Trước kia Ôn Dư gặp bác sĩ Từ, anh ta luôn ôn hòa nói chuyện với mọi người,
cho dù đối xử với cô cũng giống như thế, vì thế Ôn Dư cảm thấy anh ta
khác biệt. Có lẽ Từ Kiệt là một người tốt, khác với đám người Lý Đông
Ngọc. Nhưng hiện giờ, cô không có cái ý tưởng đó.
Theo ánh đèn,
Ôn Dư cẩn thận đánh vẻ lo sợ bất an trên mặt anh ta, quá nhiều sơ hở,
đến cả hơi thở cũng không ổn định. Chỉ là trước kia Ôn Dư vẫn dễ lừa
hơn, khi đó cô chỉ cần một cọng rơm cứu mạng mà thôi. Sau khi nhìn chăm
chú ngắn ngủi, Ôn Dư lại cùng nói chuyện với anh ta.
Đa số là Từ Kiệt cẩn thận hỏi về cô.
"Cô... Nửa năm này co oddi đâu... không nói cũng được, tôi chỉ là... tùy tiện
hỏi thăm thôi." Anh ta cố gắng muốn giữ bình tĩnh, khiến mình trông
phong độ hơn, nhưng tất cả những hành động này đều trở nên gượng gạo:
"Người đàn ông kia đến tìm cô, còn nói muốn trả thù lao cho tôi."
Ngực anh ta hơn ưỡn lên, "Nhưng tôi không nói ra chuyện của cô."
Mắt Ôn Dư hơi sáng lên, anh ta càng cảm thấy mình như mình đã làm được một
việc lớn. Loại đàn ông bất khả xâm phạm đó, bất kể có quan hệ gì với Ôn
Dư, nhất định là đối xử với cô không tốt, mình là đang bảo vệ cô! Cho dù anh ta có cho nhiều tiền hơn nữa thì Từ Kiệt cũng không thích dáng vẻ
khinh người của anh ta, không tìm được Ôn Dư cũng là chuyện của anh ta!
"Tôi vẫn luôn tin tưởng anh." Ôn Dư dường như có hơi e lệ, ít nhất là Từ
Kiệt đang cảm thấy cô cảm kích mình, "Tôi cũng chỉ nói với một mình anh, tôi sợ người khác bán đứng tôi."
Chỉ có một mình anh ta, này là
đang coi trọng anh ta. Cô là một cô gái ngốc, may mắn là cô gặp anh ta,
nếu không cô chắc chắn sẽ bị nuốt sống. Từ Kiệt ra vẻ bình tĩnh: "Không
sao, tôi chưa bao giờ khoanh tay đứng nhìn, tôi thấy người đó không
giống người tốt."
Ôn Dư cũng nói, "Đúng, không phải người tốt."
Lý Đông Ngọc không phải người tốt, là quỷ hút máu, là nhà tư bản, còn là một người cậu khắc nghiệt.
"Tôi cũng không biết nên báo đáp anh thế nào... Hiện giờ tôi cãi nhau với
anh ta, vẫn luôn trốn tránh, anh cũng thấy đấy, tôi trốn ra ngoài tận
nửa năm." Cô nhìn Từ Kiệt, hốc mắt đỏ lên, đôi mắt mèo ngập nước, cô vừa khóc đã khiến lòng người mềm nhũn. Cô nắm lấy làn váy, mím môi, "Tôi
cũng không biết làm sao, nếu anh ta bắt được tôi, tôi chỉ sợ..."
Muốn nói lại thôi, chính là để anh ta đi liên tưởng.
Lý Đông Ngọc có khuôn mặt của người xấu lại còn trẻ, nói Lý Đông ngọc là
cậu của Ôn Dư có lẽ không có nhiều người tin. Từ Kiệt cũng không biết
đến mối quan hệ này, anh ta suy đoán. Nhìn vào dáng vẻ của Ôn Dư thì có
thể rất thân thiết với đối phương, nhưng khi đó Ôn Dư cũng không đẹp, để nói đó là quan hệ tình cảm thì cũng quá rồi. Từ Kiệt cảm thấy, hơn phân nửa là Ôn Dư đã biết được chuyện gì không nên biết.
Nếu anh ta
không thể động vào thì anh ta cũng không muốn bước vào vũng nước đục
này. Anh ta do dự một hồi, hỏi: "Anh ta có phải xã hội đen không?"
Ôn Dư nhìn dáng vẻ này của anh ta thì trong lòng liền ghét bỏ, cái loại sợ sệt này mà còn muốn học theo người khác làm anh hùng cứu mỹ nhân, vừa
muốn mượn tầng quan hệ này của cô để leo lên vừa nghĩ không muốn mạo
hiểm. Nhưng bây giờ cô không cần phải khiến anh ta lo sợ.
Ôn Dư
đã sớm bịa ra một lời nói dối, nghe không chút sơ hở, dù sao cũng chỉ là chuyển thân phận của Hoắc Phong lên người Lý Đông Ngọc, cô cũng quá
quen thuộc với tất cả mọi thứ của Hoắc Phong: "Là... là vị hôn phu, họ
Hoắc, có lẽ anh từng nghe qua rồi, mảnh đất ở khu vực trung tâm trước
đây được gia đình họ phát triển. Có lẽ là muốn tiền của nhà chúng tôi,
nên đính hôn với tôi... Nhưng mà... tôi đều đã nghe thấy hết."
"Là hội trưởng Hoắc trên tin tức kia sao?" Từ Kiệt từng nhìn thấy hội
trưởng Hoắc trong một cuộc phỏng vấn ở địa phương, ông ta là doanh nhân
lớn của địa phương tham gia vào các hoạt động tuyên truyền văn hóa do
chính quyền thành phố tổ chức. Cái tên vừa quen thuộc lại xa lạ vang lên bên tai, anh ta không thể không hoảng hốt chút nào.
Rõ ràng chỉ
là một người bình thường, chỉ sợ đời này cũng không có cơ hội làm quen
với nhân vật lớn như vậy, mà hiện giờ, Ôn Dư ngồi bên cạnh anh ta có một thân phận cũng không đơn giản, huống chi Ôn Dư còn thích anh ta. Quả
thực quá vô lý, ngay cả phim truyền hình cũng không diễn như vậy nữa.
Nhưng anh ta quả thực đã từng gặp vị hôn phu cao ngạo kia của Ôn Dư, xe sang
cũng không phải giả, huống chi Ôn Dư cũng không cần lừa gạt mình. Anh ta chỉ là một bác sĩ phòng khám bình thường, có gì để lừa chứ?
Lời giải thích duy nhất chính là gia đình Ôn Dư thật sự giàu có.
Ôn Dư nhỏ giọng nói: "Tôi không muốn làm phiền anh, cũng không cần anh
giúp đỡ, anh cũng không thể giúp đỡ được gì, dù sao, bác sĩ Từ cũng chỉ
là một bác sĩ. Lần này tôi trở lại chỉ là muốn đến nhìn anh... tôi cũng
không biết mình phải trốn bao lâu nữa..."
Trông cô cực kỳ đáng
thương, khuôn mặt trắng nõn rơi nước mắt làm ướt lông mi, bả vai khẽ run lên. Lúc này, cô như con mèo nhỏ đi lạc, bộ lông sang chảnh bị ướt mưa, ngồi trước cửa nhà nhìn anh ta với ánh mắt đáng thương.
Hơn nữa cô nói, chỉ là muốn nhìn anh ta.
Ai cũng không gặp, chỉ là vì anh ta. Sợ anh ta chỉ là một người bình
thường mà bị liên lụy, nhưng... cái gì gọi là không giúp được gì? Một
cơn giận đột nhiên dâng lên, Từ Kiệt nhịn không được mở miệng nói: "Cô ở nhà tôi đi, tôi sẽ bảo vệ cô."
Cơ thể Ôn Dư khẽ run lên, dường như bị sự kiên định của anh ta làm rung động.
Dáng vẻ này của cô... anh ta không thể chịu được, đừng nhìn anh ta như vậy.
Cô không sợ nguy cơ bị bại lộ mà trở về, vì anh ta mà làm như vậy, nhưng nhớ đến vị hôn phu ngoan độc kia của Ôn Dư, Từ Kiệt liền nổi giận không thể kiềm chế được, ngược lại anh ta càng thêm đau lòng cho cô gái quật
cường trước mặt này.
Ôn Dư tránh ánh mắt của anh ta, lắc đầu nói: "Không, những người đó sẽ tìm thấy tôi... tôi lo rằng anh, nếu như..."
"Không có nếu như, tôi không sợ những người đó. Cô xem như là tôi xen vào việc của người khác đi, việc này tôi nhất định phải giúp cô." Từ Kiệt nghiến răng, nỗi sợ hãi đối với thế lực không biết kia chuyển hóa thành sự
nóng giận, anh ta sẽ chứng minh rằng mình không phải kẻ hèn nhát, không
phải người bình thường không thể làm gì được. Anh ta không phải! Anh ta
sẽ nói với Ôn Dư, chỉ cần anh ta ở đây thì sẽ có thể bảo vệ được cô.
Ôn Dư sững sờ nhìn anh ta, nước mắt trên mặt ngừng chảy.
Anh ta gần như suýt chút nữa xúc động đưa tay ôm cô vào lòng an ủi nhưng
tạm thời kìm lại, chỉ có thể ra vẻ không có gì cười, giọng điệu thoải
mái: "Đừng sợ, tôi sẽ đứng về phía cô. Nhân tiện... người nhà của cô
đâu?"
Vừa hỏi xong lời này, anh ta liền hối hận. Nhìn bộ dáng
trước kia của Ôn Dư, chắc là không có ai quan tâm đến cô, hiển nhiên
quan hệ với gia đình không tốt, chỉ sợ cô không muốn nhắc đến. Từ Kiệt
im lặng, nhìn Ôn Dư.
Ôn Dư không tức giận, cũng không trả lời,
chỉ nhìn anh ta, như thể anh ta là người đàn ông dũng cảm nhất trên đời
này. Vì vậy, lưng Từ Kiệt cũng thẳng hơn, anh ta nhìn cái bóng cao lớn
của mình, một nửa cái bóng đen bao phủ lên bóng Ôn Dư, cách đó khoảng
một cánh tay, anh ta có ảo tưởng rằng mình thực sự đã ôm cô.
Ôn Dư cúi đầu, đá mũi chân. Từ Kiệt cảm thấy cô như một đứa trẻ ngây thơ, mất bình tĩnh, buồn bã không vui, còn rất đáng yêu.
Ôn Dư không kiên nhẫn mà nhìn chằm chằm chân đang đá cục đá, mỗi một cước
đều dùng đủ sức lực, hận không thể dẫm nó thành phấn vụn. Cái tên ngu
xuẩn này, không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói sao? Còn dám
nhắc đến đám người Lý Đông Ngọc... rõ ràng chính anh ta là loại sợ hãi
hèn nhát, sĩ diện, mình giả mù phối hợp với anh ta một chút, thật sự cho mình là đại anh hùng vĩ đại trên đời này đấy à.
Trong đầu thì nghĩ vậy nhưng giọng điệu của Ôn Dư vẫn còn nhẹ nhàng: "Gia đình tôi... họ không cần tôi nữa."
Trái tim Từ Kiệt mềm nhũn, như thể vừa ăn một quả chanh, cảm giác chua xót tràn ngập trong lòng.