Ôn Dư lộ ra vẻ mắt mất kiên nhẫn, xuất phát từ sự tu dưỡng cô cũng chỉ
hơi cau mày, khẽ mím môi, khi Liên Túc vừa định há miệng nói gì đó thì
cắt ngang lời anh ta: "Nếu như vừa rồi quấy rầy anh thì tôi xin lỗi, nếu anh cần bất kỳ bồi thường nào cũng không có vấn đề, tất nhiên, tôi nghĩ anh hẳn là không phải người nhỏ mọn như vậy."
Tính cách Liên túc không được tốt lắm, ngày thường đều là người ta nịnh nọt anh ta, anh ta vẫn còn giữ nụ cười giả tạo, khi bị từ chối cũng không thất thố.
"Vậy thật đáng tiếc." Anh ta ra vẻ cảm thán.
Ôn dư không nói gì, cô ngồi trên ghế đã bắt đầu thu dọn túi, nhìn dáng vẻ
thì hôm nay không có tâm trạng đọc sách gì, hiển nhiên là cô không thích anh ta. Liên Túc cũng cảm thấy mình không để lại ấn tượng tốt gì cho
cô, chuyện này không thể sốt ruột, phải từ từ.
Liên Túc nhìn sách cô cầm trên tay: "Dạo này cô đọc sách này sao? Nếu cô thích loại này thì tôi đã từng đọc một cuốn."
Cuối cùng cũng là chuyện quen thuộc với anh ta.
Ôn Dư 'miễn cưỡng' mà tiếp nhận hảo ý của anh ta, cuối cùng ngẩng đầu nhìn anh ta: "Anh biết ở đâu sao?"
Liên Túc cười một cái: "Lần sau em đến đây, tôi chỉ cho em."
Cũng không biết Ôn Dư có để tâm không, nói lời này ra, anh ta thấy động tác
của cô dừng lại, sau đó cô vẫn thờ ơ như cũ mà thu dọn đồ đạc. Cô còn
đem theo một ba lô, màu nâu để một cuốn sách lớn bằng bàn tay, một cái
bút, bút này viết ra những dòng chữ tinh tế.
Gọn gàng, nét bút rõ ràng, dường như có thể nhìn ra cá tính của chủ nhân nó.
Ôn Dư tức giận trừng mắt với anh ta, đeo balo lên, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài. Nhìn dáng vẻ giống như là bị chọc giận. Liên Túc biết
như vậy không hay, nhưng cô gái này thật đáng yêu, xem dáng vẻ này của
cô, cũng không biết lần sau có đến không.
...
Đi đến cầu
thang, Ôn Dư kiềm chế vẻ mặt sắp thay đổi của mình, thẳng đến khi đi đến chỗ xe vẫn giữ sắc mặt như vậy, tư thái thẹn thùng yên tĩnh, cô bỗng
nhiên nhớ lại, từ cửa sổ tầng 2 thư viện có thể nhìn thấy chỗ này.
Mãi đến khi cửa sổ xe đóng lại, cô quả nhiên thấy ở cửa sổ có một bóng
người quen thuộc. Làm việc vẫn phải toàn diện hơn, nếu cô không thể duy
trì trong một thời gian dài thì càng có nguy cơ bại lộ. Tên Liên Túc này vẫn khác với Hoắc Phong, cô không thể coi mọi người đều trở thành tên
ngốc mà chơi đùa.
Cô thở ra một hơi ngột ngạt, kiềm chế nhiều
lần, lúc này cô nới lỏng ba lô ra, cả người dựa vào ghế xe. Cô mặc kệ
ánh mắt kinh ngạc của tài xế: "Đến đường xx."
Tài xế cũng biết
đạo lý hỏi ít nghe nhiều, đạp chân ga đưa cô đi. Buổi chiều Ôn Dư còn
một cuộc hẹn, lịch trình của cô dày đặc, thường xuyên liên lạc giữ mối
quan hệ với các phu nhân, buổi tối thì đưa ra 'chỉ điểm' cho tình yêu
mới của Trần Phượng Thần.
Cô không phải người tay trắng, mặc dù không có khuôn mặt người gặp người thích, không có vận may tốt, nhưng cô còn có ký ức.
...
Trước mắt chỉ là lần gặp đầu tiên, mục đích là để lại ấn tượng cho Liên Túc.
Cô vốn dĩ không dự định dựa vào một cơ hội mà thành công tiếp xúc đối
phương, Liên Túc tuyệt đối không phải tên ngốc như Hoắc Phong. Ôn Dư cần làm là chỉ để lại ấn tượng cho anh ta, còn hành động cụ thể... là
chuyện của anh ta.
Cô không xác định được Liên Túc, những chuyện
cô điều tra về anh ta đều là từ giấy tờ, tiến đến suy đoán. Nhưng nhìn
vào tình huống trước mặt thì phương hướng của cô không sai lầm.
Còn có lần thứ 2, thứ ba tiếp xúc...
Cô có kế hoạch duy trì tần suất một lần một tuần, thỉnh thoảng sẽ thấy
nhau, đôi khi cô thay đổi vẻ ngoài của mình, phát hiện tung tích của anh ta ở quán bar. Ngoài miệng nói là thích văn nghệ nhưng thân thể vẫn là
thành thật nhất. Vào lúc Liên Túc đang ngồi chơi với đám bạn của mình
thì Ôn Dư cầm ly rượu, thành thạo bắt chuyện với bartender.
Họ
không chỉ hoạt động trong mọt quán bar, nhưng bây giờ Ôn Dư chỉ có thể
đến nơi này, những nơi khác cần giấy tờ tùy thân. Dù sao cũng có rất
nhiều thứ không thể để lộ ra.
Sau khi uống rượu, cô nhận được tin nhắn thúc giục của tiểu hot girl.
Cô còn có một buổi tiệc.
Party tư nhân của đám bạn bè của tiểu hot girl.
Cô ta dường như muốn Ôn Dư đến chống đỡ sân khấu, năm ngoái một số sản
phẩm cô ta giới thiệu có vấn đề về chất lượng, sự nghiệp cô ta bị giáng
một đòn mạnh. Nếu gần đây không phải cô ta tiếp cận được Trần Phượng
Thần thì có lẽ đã tiếp tục sa sút, nhưng cô ta cũng biết rằng đây không
phải giải pháp lâu dài, cô ta rất muốn kết giao với Ôn dư.
Tốt
nhất là thể hiện được giá trị của mình, càng tốt hơn nếu có thể trở
thành bạn bè của Ôn Dư. Cô ta không chỉ một lần hỏi thăm tin tức của Ôn
Dư từ Trương Khâm Vọng, từ miệng anh ta nghe được đủ lời khen ngợi, về
nhân mạch của cô rộng lớn thế nào, ra tay hào phóng thế nào, chỉ là
Trương Khâm Vọng cũng không biết lai lịch cụ thể của Ôn Dư.
Đây
không phải chuyện họ nên hỏi thăm, dựa vào thông tin mơ hồ hiện tại thì
đã phác thảo bức tranh phía sau Ôn Dư. Cô ta cũng không thể bỏ lỡ chuyện này, cơ hội không có nhiều, cái này so với đi theo Trần Phượng Thần thì đáng tin hơn nhiều.
...
"Cô nói Ôn tiểu thư kia là người
nào?" Bên tay trái có một người đàn ông mặc áo khoác đen, trang điểm có
chút ma mị, cánh tay xăm hình, ngũ quan trung tính, xỏ khuyên môi.
Đây là một đồng nghiệp cũ của tiểu hot girl, cũng đang làm trong công
nghiệp làm đẹp. Ngoài ra còn rất nhiều đàn ông phụ nữ, không mấy quen
thuộc, dù sao những bữa tiệc này cũng được tổ chức bởi T tỷ cùng ngành,
mang đến một số gương mặt mới.
"Cái gì mà người nào? Anh hỏi
nhiều như vậy làm gì? Anh nghe đây, các người đừng có ăn nói lung tung,
đừng có thất thố." Cô ta biết một khi tụ tập sẽ rất loạn, ít nhất là ở
trong cái vòng bé tẹo của bọn họ này rất loạn, cũng rất bẩn thỉu, cũng
không thể làm ô uế đôi mắt của Ôn Dư được.
"Được rồi, lần này chúng tôi không làm những chuyện đó." Người đàn ông kia
vuốt áo khoác mình, "Vậy thì đứng đắn một chút, đúng không? Lát nữa tôi
giúp cô nói với chị ấy một tiếng."
Tiểu hot girl lần nữa cường
điều, người đến chính là nhân vật quan trọng, không hiểu rõ sở thích của đối phương thì đừng làm loạn. Nếu không làm xằng bậy thì cũng chỉ có
thể biến thành bữa tiệc của nam nữ đứng đắn, nói chuyện phiếm, uống
rượu, khiêu vũ đánh bài.
Cô ta đợi vị khách khoan thai đến muộn.
Cũng may là đã đến. Trái tim thấp thỏm của cô ta lúc này cũng thả lỏng.
Ôn Dư trang điểm lên giống như một nữ vương, áo choàng ngắn màu đen, đôi
găng tay dài màu đen, lộ ra da thịt trắng nõn, cổ và trước ngực áo cắt
may tỉ mỉ, vòng ngọc trai khảm trên hoa văn thêu trước ngực.
Ngón tay mảnh mai đang cầm một cây quyền trượng, vòng eo thon thả đi về phía trước, bước chân gần như hoàn mỹ, luôn ngẩng cao đầu, kiêu ngạo tự phụ, đôi mắt sáng trong như ngọc, không phản ánh bất kỳ gương mặt ai.
Âm nhạc như biến mất, tiếng trò chuyện cũng biến mất, chỉ có tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà.
Đám người giống như thủy triều, tách ra thành một con đường cho cô.