Lần này vì để chúc mừng Ôn Cẩm Sanh mà đã bao toàn bộ lâm viên. Ôn Dư
chưa từng ăn ở nhà hàng này, chỉ nghe nói nguyên liệu ở đây cao cấp, phí dịch vụ cao, ban đầu nơi này là vương phủ cũ, rất tráng lệ. Nhưng Đại
Thanh đã tàn bao nhiêu năm rồi.
Ngày mai phải gặp đám người kia, Ôn Dư sợ chính mình sẽ lại gây chuyện. Lý Đông Ngọc nhiều lần ra lệnh
và giảng giải cảnh cáo cô, cũng không thể hoàn toàn bảo đảm cô nghe lời.
Ôn Dư còn nhớ anh ta không cho phép cô đi lung tung, chỉ có thể ăn chút gì đó, ngồi trong phòng khách dùng điện thoại xem tin tức. Một loạt chấm
đỏ dày đặc, nhìn thì náo nhiệt nhưng chẳng có tin tức có ích gì, toàn
cái gọi là "bạn bè trong nghề".
Lý Đông Ngọc không hỏi cô mấy năm nay đang làm gì, chắc cũng chẳng có hứng thú. Ôn Dư dọn ra ngoài, không lấy một xu nào, nhưng cũng không muốn phải giao tiếp với ai nên tạo một tài khoản trên mạng. Công việc chủ yếu là về âm thanh, cũng cọ được ít
nhiệt nhưng không có nhiều fans, hàng chục ngàn fans nhưng ngay cả đơn
đặt hàng cũng không có lấy được một cái.
Những chị em trong nhóm
khuyên Ôn Dư nên lộ diện, có lợi cho việc tăng nhiệt độ với fans, dễ
dàng hơn trong hình tượng cá nhân nhưng khuôn mặt Ôn Dư không nên lộ ra. Lợi thế duy nhất của cô là giọng nói, nếu phá vỡ ấn tượng tốt thì sẽ vô duyên tự đập vỡ bát cơm của mình.
Đến bây giờ cũng chỉ miễn cưỡng sống qua ngày.
Chứ đừng nói đến chuyện có tiền đồ gì.
Lý Đông Ngọc lại cao cao tại thượng đề nghị, sau khi tốt nghiệp đưa cô vào công ty với một chức vụ nhàn rỗi, nhưng Ôn Dư không chịu nổi, cô không
phải người có tính cách an phận, cho dù là làm ra những chuyện xấu hổ cô cũng không cam lòng bị người khác bỏ qua.
Cô cúi đầu trả lời tin nhắn của fans, hầu như trả lời từng cái một, vô cùng quý trọng. Không
chú ý đến đã 12h, cho đến khi cô nhận ra thì nghe thấy tiếng mở cửa ở
sau lưng.
Lý Đông Ngọc bước ra khỏi cửa, mang theo hơi nóng vừa
tắm xong, mặc áo choàng tắm, tóc ướt sũng rủ xuống, lông mi vẫn còn dính nước, làn da trông cũng ẩm ướt hơn. Áo choàng tắm buộc lỏng lẻo, một
giọt nước chảy dài từ trên cổ xuống đến xương quai xanh. Nhìn thấy Ôn
Dư, anh ta mới ý thức được trong nhà còn có người khác, cũng trách thói
quen thường ngày của anh ta.
Lập tức khép vạt áo lại, trùm khăn lông lên đầu: "Cháu chưa ngủ à?"
Ôn Dư vội vàng tắt điện thoại, co rụt lại nói: "Cháu ngủ không được, cháu
không biết cậu sẽ ra ngoài, không thì sẽ để dành chỗ cho cậu." Nhà Lý
Đông Ngọc rất lớn, Ôn Dư biết anh ta chắc chắn sẽ không muốn ở chung một phòng với mình.
Lý Đông Ngọc nhàn nhạt "ừ" một tiếng, không để ý đến cô.
...
Ôn Dư đi theo sau lưng Lý Đông Ngọc, đi vào bên trong, từ xa đã nhìn thấy
Ôn Cẩm Sanh mặc quần áo như bạch mã hoàng tử, anh ta đứng đó, trên mặt
không có biểu cảm gì, nói chuyện với anh em họ.
Anh ta là diễn viên chính, dù ở bất cứ đâu cũng thu hút sự chú ý.
Em họ cũng thấy Ôn Dư nhưng không để ý đến cô, lộ ra vẻ chán ghét, một
đống thanh niên ăn mặc thời thượng không ai nhìn đến bên cạnh, tụ tập
nói chuyện phiếm. Ôn Dư đoán các cô ấy hơn phân nửa là đang nói chuyện
mình lăn lộn thành con quỷ như hiện tại.
Trước đây cô có thù với
em họ út, em họ út nói xấu cô, cô đánh cô ta. Ngày hôm sau cha mẹ em họ
út dẫn đến cửa, nói cô đánh hỏng mặt em họ nhưng đó chỉ là chút trầy
xước ở tay, vì vậy Ôn Dư bị phạt.
Cha mẹ cũng không đánh hay mắng để trị cô nhưng họ dùng một cách thông minh hơn, họ bắt cô đến bác sĩ
tâm lý, không ép cô uống thuốc, điều này khiến người khác cảm thấy Ôn Dư có bệnh, là bệnh thần kinh.
Bọn họ đều nói Ôn Dư có bệnh, cần
nghỉ ngơi, còn cho cô nghỉ học nửa năm không cho cô đi đâu. Mời giáo
viên đến dạy cũng là người nghiêm khắc nhất, sắp xếp cho cô các lớp học
nặng, lúc này cô càng chán ghét việc học hơn.
Ôn Cẩm Sanh thi đậu Đại học A, Ôn Dư bị nhét vào một trường chỉ cần có tiền là học được. Họ nói với Ôn Dư, họ đã làm hết trách nhiệm của mình, bao nhiêu người muốn có gia đình như Ôn Dư mà không được, tóm lại sau này cô muốn tự sinh tự diệt thế nào cũng được, đừng nghĩ đến việc được thơm lây nhờ bọn họ.
Cô cần nhờ bọn họ sao? Ôn Dư nhếch khóe môi, vẫn là cười không nổi.
"Về rồi à?" Cuối cùng Ôn Cẩm Sanh cũng thấy cô, đôi mắt đen nhánh kia không dao động gì nhiều, vẫn là bộ dáng chán ghét nhìn cô.
Ôn Dư tự véo tay mình, "Ừm."
"Đi thôi, mẹ đang ở bên trong." Anh ta và cậu Lý Đông Ngọc nói với nhau vài câu, Lý Đông Ngọc đi rồi, nhiệm vụ cũng chỉ đến đây. Để lại cô đi theo
Ôn Cẩm Sanh.
Anh ta đi đường không phát ra tiếng, giống như ma vậy.
"Cô cao lên rồi." Ôn Cẩm Sanh khách quan nói.
Ôn Dư nhìn đóa hồng trước ngực anh ta, ăn mặc như này chẳng khác nào chú
rể, tây trang đen, hoa hồng đỏ, anh ta rất đẹp trai nhưng đáng tiếc là
lại đeo mặt nạ. Ôn Dư cau mày, cô không sợ Ôn Cẩm Sanh, chỉ sợ Lý Đông
Ngọc mà thôi.
"Anh có biết bây giờ anh rất giống một người đàn ông chất lượng cao không?"
Ôn Cẩm Sanh nghe không hiểu cũng không hỏi lại cô.
Anh ta căn bản không thèm để ý đến sự châm chọc mỉa mai của Ôn Dư. Hiện giờ Ôn Dư cũng không thể giống như lúc nhỏ lao vào đánh nhau với anh ta,
nhiều lắm là lời nói như giấu dao kiếm mà thôi. Ôn Cẩm Sanh hỏi cô: "Gần đây cô thiếu tiền sao?"
Ôn Dư dù thế nào cũng không thèm tiền của anh ta, đây là bố thí
Người khác nghe thấy còn nghĩ Ôn Cẩm Sanh khoan dung độ lượng nhưng Ôn Dư
biết, khi mình bị bắt nạt, anh ta cũng đứng từ xa mà nhìn giống như nhìn vào không khí.
Anh ta tuyệt đối không hề độ lượng.
Ôn Dư lạnh lùng trả lời: "Không thiếu."
Ôn Cẩm Sanh lại nói thẳng khiến cô cảm thấy xấu hổ: "Trước kia cô không
mặc loại quần áo này." Tầm mắt của anh ta rơi vào trên người Ôn Dư.
Trước kia mặc dù Ôn Dư không có nhiều tiền tiêu vặt như anh ta nhưng ăn
mặc rất đẹp, hiện giờ nhìn trúng cái gì cũng không có tiền mà mua.
Mặt mũi cô bị mất sạch, cô mặc loại quần áo giày dép chỉ có mấy chục tệ,
trong khi Ôn Cẩm Sanh mặc một bộ đồ được may riêng, đeo đồng hồ, trưởng
thành, ổn trọng. Cô nghĩ Ôn Cẩm Sanh nhất định sẽ rất nổi bật, cô vừa
mới thấy bạn học của anh ta, đều là học sinh ăn mặc đơn giản mộc mạc.
Bọn họ đều thích Ôn Cẩm Sanh, nói trước kia Ôn Cẩm Sanh khiêm tốn, thành
tích lại tốt, không ngờ trong nhà lại có tiền như vậy, trong mắt họ đều
lộ ra vẻ sùng bái. Bất luận từ phương diện nào mà nói, Ôn Cẩm Sanh đều
đáng để người khác ngưỡng mộ.
Ôn Dư thì không.
Cho nên cô căm hận Ôn Cẩm Sanh.
"Em gái kia của chúng ta đâu?" Ôn Dư hỏi anh ta.
Ôn Cẩm Sanh nghĩ một lát mới nhớ ra: "Đi dạo phố với mẹ rồi, vừa mới về
nhà, mẹ rất thích con bé. Rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn, thành tích cũng
tốt."
"Vậy còn anh?"
"Tôi đương nhiên cũng thích, cô là em gái, cô ấy cũng là em gái, tôi đều sẽ chăm sóc cả hai." Nhưng trong mắt anh ta không có chút độ ấm nào, Ôn Dư không tin lời anh ta. Anh ta nói
xong câu này, cô em gái kia liền tới đây.
"Anh Cẩm Sanh." Một cô
gái tóc dài đi đến, mắt hạnh, mặt trái xoan, trên mặt có lúm đồng tiền,
nhìn thấy Ôn Cẩm Sanh lập tức nở nụ cười. Ôn Dư không thích cô ta. Không phải cô ta là người như thế nào, mà bất cứ ai ở vị trí này của cô đều
sẽ không thích cô ta.
Cô ta cẩn thận nhìn Ôn Dư, trong mắt lại không lộ ra cảm xúc gì.
Ôn Dư nghĩ, hoặc là ngốc hoặc là tâm tư sâu xa, nếu không không thể nào
bất động như vậy. Hai người họ đứng cùng nhau như cảnh đẹp ý vui, so với em gái ruột là cô này thì càng giống như anh em ruột sinh ra từ cùng
một mẹ hơn.
Ôn Cẩm Sanh đưa tay về phía cô: "Em muốn đến đây không?"
Ôn Dư không cho anh ta mặt mũi: "Cút ngay."
"Không cần như vậy, hôm nay tâm trạng mẹ tốt, em như vậy gây sự với bà ấy, bà
ấy sẽ phạt em." Ôn Cẩm Sanh giống như thật sự suy nghĩ cho cô, "Gần đây
thân thể mẹ không khỏe, anh lại không ở bên cạnh, Đường Song chăm sóc
rất vất vả."
Dù sao cũng sẽ không nhớ đến cô, nhìn thấy cô cũng
khó chịu đâu có đẹp và ngoan ngoãn như em gái mới. Thì ra em gái mới này tên Đường Song, đọc trong miệng chính là mật ngọt, còn không phải là áo bông tri kỷ sao?