Thấy Ôn Dư say khướt, mấy tên đàn ông cũng đi đến, cẩn thận thử cô: "Không sao chứ? Cô hình như uống say rồi?" (Mấy người Ôn Dư gặp ở hầm xe)
Ánh mắt bọn họ từ khuôn mặt dời xuống ngực cô, lại muốn đưa tay đỡ cô nhưng bỗng nhiên sắc mặt Ôn Dư thay đổi, chụp lấy tay bọn họ, hoàn toàn khác
với dáng vẻ lười nhác vừa rồi, lông mày nhếch lên: "Bỏ tay mấy anh ra,
định làm gì? Anh cho rằng tôi nể mặt mấy người mới đến đây sao?"
Xem ra là uống rượu say xong tính tình cô càng lớn hơn, mấy tên đó nhwos
đến bối cảnh của Ôn Dư, đoán là không dễ trêu chọc, cũng không cần thiết vì t*ng trùng lên não mà gây ra phiền phức. Tự cảm thấy không thú vị,
mấy người tìm cớ rời đi.
Trong lòng Ôn Dư mắng bọn họ móng heo,
nếu không phải cô nhìn qua gia thế có vẻ giàu có thì những người này
cũng không lộ ra vẻ mặt như bây giờ. Cô đã mất rất nhiều công sức, cũng
không phải chỉ vì mấy con cá nhỏ này.
"Đúng là đồ nhát gan." Ôn Dư mắng, "Bọn họ là cái thá gì."
"Vậy thì gia cảnh cô hẳn là rất tốt, nếu như cô để ý anh chàng đó thì cũng
không phải không thể nói một chút." Vốn không có ý định nói với Ôn Dư,
sợ cô làm ra chuyện gì, bây giờ lại thấy bọn họ đều giống nhau, vậy cũng không phải gây chuyện gì.
Anh ta lau khô quầy bar lần nữa, tạm thời nghỉ ngơi.
"Cô có thấy anh chàng vừa đi ra ngoài không?"
Ôn Dư gật đầu.
"Anh ta họ Liên, tên Liên Cao Tân." Bartender nói, "Trong lời anh ta nói,
tuyệt đối không có bất kỳ ý tưởng không thực tế nào. Nếu chỉ là muốn hỏi tiên sinh vừa rồi thì anh ta với Liên Cao Tân khá thân thiết, vẫn còn
hy vọng."
Hóa ra là họ Liên... Trong cốt truyện không có sự tồn
tại của gia đình này, hoặc không có gì ảnh hưởng, nhưng Ôn Dư không phụ
thuộc hoàn toàn vào những thông tin này, trong nửa năm nay cô đã thực
hiện một bảng thống kê khách quan, ghi lại danh sách tài sản và nghiên
cứu các gia tộc.
Mà tỉ lệ "Liên" gia xuất hiện rất cao.
Trong đó có một người phụ nữ lọt top những người giàu nhất cả nước, và danh
sách các công ty được thành lập vào thế kỷ truocs cũng có sự hiện diện
của Liên gia, đằng sau một số thương hiệu cao cấp công ty lớn nổi tiếng
cũng có cổ phần của Liên gia. Thông thường sẽ thành lập một công ty mới
để mua lại cổ phần, và có khả năng nắm giữ, một số công ty có nhiều cổ
đông lớn mới, những cái tên này không phải là người giàu có nào mà đặc
biệt xa lạ.
Dường như mọi nơi đều có dấu vết của họ.
Mà Liên Cao Tân cũng không ở trong danh sách.
"Tôi chưa từng nghe qua tên anh ta." Ôn Dư chống cằm, chẳng để ý nhìn bartender, "Anh ta là... cái kia sao?"
Người thừa kế hay gì đó, tác phong cử chỉ khiêm tốn, căn bản không có truyền
thông đưa tin, cũng sẽ không khiến bản thân nổi bật, nếu không phải họ
Liên thì căn bản không khiến ai chú ý.
"Cái này tôi có biết đâu. Tôi chỉ là bartender mà thôi, cô hỏi nhiều như vậy, tôi có biết cái gì?"
Ôn Dư đã hiểu, cuốn một một loạt tờ tiền giấy đỏ đưa cho anh ta, cười tủm
tỉm nói: "Tôi không hỏi anh ta, tôi thích người bên cạnh anh ta, anh nói với tôi được không? Tôi định làm quen với anh ta."
Có ý tứ rồi,
mắt bartender sáng lên, "Anh ta, tôi nghĩ một chút, chúng tôi đều gọi
anh ta là Liên tiểu thiếu gia. Nhưng chắc là không có quan hệ sâu gì với Liên Cao Tân, nếu không Hoắc thiếu cũng không cùng xuất hiện thân thiết như vậy với anh ta."
Có thể ở cùng loại người như Hoắc Phong thì chắc chắn không phải nhân vật quan trọng gì, dính chút ánh sáng của họ
Liên, đi tới đâu cũng mang theo một tầng hào quang cao cấp. Ôn Dư giống
như một nữ sinh mới lớn, trên mặt có chút e lệ, nhưng lại nhịn không
được ngắm, "Vậy anh có thể hỏi thăm giúp tôi, anh ta thích cái gì không? Tôi không hỏi nhiều, anh cũng hiểu đấy."
Là muốn đến gần sao,
anh ta thấy nhiều cũng không có gì lạ. Hơn nữa xem náo nhiệt cũng hay,
đương nhiên anh ta rất vui lòng cho Ôn Dư chút tình abso, ai bảo miệng
cô ngọt như vậy, ra tay lại hào phóng.
Anh ta đâu biết rằng tâm tư Ôn Dư ác độc.
Ôn Dư không những muốn lừa người còn muốn lừa tiền...
"Được, tôi giúp cô để ý, cô để lại số điện thoại, đến lúc đó tôi gửi cho cô."
Bartender đồng ý, "Cô làm quen với anh ta chắc cũng không sao, anh ta
không giống Hoắc thiếu... phong lưu, hơn nữa tính cách cũng ôn hòa yên
tĩnh."
Ôn Dư gật đầu, sau khi đồng ý thì lại cho anh ta thêm một số tiền nữa.
...
Theo thông tin mấy ngày nay thu được, người thanh niên trông yếu ớt kia tên
là Liên Túc, trong nhà làm kinh doanh kim loại, hẳn là họ hàng xa với
Liên gia, thế hệ cha anh ta đột nhiên thăng chức rất nhanh, nếu "thùng
vàng đầu tiên" không có vấn đề gì, Ôn Dư không tin.
Người khác
muốn hợp tác kinh doanh với bọn họ có đôi khi cũng xem mặt mũi Liên gia, muốn bán ân tình, dù sao mánh khóe của Liên gia cũng nhiều. Còn anh ta
là con một trong nhà, tuổi còn trẻ được cha mẹ cực kỳ cưng chiều,
Bartender nsoi cho Ôn Dư biết, vị Liên Túc này tính cách văn nghệ, so với nhóm
công tử ăn chơi đàng điếm thì tính cách tốt hơn nhiều. Ôn Dư bắt đầu dự
định ra tay từ sở thích của anh ta, thường là ấn tượng đầu tiên luôn gây chú ý cho những cuộc gặp tiếp theo, anh ta thích văn nghệ, như vậy cô
cũng có thể trở nên càng phù hợp hơn.
Nhưng tuyệt đối cô không
thể chủ động ra tay, như vậy sẽ mang hiềm nghi có ý xấu, huống chi cả
người cô đầy dối trá rất dễ tra ra.
Cô còn thuê một thám tử tư,
nói rằng cô nghi ngờ bạn trai ngoại tình, muốn thám tử theo dõi Liên
Túc, theo dõi vài ngày, cũng phát hiện ra quy luật sinh hoạt của anh ta.
Liên Túc khi không ở cùng đám hồ bằng cầu hữu kia thì cũng có thói quen đọc
sách, sách anh ta xem nhiều nhất là về triết học, sau đó anh ta sẽ đi
xem triển lãm hoặc đến buổi hòa nhạc. Thám tử tư không điều tra được tin tức sâu hơn nữa.
Cũng may cha me janh ta cũng được coi là một
người nổi tiếng ở thành phố này. Bản thân mẹ anh ta cũng có khí chất
nghệ thuật, từng tham gia vở diễn ballet, biểu diễn tiết mục năm mới,
còn tin tức về cha anh ta đào hoa thường được xuất hiện trên các tờ báo
nhỏ.
Ôn Dư đứng trước gương, lau sạch son môi của mình, màu sắc
hai cánh môi gần với màu ad, loại vẻ lớp trang điểm xinh đẹp trên mặt.
Cô cào tóc mình, xõa tung ra, đeo kính lên, cô thử hạ khóe môi xuống,
vẫn luôn giữ kiềm chế.
Nhìn qua có chút hương vị của người mọt sách.
Cô nghĩ, cô đại khái biết mình nên trang điểm thế nào rồi.