Ban ngày Ôn Dư luôn ra ngoài, trang điểm ăn mặc xinh đẹp, đi trên đường
luôn mang theo hương thơm ngào ngạt, bây giờ so với Ôn Dư trước đây,
hoặc là toàn bộ phụ nữ bên cạnh Từ Kiệt đều không giống nhau, cứ như là
hai loại. Ngay cả hơi thở của cô cũng có vị ngọt nhẹ nhàng, vừa đến bên
cạnh cô, khuôn mặt như không có lỗ chân lông hay khuyết điểm nào... có
hơi không chân thật.
Cô khom lưng đứng ở huyền quan(*) đổi giày, mái tóc dài đen thẳng xõa xuống.
(*) Nơi ngay gần cửa ra vào, chỗ bước vào phòng khách.
"Cô đây là..." Anh ta đã làm xong bữa sáng, xem xét thấy Ôn Dư là một đại
tiểu thư nên đã chú ý hơn một chút, còn cẩn thận nướng bánh mì. Nhưng Ôn Dư vừa rời giường, sửa soạn một hồi lâu cũng không thèm liếc đến.
Anh ta mở mồm, muốn hỏi sao Ôn Dư không ăn.
Nhưng lời nói đến bên miệng đều bị giọng nói ôn nhu ấm áp tiếp theo chặn lại, "Không cần, tôi ra ngoài ăn, anh cũng vất vả rồi, nhất định rất phiền
phức, anh ăn trước đi."
Anh ta còn muốn nói thêm gì đó, chẳng hạn như bữa sáng làm cho hai người ăn, có thể cùng nhau ăn. Còn nữa cô
không cần thấy phiền phức, chăm sóc cô là việc nên làm. Đáng tiếc Ôn Dư
thật sự không cho anh ta cơ hội này.
"Ôn..."
"Buổi tối gặp lại." Ôn Dư vẫy tay, đóng cửa lại.
Theo Ôn Dư nói cô còn một số bạn bè, những ngày này có lẽ là đi tìm họ giúp
đỡ, cô ra ngoài gặp gỡ bạn bè, Từ Kiệt không có lý do gì để ngăn cản.
Anh ta không thể giúp gì cả, Ôn Dư không chỉ một lần ám chỉ tình cảnh
của mình bên tai anh ta, đến khi anh ta đề nghị giúp đỡ Ôn Dư, cô lại cự tuyệt, chỉ nói với Từ Kiệt, chuyện như vậy người bình thường không
nhúng tay vào được.
Từ Kiệt chính là 'người đàn ông bình thường
này', hai chữ bình thường này thật chói tai, anh ta mới tạo ra chút hảo
cảm với Ôn Dư nay lại bị hiện thực dẫm trên mặt đất. Nhưng anh ta có thể tức giận với Ôn Dư sao? Không những không thể còn phải an ủi cô, dù sao Ôn Dư cũng yếu điếu như vậy, lại hướng nội, sao có thể cố ý chứ?
Anh ta xuất thần nhìn chằm chằm vào bánh mì phết sốt cà chua, hơi mất mát,
cũng không có cách nào, chỉ có thể cầm lấy dao nĩa của mình, ăn một
mình, đang định bắt đầu thì lại nghe có tiếng mở cửa.
Ngẩng đầu lên, là Ôn Dư.
Cô ngượng ngùng cười xin lỗi: "Thật ngại quá, hôm nay thật sự rất bận, tôi không phân thân được, nếu có lần sau tôi nhất định sẽ nếm thử trù nghệ
của anh. Đúng rồi, anh thích ăn đồ ngọt không? Tôi đi cùng bạn, khi nào
về tôi mang một phần cho anh."
Nghe thấy Ôn Dư nói ra ngoài ăn đồ ngọt với bạn, Từ Kiệt yên tâm hơn, bạn như vậy khả năng cao là phụ nữ,
nên không tồn tại bất kỳ uy hiếp nào. Một lần nữa anh ta khôi phục lại ý cười ôn hòa của mình: "Được."
Cái loại không vui kia nhanh chóng bị xua tan, tốt xấu gì Ôn Dư vẫn còn nhớ đến anh ta, còn muốn chia sẻ
cùng anh ta, anh ta khó chịu cái gì chứ?
"Tôi đi đây."
"Ừ."
Vừa ra khỏi cửa, sắc mặt Ôn Dư lập tức trầm xuống, cô cũng không có tính
cách nhẫn nại, nếu như không phải vì tương lai muốn thoát khỏi kết cục
đáng thương cô sẽ không cùng người khác hư tình giả ý như vậy! Như vậy
mới phải dùng giọng điệu lấy lòng, ngoan ngoãn, khiến người ta vui
sướng, Từ Kiệt có là cái gì!
Bỏ đi, sau này anh ta sẽ có tác
dụng. Nghĩ như vậy, tâm trạng Ôn Dư tốt hơn một chút, cô đứng thẳng
lưng, ưỡn ngực đi ra ngoài. Bây giờ cô đã có dũng khí để người khác nhìn thấy khuôn mặt mình, dù sao cô cũng tốn rất nhiều tiền để chỉnh sửa.
Mấy ngày nay mấy bà lão tập thể dục buổi sáng đều ngước nhìn cô, không có
cách nào, cô thực sự quá hút mắt, giống như sinh vật lạ, cực kỳ có khí
chất. Ôn Dư gây ấn tượng với họ, khi đó mấy bà lão luôn chỉ trò, cô đi
ngang qua bọn họ cũng chỉ dám cúi đầu.
Các bà lão ngồi ở ghế ngoài công viên, chỉ núi chỉ sông, cúi đầu lải nhải gì đó.
Ôn Dư đi ngang qua nhìn, các bà đều quay đầu đi không dám nói chuyện nữa.
Hiện giờ cô không có tâm trạng đi so đo với các bà lão, đi vài bước, điện
thoại lại vang lên. Nửa năm ngoại trừ dùng để thay đổi bản thân, cô
không ngồi không, cô ra vào các nơi, làm quen với hoàn cảnh, lại giao
tiếp với rất nhiều người.
Cô không thể rụt rè, không phóng khoáng sẽ bị người khác chướng mắt, ngoài việc vượt qua rào cản giao tiếp, cô
cũng cần rèn luyện tính kiên nhẫn, cô biết rằng mình có rất nhiều vấn
đề, để lâu dài, tất cả mọi thứ đều chỉ có thể dựa vào chính mình, không
thể bất cẩn.
Đầu bên kia điện thoại là của một giọng nam thanh niên, nghe có vẻ lấy lòng.
"Ôn... Ôn tiểu thư."
Giọng Ôn Dư không tốt, lạnh như băng, cô đối với anh ta luôn như thế, nếu
không, ngược lại sẽ không giống cô: "Trương Khâm Vọng, tôi có chuyện anh phải giúp."
Chuyện này cũng hợp lý, còn anh chàng kia cũng rất
nghe lời. Nửa năm trước, sau khi Ôn Dư rời đi, Trương Khâm Vọng đã từ
chức ở khách sạn, anh ta cảm thấy công việc này không còn chỗ để thăng
tiến nữa, sau đó Ôn Dư liên lạc tìm một công việc mới cho anh ta.
Anh ta vô cùng biết ơn Ôn Dư, phải biết rằng, anh ta vốn không trông cậy gì vào Ôn Dư, một đại tiểu thư trông lạnh như băng giúp anh ta.
"Cô nói đi, có việc gì, nếu tôi có năng lực, nhất định sẽ làm được." Trương Khâm Vọng nghe giọng điệu như vậy của cô cũng đã quen. Thay vào đó, anh ta còn thấy đáng tin hơn.
Công việc mới này, thực tế không phải
là Ôn Dư "cho", cô chỉ là "tình cờ" quen biết một phu nhân giàu có trong viện thẩm mỹ, và "tình cờ" chia sẻ cùng sở thích với họ, "tình cờ" cô
đề cập đến việc này, còn họ liền giật dây bắc cầu. Trương khâm Vọng đẹp
trai trắng trẻo, mắt hai mí to, đi trên đường tỷ lệ người quay đầu lại
ngoái nhìn cũng cao, hơn nữa còn biết ăn nói, đương nhiên mấy phu nhân
kia nguyện ý giúp, giới thiệu một vị trí trong cửa hàng xa xỉ phẩm cho
anh ta.
Ôn Dư chỉ lôi kéo quan hệ mà thôi.
Nhưng cô rất
biết diễn, trong mắt Trương Khâm Vọng, dường như cô đang tỏa ra hào
quang của mình, ngẫu nhiên đại phát từ bi, cô càng hời hợt thì Trương
Khâm Vọng càng thật sự cảm thấy, Ôn Dư là một ngọn núi lớn khó chinh
phục. Anh ta không còn suy nghĩ cẩn thận nữa, nếu có việc gì cô có thể
lợi dụng anh ta, anh ta sẽ lập tức s làm.
Dù sao nếu không có cơ hội này, tám đời anh ta cũng không có cách nào quen biết người như Ôn
Dư. Như vậy càng phải nắm bắt tốt, ít nhất là làm cho Ôn Dư cảm thấy
mình có giá trị.
"Vậy bây giờ anh đến đây đi." Ôn Dư nói: "Tôi muốn mua một cái túi, bây giờ anh là chuyên gia rồi, tìm anh tham khảo ý kiến."
Trương Khâm Vọng còn có thể nói không sao? Anh ta đồng ý ngay lập tức.
Ôn Dư thật ra cũng chỉ thuận miệng nói một lý do, cô không có hứng thú với túi xách, bây giờ cô quan tâm đến tiền hơn. Cô phải tìm một cách thay
đổi số phận mình càng nhanh hơn.
Ví dụ như, đàn ông có tiền.
Tốt nhất là có sẵn, cô không có thời gian tích lũy từng chút một. Cũng chỉ
còn vài năm nữa, 3 năm? Hay 5 năm? hành vi của cô bây giờ không khác gì
những người phụ nữ moi tiền, điều duy nhất khác là các cô ấy vì tiền,
còn Ôn Dư là vì mạng.
Vì mạng sống, Ôn Dư có thể làm bất cứ chuyện gì, chẳng sợ không quang minh chính đại.
"Vậy, cô chờ tôi, vẫn chỗ cũ à?" Trương Khâm Vọng chắc đã bắt đầu gọi e, Ôn Dư gật đầu: "Phải, tôi đặt phòng ăn rồi."
Nghe giọng điệu cẩn thận này của anh ta, Ôn Dư biết anh ta coi mình là cây
gỗ cứu mạng, đáng tiếc Ôn Dư chỉ coi anh ta như tờ giấy, mình còn chưa
tìm được chỗ dựa đây này. Nhất định phải là chỗ dựa lớn, bình thường thì thôi, Phải có khả năng đấu tay đôi với những tên kia, nhưng chỗ dựa
vững chắc cũng không nhất định đáng tin cậy, sau đó mình còn phải nghĩ
biện pháp khác.