Tiểu hot girl bên kia còn đang trông mong Ôn Dư nói thêm gì đó.
Tác phong của cô càng thần bí thì trong đầu tiểu hot girl lại suy nghĩ lung tung không dừng lại được, dù sao mình cũng không có tổn thất gì, có nên thử một lần theo lời Ôn Dư nói không?
...
"Đã lâu rồi cô
không liên lạc với tôi." Khi người đàn ông cao lớn mặc đồ đen bước vào
khách sạn, nhân viên lễ tân không nhịn được nhìn anh ta nhiều hơn. Anh
ta vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, lông mày đen rậm, tay áo khoác da xắn lên để
lộ vòng tay bằng kim loại trên cổ tay... cả hình xăm.
"Cái gì? Cô không đến được? Cô lại đùa tôi à!" Thanh niên tức giận đap vào thùng
rác trước cửa, vốn muốn nói gì đó lại lặng lẽ nuốt vào miệng.
Dù
sao thì trông cũng không giống người tốt, đeo khuyên, xăm hình, người
đứng đắn không ai làm vậy cả. Chỉ cần đợi anh ta đi là được. Thanh niên
áo khoác da đi một vòng, giọng nói càng trở nên khó chịu hơn nhưng chân
như cắm rễ, không chịu bước ra khỏi cánh cửa này.
Mãi cho đến khi có một cô gái trẻ xuất hiện ở cửa.
Anh ta mới làm ra động tác như muốn bỏ đi, người phục vụ chứng kiến toàn bộ quá trình cũng chỉ cảm thấy thanh niên bây giờ thật khó hiểu, tâm tư
khó đoán quá.
"Không phải tôi tới rồi sao?" Ôn Dư xem đồng hồ,
đến trễ nửa tiếng, không sớm hay muộn một giây, cô biết điểm mấu chốt
của Tần Tu ở đâu nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười thản nhiên, trong tay
còn cầm cốc trà sữa ấm áp: "Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa."
Anh ta trông có hơi nóng nảy, nhưng Ôn Dư biết sự nóng nảy của anh ta chỉ
là phô trương. Tần Tu bước một chân ra, tay nắm tay nắm cửa, nhịn không
được nhìn Ôn Dư, nếu cô năn nỉ, anh ta sẽ ở lại.
Nhưng không nghe thấy giọng nói trong dự đoán, Ôn Dư đi về phía quầy lễ tân, đăng kí lấy một thẻ phòng, quay đầu lại nhìn anh ta. Mái tóc đen xõa trên vai, khi
di chuyển lọn tóc trượt xuống, Ôn Dư không nhanh không vội: "Anh không
đến sao?"
"Lần này tha thứ cho cô đấy." Anh ta tự động hiểu được
lời xin lỗi của Ôn Dư, lời xin lỗi nhưng lại khiến người ta không dám
nhận.
Ôn Dư không nổi giận, cô không để anh ta trong lòng, tóm
lại chỉ cần anh ta làm tròn bổn phận của mình là được, phát huy tốt vai
trò cung cấp giá trị tình cảm của mình, ngay cả tên thật Ôn Dư còn không nói cho anh ta biết.
Ôn Dư chưa bao giờ là một người cẩn thận nhưng bây giờ cô đã quyết định trở thành một con rắn độc ẩn nấp trong bóng tối.
"Thật sự cảm ơn anh nhiều." Ôn Dư ném thẻ phòng của mình cho anh ta rồi đi vào thang máy.
Tần Tu sải bước chân dài đuổi kịp cô, gương mặt xám xịt: "Cô không hỏi han
gì tôi sao? Thái độ của cô kiểu gì thế! Cô có biết hôm qua tôi phải lùi
lịch diễn ở quán bar nơi khác rồi đến đây khác không? 4 tiếng! Tôi vì cô mà ngồi xe 4 tiếng đấy!"
Có trời mới biết khi anh ta nhận được
tin nhắn của cô hôm qua đã chạy suốt đêm đến đây, kết quả là Ôn Dư suýt
chút nữa lừa anh ta.
Như vậy có là gì... Chỉ 4 tiếng đã không
chịu được, nhưng làm chuyện này chỉ vì bạn tình nghe có vẻ ngu ngốc, Ôn
Dư không thích kẻ ngốc, Lý Đông Ngọc thường dạy cô, loại người này...
trong miệng Lý Đông Ngọc chỉ sợ cũng không đáng nhắc đến, nhưng anh ta
sống thoải mái hơn mình nhiều.
Ôn Dư có chút không cân bằng được cảm xúc.
Lý Đông Ngọc cảm thấy cô là phế vật, chẳng lẽ tên này không phải sao? Ôn
Dư nhìn anh ta, khuôn mặt vốn đang lạnh lùng đột nhiên hiện lên tia sung sướng: "Vất vả cho anh rồi."
Tần Tu nghẹn cơn giận, trên mặt vẫn là vẻ không tình nguyện nhưng lại đưa tay cầm túi hộ cô, lại chủ động
mở cửa phòng ra. Sau khi làm xong những chuyện mới đột nhiên phát hiện
ra mình cũng không phải người hầu của cô.
Thôi đi, so đo với cô
làm gì? Đại tiểu thư chính là như vậy, bởi vì đã quen cái gì cũng được
dâng tận tay, huống chi bình thường cô đối xử với mình cũng rất tốt.
Anh ta đứng trước mặt Ôn Dư.
"Sao thế?"
Tần Tu đặt mạnh ly trà sữa xuống trước mặt cô, cũng không nhìn cô: "Dù sao
cũng đã lạnh rồi, không uống thì vứt đi." Bộ dáng giận dỗi này của anh
ta chính là phô trương thanh thế, nhưng trong mắt Ôn Dư lại chẳng là gì.
Ngoại trừ khuôn mặt, tính cách cũng không tốt, tiêu tiền như nước, không có
tác dụng gì. Ôn Dư nghe không hiểu những bài hát kỳ quái kia của anh ta, chỉ cảm thấy Tần Tư hát không được hay lắm, có lần hỏi thì anh ta nói
mình xuất thân từ học viện biểu diễn.
"Vẫn uống được." Ôn Dư sờ
thành cốc, xem ra anh ta đã chờ lâu rồi, "Vứt đi sao được, đó là tâm ý
của anh, có phải anh đều mua trà sữa cho nữ sinh không?"
Tần Tu trừng mắt nhìn cô, dường như bị nói rất oan uổng.
"Được rồi, được rồi, anh không có."
Lúc này sắc mặt anh ta mới hòa hoãn lại.
Bình thường anh ta không hay tức giận với Ôn Dư, vẫn luôn nhẫn nhịn nhưng Ôn Dư... luôn thỉnh thoảng thách thức dây thần kinh của anh ta, rõ ràng đã làm rất nhiều thứ nhưng cô luôn có thể nhắm mắt làm ngơ. Điều này cũng
tốt, nếu cô luôn lạnh lùng với mình như vậy thì có bỏ đi... Nhưng đôi
khi cô lại cố tình đối xử với anh ta rất tốt.
Gia đình và anh em
của anh ta không thể hiểu được ước mơ của anh ta, chỉ có Ôn Dư ủng hộ
anh ta, Ôn Dư có khuyết điểm nhưng anh ta không thể rời khỏi cô.
"Anh tức giận?" Một mùi hương ngọt ngào bao vây lấy khứu giác, hai cánh tay
Ôn Dư mềm mại như con rắn quấn lấy cổ anh ta, nghiêng đầu bên tai anh
ta: "Anh đừng tức giận được không?"
Nếu cô làm nũng, anh ta nhất định sẽ tha thứ cho cô.
Chuyện Ôn Dư phá vỡ nguyên tắc của anh ta cũng không phải một hai lần.
"Ừm... Gần đây cô đang bận chuyện gì à." Tần Tu khôi phục tâm trạng, cầm lấy
cổ tay Ôn Dư, hành động như vậy khiến hai người trông cực kỳ mờ ám. Anh
ta có một đôi bàn tay với những ngón tay thon dài đẹp mắt, bàn tay này
khiến khí chất của anh ta trở nên văn nhã hơn nhiều.
Ôn Dư hôn lên vành tai anh ta, hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn: "Anh để ý đến sao?"
"Sao có thể? Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, nếu cô không muốn nói thì thôi." Anh ta mím môi, cơ thể căng cứng, nụ hôn của cô như con sâu nhỏ bò vào
khiến anh ta ngứa ngáy, nhưng cơ thể cô lại ấm áp bình tĩnh. Hoàn toàn
khác khi người khác đụng vào, Ôn Dư khiến cho anh ta cảm thấy sợ hãi, mê man cùng chờ mong.
Đại đa số thời điểm, Ôn Dư luôn quấn người,
có thể nắm bắt chính xác bất kỳ điểm nhạy cảm nào của anh ta, nhưng cô
vẫn thích, lạnh lùng rút lui trước khi anh ta đạt đến đỉnh cao khoái
cảm.
Rõ ràng người quấn lấy là cô, người cuối cùng bị bỏ rơi lại là anh.
"Vẫn nên để tôi làm đi." Tần Tu nắm lấy cánh tay mảnh mai của Ôn Dư, thân
thể đè xuống, đè cô xuống lớp chăn dày, anh ta đã không chịu nổi sự tra
tấn như vậy nữa, cổ họng khô nóng: "Cô không thể đối xử với tôi như vậy, phải không?"
Ôn Dư vô tội nói: "Tôi đối với anh không tốt sao?"
Anh ta còn muốn nói tiếp nhưng điện thoại Ôn Dư sáng lên, trên màn hình
hiển thị tên của người đàn ông khác. Cô hiển nhiên cũng không kiêng dè,
khép lại quần áo đã cởi ra một nửa, đứng dậy đi đến trước cửa sổ nghe
máy.
Anh ta đứng sau lưng Ôn Dư trở nên mất kiên nhẫn, không còn
bộ dáng cao thâm khó lường nữa. Ôn Dư rất tức giận, không ai thích đang
vào lúc cao hứng lại bị người khác quấy rầy.
Từ Kiệt gọi cho cô, lần này là việc gấp.
Lý Đông Ngọc tới tìm cô.
"Anh không nói ra chứ?" Ôn Dư lộ ra chút khó chịu nhưng Từ Kiệt không nghĩ
nhiều, chỉ cho rằng Ôn Dư bị làm cho sợ hãi. Anh ta liên tục an ủi Ôn
Dư: "Không sao đâu, anh ta chỉ đến hỏi xem có tung tích của cô hay
không, tôi không nói gì cả."
Điều này không quan trọng. Tối nay Ôn Dư không có ý định trở về, ai biết được Lý Đông Ngọc có canh chừng ở đấy hay không.