đáp vỏn vẹn bốn chữ: "Chưa từng chú ý."
Chu Lê nhất thời im lặng.
"Kinh đô chơi vui không? Có người nói chợ đêm kinh đô rất phồn hoa, cả đêm
đều đèn đuốc sáng choang, không giống Cam Thủy trấn chúng ta, cách mười
ngày nửa tháng mới có một lần chợ đêm."
Thẩm Việt đúng sự thật nói: "Chợ đêm ngược lại cũng sẽ không mở cả đêm, đến giờ Tý cũng bị cấm đi lại ban đêm."
Chu Lê nhìn hắn, vẻ mặt Thẩm Việt trước sau vẫn chất phác nghiêm túc, nàng
lại như hỏi hắn một số vấn đề, mà vấn đề hỏi đến cũng là liên quan đến
những kinh sử khô khan kia.
Cũng không biết hắn đang bị gì, đi
nhà xí về liền thành như vậy, chẳng lẽ là buồn ngủ? Nhưng tối nay nàng
đã muốn trò chuyện với hắn, lập tức, nàng chuyển con ngươi, nghĩ đến một vấn đề khá là lắt léo.
"Nghe nói chốn yên hoa* ở kinh đô vô cùng phát đạt, thanh lâu kỹ viện mỹ nữ như mây, tài mạo song toàn liên tục
không ngừng, ngay cả ta cũng nghe nói qua, Nam có Liễu Tư Tư, Bắc có Tần Miên Miên. A, chàng có gặp qua Tần Miên Miên này không, có phải rất đẹp thật không?"
*Yên: khói, Hoa: bông. Cảnh phong lưu, nơi phồn hoa đô hội
Đầu Thẩm Việt từ sau khi ra khỏi tịnh phòng vẫn nằm ở trạng thái trống
rỗng, hắn vốn muốn về đến lập tức đi ngủ, mà sao tinh thần tức phụ lại
quá tỉnh táo, đuổi theo hắn hỏi các loại vấn đề. Nhìn xem, đây lại là
vấn đề gì?
Ai? Ai có xinh đẹp hay không?
"... Vi phu chưa từng gặp."
Chu Lê nhìn hắn: "Chàng không đi mấy chỗ kia sao? Nghe nói rất nhiều văn
nhân nhà thơ, cần phải đi đến đó mới có thể viết ra văn thơ hay được."
Thẩm Việt nói: "Đây đều là mấy cái cớ của nam nhân thôi, viết văn thơ, chỉ
cần câu từ dạt dào, ngay cả đi nhà xí cũng có thể viết được một bài,
không cần đi đến chỗ chuyên môn nào khác."
Chu Lê nghe vậy nở nụ
cười: "Chàng ít giả bộ làm chính nhân quân tử lại đi, từ ngày chàng nhảy qua tường viện của ta, ta xem như đã rõ, cõi đời này nào có quân tử
chân chính gì, dù sao cũng đều là giả vờ giả vịt thôi."
Thẩm Việt lần này hoàn toàn nghe hiểu ý nàng, vội vàng giải thích: "Phu nhân
không nên so sánh vi phu với các nam nhân khác, vi phu cũng chỉ như vậy
với một mình phu nhân. Với những cô nương khác, một chút hứng thú vi phu cũng không có, rất lâu trước đây vi phu đã từng thử."
Lời vừa nói ra, ngay cả Thẩm Việt cũng giật mình, lập tức kinh hoảng lên.
"Chàng từng thử? Với ai?" Chu Lê đột nhiên nhạy bén bắt lấy trọng điểm.