Nhưng sắc mặt cô vẫn dịu dàng, ánh mắt dừng lại trên quần áo anh ta,
dường như có hơi giật mình mà nhìn nhiều lần, cô nói với Từ Kiệt: "Tôi
vẫn luôn làm phiền anh cũng không hay lắm... Nếu có thể tôi sẽ bồi
thường cho anh, sau này tôi sẽ tìm một chỗ mới. Anh yên tâm đi, tôi cũng không đến nhà bạn nữa, không để anh ta tìm được."
"Tôi không cần tiền của em." Từ Kiệt tiến lên một bước, nâng cao giọng, gần như là lập từ chối điều kiện của cô: "Em coi tôi là gì? Tôi giúp em chỉ vì chính
em."
Anh ta biết không thể nhận tiền này, điều đó có ý nghĩa hai
người đã thỏa thuận xong, hoàn toàn không dính líu nữa, Ôn Dư sợ thiếu
ân tình của anh ta, sau khi tốt hơn liền muốn bỏ rơi anh ta. Từ Kiệt
hiểu quá rõ sự khôn khéo của người giàu, bọn họ cảm thấy trên đời này
chuyện gì cũng có thể dùng tiền để giải quyết, muốn thiếu ân tình của
bọn họ còn khó lên trời.
Trong lòng lạnh lùng như nước, lời này
của Ôn Dư rõ ràng là nói lên thái độ mấy ngày nay của cô vẫn chưa thay
đổi, cô vẫn xem đây như một nơi xa lạ. Từ Kiệt ý thức được bản thân thất thố nên thu hồi bộ dáng sốt ruột lại, nở nụ cười khổ: "Thật ra em muốn ở bao lâu cũng được, một mình tôi cũng rất buồn chán, nếu có chỗ nào
khiến em không vui thì em có thể nói."
Anh ta chưa từng có thái độ như vậy với ai, ngoại trừ Ôn Dư.
Ôn Dư không định đi vào nhà, cầm túi đứng ở huyền quan, cuối cùng hai
người đều im lặng. Một lúc sau cô mới chậm rãi mở miệng nói: "Tôi không
muốn cứ luôn làm phiền anh, nếu anh đồng ý, tôi sẽ ở lại ba ngày nữa."
Sau đó sẽ rời khỏi đây, cô vẫn còn nơi khác để đi, tảng đá trong lòng Từ
Kiệt rơi xuống, đôi mắt nhìn Ôn Dư càng dịu dàng hơn, thật ra cũng không thể nói là do anh ta nhìn vào những nhân tố bên cạnh Ôn Dư, anh ta bắt
đầu thích cô... Ví dụ như tính cách, hành động dễ thương và cả đôi mắt
kia của cô nữa.
Có lẽ anh ta thích Ôn Dư không phải vì xuất thân
của cô? Từ Kiệt nghĩ đến khả năng này, nếu hiện giờ Ôn Dư khổ sở hoặc
không có tiền, anh ta có muốn tiếp tục hay không, sau đó anh ta phát
hiện mình nguyện ý tiếp tục cùng cô.
Anh ta cảm thấy mình ngày càng đê tiện.
"Ba ngày cũng được, em muốn ở bao lâu cũng được." Từ Kiệt nhận lấy túi
trong tay cô, treo lên giá, cúi người thu dọn lại, trong nháy mắt Ôn Dư
nghĩ đến những người phụ nữ ngốc nghếch luôn cắm cúi trong bếp và phòng
khách.
Anh ta quét dọn căn nhà sạch sẽ, trang trí những món đồ mà cô mua, thảm và giấy dán tường đều đổi thành một phong cách hoàn toàn
mới, cố gắng dựa theo sở thích của cô. Anh ta đeo tạp dề, còn cắt móng
tay thật ngắn cho tiện làm việc, còn đổi cả bột giặt quần áo và nước rửa bát.
Nhưng những thứ này đều không có tác dụng.
Ôn Dư
không nói gì, cô đi qua chỉ vào cổ áo Từ Kiệt: "Anh xem anh đi, quần áo
nhăn nhúm cả rồi." Nhưng cô không duỗi tay ra chạm vào mà thu tay lại,
Từ Kiệt nhìn thấy cả.
Giữa bọn họ không có bất kỳ quan hệ gì,
đương nhiên không thể thân mật... Nhưng Ôn Dư như vậy, có phải không
muốn chạm vào anh ta không? Anh ta ném những ảo tưởng trong đầu đi, lại
chăm chú nhìn khuôn mặt cô.
Nhìn Ôn Dư thế nào cũng không có dấu
hiệu tức giận, cô cũng không phải người lạnh lùng, cho dù là trước đây
hay bây giờ, đôi mắt kia đều không thể thay đổi. Từ Kiệt nhớ đến lúc
trước cô luôn đến phòng khám nhìn anh ta.
Gương mặt anh ta nóng lên, muốn nói gì đó nhưng lại không có đề tài chung với Ôn DƯ: "Cô có đói không?"
Ôn Dư luôn nói những chuyện xa vời với anh ta, ví dụ như đánh golf, đua
ngựa lướt sóng, cũng nói rõ những quy tắc đạo lý đó, khi đó, cô nằm trên sofa, lại khiến anh ta cảm thấy như cô đang nằm dưới ánh nắng rực rỡ,
còn cô vẫn luôn quyến rũ phóng khoáng như vậy.
Đây là điều Ôn Dư
muốn, hoàn toàn ngăn cách mọi thứ từ anh ta, để anh ta cảm thấy bản thân như trò hề. Ôn Dư cũng không tham gia quá nhiều hoạt động xã giao, mấy
thứ cô nói đều không có, đến cả gậy golf cô còn chưa từng chạm vào.
Điều này không ngăn cản việc cô trở nên khác biệt.
Ôn Dư chớp mắt, gật đầu nói: "Cũng không đói lắm, tôi vừa ăn cơm với bạn, tôi mua quà cho anh này."
Quán cafe cô đi cùng Liên Túc có tặng quà, bao bì in rất đẹp, cô đặt món quà được đóng gói cẩn thận trước mặt Từ Kiệt, giống như một cô bé chia sẻ
đồ của mình với bạn, cô lại lấy bánh kem trong túi ra, còn có một bó
bách hợp tươi mới.
Hiển nhiên hoa này là do người gọi là bạn kia
tặng, Từ Kiệt không tin chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần gì, như bây giờ
vậy, nhưng anh ta vẫn cố nặn ra một nụ cười, đôi mắt chân thành nhìn cô: "Xem ra hôm nay cô rất vui."
"Đúng thế, có một nhà hàng đã rất
lâu tôi không đến rồi, lần này đi cùng bạn." Ôn Dư chỉ vào địa chỉ trong điện thoại: "Chính là nơi này, trước kia tôi thường cùng anh trai đi ăn ở đây, hiện giờ không có cơ hội nữa."
Từ Kiệt nhìn cái tên kia, cả người tê rần.
Nơi cô chỉ là nhà hàng trên không, theo phong cách Tây Ban Nha, đồ ăn ngon
miệng hấp dẫn, giá đắt đỏ, trên đơn giá có đến mấy số không, một đĩa cơm rang hải sản bình thường đã đến 288 tệ.
"Chỗ này..." Anh ta muốn nói gì đó.
Thì nghe thấy Ôn Dư tiếp tục chia sẻ: "Hôm nay chúng tôi nói chuyện rất vui, còn chưa hẹn thời gian lần sau gặp mặt."
Nếu là bạn khác giới, anh ta không cảm thấy mình có thể thắng được đối
phương. Từ Kiệt càng bất an hơn, cảm thấy trong lòng khó chịu, anh ta
vẫn nói tiếp: "Tôi cũng không biết cô thích ăn ở đây, nếu cô nói sớm,
tôi sẽ đưa cô đi ăn."
Ôn Dư cười: "Thật không?"
Từ Kiệt cắn răng, cố gắng làm ra vẻ tự nhiên: "Đương nhiên rồi."
Hiển nhiên anh ta cảm thấy rất đắt, cực đắt, đắt là đúng rồi.