Ôn Dư cũng không có ý định làm thân với cậu ta, cho dù những chuyện trong mơ đó còn chưa xảy ra với cô, cũng không
ngăn cô nhìn thấy người đàn ông này là cơ thể nổi lên sự chán ghét sâu
sắc. Nhưng bây giờ, cô tạm thời không có ý định trở mặt, Hoắc Phong bị
trừng phạt là chuyện sớm hay muộn thôi.
Vừa nói xong Hoắc Phong đã cảm thấy hơi hối hận.
Tầm mắt cậu ta trượt từ mái tóc Ôn Dư đến gót chân cô, vừa rồi cậu ta chỉ
liếc nhìn Ôn Dư một cái, chỉ nhớ cô tóc dài, không xinh đẹp, còn rất
lạnh lùng. Hiện tại nhìn kỹ, thật ra cô và Ôn Cẩm Sanh có chút giống
nhau nhưng Ôn Cẩm Sanh được thừa hưởng những điểm ưu tú, còn cô thì
ngược lại hưởng những khuyết điểm.
Tổng thể lại không hài hòa, rõ ràng mắt rất giống Ôn Cẩm Sanh nhưng lại trông nhạt nhòa hơn, khi nhìn
chằm chằm vào con ngươi ấy lại có một ảo giác như bị một động vật nhìn
vào đầy ẩm ướt và lạnh lẽo. Mũi cô cũng giống Ôn Cẩm Sanh, cao thẳng
nhưng đáng tiếc là kết hợp lại toàn bộ với nhau lại trở nên cực kỳ không cân đối.
Giống như một bức tranh dán tường không hoàn chỉnh, tiếc là đây lại là một người đang sống sờ sờ đứng ở đây.
Cậu ta không nguyện ý lái xe chở cô, trước đây ghế phụ xe cậu ta đều là
những người phụ nữ xinh đẹp, khiến cho cậu ta nở mày nở mặt, nếu có
người nhìn thấy trên xe cậu ta xuất hiện một cô gái xấu xí... Thật sự là nghĩ đến đã khiến cậu ta khó chịu. Nhưng lời nói như bát nước đổ đi,
cậu ta chính là không thể chịu được dáng vẻ bình thản của Ôn Dư.
Đều là chuyện mất mặt, chẳng chuyện nào kém hơn. Cậu ta cầm chìa khóa xe,
ho khan một tiếng, không nhìn cô mà hỏi: "Cô hay ngồi ở chỗ nào?"
Ôn Dư lập tức hiểu ra, chỉ sợ Hoắc thiếu gia này không muốn cô ngồi ở ghế
phụ để bị người ta bàn tán, nhưng ai nguyện ý muốn ngồi cùng một chỗ với tên cặn bã này chứ, Ôn Dư cảm thấy mình vẫn có tư cách xem thường cậu
ta.
Tên khốn này có cái gì mà khinh thường cô? Ôn Dư mỉm cười, đè lại nếp uốn trên váy, "Nếu là ý của hội trưởng Hoắc, tôi đương nhiên sẽ phối hợp, mặc dù hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt nhưng không sao, có lẽ chúng ta có thể làm bạn bè."
Ai muốn làm bạn bè với cậu ta! Loại rác rưởi này chẳng lẽ không ai mang đi tái chế sao? Phiền chết đi được!
"Hoắc thiếu gia không muốn làm bạn với tôi sao?"
Ôn Dư không e dè mà nhìn thẳng cậu ta, trong mắt không hề trốn tránh, như
vậy khiến cho cậu ta cảm thấy mình chột dạ, vốn dĩ cậu ta không có tiêu
chuẩn đạo đức gì nhưng cũng rất quan tâm một thứ... đó là mặt mũi của
cậu ta!
Trong mắt cậu ta, Ôn Dư không nghi ngờ gì chỉ là thứ vô
giá trị, nếu ngay cả biểu hiện của Ôn Dư cũng không bằng thì chẳng khác
nào gián tiếp thừa nhận suy nghĩ trong đáy lòng cậu ta.
"Nào có,
tôi luôn muốn làm bạn với Ôn tiểu thư." Cậu ta buộc mình phải nhìn Ôn
Dư, thậm chí đưa tay đỡ cô lên xe, nhưng bên ngoài tầm mắt của Ôn Dư,
cậu ta lập tức lau chùi tay mình.
Cảnh này đã rơi vào hình phản chiếu trong gương.
Ôn Dư ngồi ở ghế sau, giọng nói vẫn dịu dàng: "Hoắc thiếu gia lái xe chậm
một chút, trên đường nhiều xe, nếu xảy ra sơ xuất thì không tốt."
Hoắc Phong cười một tiếng, từ mười mấy tuổi cậu ta đã bắt đầu đua xe, cực kỳ tin tưởng vào kỹ thuật lái xe của mình, không phải Ôn Dư này khinh
thường kỹ thuật của cậu ta chứ? Nhưng cũng là phụ nữ, chắc là nhát gan,
sợ đi nhanh, cậu ta có chút đắc ý nói: "Cô sợ sao?"
Ôn Dư nói: "Vừa nãy anh mới uống đồ có cồn."
"Cái này tính là gì?"
"Trông anh có chút không khỏe, Hoắc thiếu gia gần đây nghỉ ngơi và làm việc
cũng không có quy luật gì, giống tôi." Nhưng Hoắc Phong tự cho mình là
hơn người, Ôn Dư là tăng ca thức đêm, nhưng cô lại hiểu rõ sinh hoạt của Hoắc Phong. Kết hôn mấy năm, Hoắc Phong thường xuyên đêm không về
ngủ... đương nhiên thân thể cũng vì chuẩn này mà hư hại, loại người này
không có giới hạn, không bị bệnh chính là ông trời cho cậu ta cơ hội.
Hoắc Phong nghe Ôn Dư nói những lời này, cảm thấy cô có thể cố ý hoặc vô
tình lấy lòng mình, cậu ta thấy nhiều rồi... So với bộ dáng vừa rồi của
cô, hiện tại trông thuận mắt hơn. Cô đương nhiên nên lấy lòng mình, ba
cậu ta chính là hội trưởng Hoắc đấy.
"Vậy cô nói phải làm sao bây giờ?" Hoắc Phong lái xe không quá chậm rãi, nhưng cũng ổn định hơn so với ngày thường.
Ôn Dư nói: "Tôi có một người bạn làm bác sĩ, còn có một số công thức nấu
ăn điều tiết cơ thể, nếu anh cần tôi sẽ gửi cho anh một bản sao."
Ôn Dư nói dối.
Từ Kiệt không phải bạn của cô, hơn nữa cũng không phải là bác sĩ nổi tiếng ở bệnh viện lớn, chỉ là một chủ phòng khám bình thường, có thể chữa trị những bệnh nhỏ. Nhưng loại người như Hoắc Phong, có rất nhiều chỗ có
thể chữa trị, cũng không nhất định sẽ nghe lời bác sĩ, ngoan ngoãn chữa
bệnh.
Ôn Dư dám khẳng định cậu ta sẽ không cần, nếu không cần vậy cũng không sợ bị lộ ra. Cô đã nói, đương nhiên Hoắc Phong không cần
phải cự tuyệt, chỉ cảm thấy cô khá biết điều... chỉ sợ là thật sự muốn
lấy lòng mình, nhưng cô cũng biết thân biết phận nên vẫn giữ khoảng
cách.
Cậu ta rất hài lòng với sự thức thời này, trong lúc tắc
đường, châm một điếu thuốc, khói bay ra ghế sau, phả vào khuôn mặt cô,
cô cũng không bất mãn gì.
"Vậy được, xem ra Ôn tiểu thư vẫn rất thông minh, ít nhất thông minh hơn anh trai cô nhiều."
Ôn Dư cười không nói tiếp. Ôn Cẩm Sanh chắc chắn ưu tú hơn cô, chỉ là Hoắc Phong cảm thấy đối phương như hạc trong bầy gà, không phải chính cậu ta sẽ trở thành một con gà làm nền sao? Trong lòng cậu ta không thoải mái
nên không vừa mắt Ôn Cẩm Sanh.
Nhưng vấn đề này hai người cũng có điểm chung.
Ôn Dư dựa vào cửa sổ, xua khói đi, không quên nhỏ thuốc nhỏ mắt: "Tôi
đương nhiên không so được với anh trai, mọi người đều nói anh ấy rất tài giỏi, câu cũng cảm thấy sau này có thể cho anh ấy làm người nối nghiệp. Nhưng anh ấy đối xử với mọi người đều tốt, cho dù là với tôi cũng hy
vọng tôi tìm được nơi tốt gửi gắm."
Sắc mặt Hoắc Phong thay đổi.
Trong lời nói của Ôn Dư, cậu ta có thể tóm tắt ra hai vấn đề. Thứ nhất, trong tương lai Ôn Cẩm Sanh có thể thừa kế cả hai nhà Ôn Lý, đến lúc đó không phải đơn giản như một cộng một. Thứ hai, lần này bày mưu tính kế để Ôn
Dư đi gặp cậu ta cũng không phải là Lý Đông Ngọc mà là Ôn Cẩm Sanh.
Được lắm, tiểu tử, hóa ra là đang chờ cậu ta nhảy vào!
Ôn Dư có chút tiếc hận khi không thể nhìn thấy sắc mặt Hoắc Phong, chỉ có
thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của cậu ta, như đè nén lửa giận, tâm
tình cô nhất thời vô cùng sung sướng. Cái nồi này ném lên người Ôn Cẩm
Sanh, khiến Hoắc Phong cảm thấy Ôn Cẩm Sanh có mưu mô, thời gian tiếp
theo, có thể sẽ có phiền phức.
Cũng coi như mình đưa một chút 'tâm ý' nho nhỏ trước khi chia tay cho anh ta.
Cô em gái này của anh ta sắp 'bốc hơi khỏi nhân gian'.
(Chị sắp đi thẩm mỹ rồi sao)
"Có phải tôi nói sai gì rồi không?" Ôn Dư cố tình khống chế giọng điệu của mình, nghe vào có vẻ cực kỳ tự nhiên.
Từ góc độ này, cậu ta không nhìn rõ mặt Ôn Dư, nghe giọng nói của cô cũng
không quá khó chịu. Thật ra, Ôn Dư ngoại trừ hơi xấu ra thì cũng không
có khiếm khuyết gì đặc biệt. Hoắc Phong ngậm điếu thuốc, hận không thể
làm thịt Ôn Cẩm Sanh.
"Cô muốn đi đâu không?" Cậu ta rất bực bội, giọng điệu cũng không tốt.
Dáng vẻ Ôn Dư hình như hơi sợ hãi, "Có thể làm chậm trễ thời gian của anh không, hay là đưa tôi về nhà đi?"
"Không cần." Hoắc Phong nghĩ về những nơi mình hay dẫn bạn gái đi, tìm ra mấy
chỗ nói: "Cô có muốn ăn đồ ngọt không?" Nhân tiện cũng có người nuôi
thiên nga, cảnh đẹp nhân tạo, ăn một lần đúng là thuận tiện.
Ôn Dư lắc đầu, "Không đặc biệt thích, đều là anh tốn tiền, anh thích ăn cái gì?"
Còn biết là cậu ta phải tiêu tiền, còn hỏi cậu ta một tiếng, được. Hoắc
Phong ngẫm lại, cậu ta không thích ăn đồ ngọt, cũng không thích ăn đồ
chay thanh đạm gì, "Vậy được, gia dẫn cô đi ăn cua hoàng đế."
=)))
Mình cho cô mặt mũi như vậy, Hoắc Phong cảm thấy cô khẳng định sẽ cười đến choáng váng.
Ôn Dư chiều theo ý cậu ta, cậu ta liền cao ngạo. Đáng tiếc là cậu ta không nhìn thấy ý cười lạnh trên mặt Ôn Dư, cô lại nói: "Được, tôi còn chưa
ăn bao giờ, nghe nói rất khó mua. Anh trai tôi cũng chưa từng đưa tôi đi ăn, không ngờ lần đầu tiên lại là Hoắc thiếu gia đưa đi ăn..."
Nghe được mình hơn Ôn Cẩm Sanh, trong lòng Hoắc Phong liền thoải mái. Cô gái Ôn Dư này đúng là chưa trải đời, vậy nếu anh trai cô không dẫn cô đi
thì để cậu ta dẫn cô đi.
Hoắc Phong lục soát trong đầu mà nghĩ
lại, lại nâng đẳng cấp lên một bậc, nhưng trên mặt lại bày ra vẻ không
cho là đúng: "Vậy cũng không phải, đầu bếp bình thường không hay làm,
ông ấy rất nổi tiếng, trước đây từng tổ chức yến tiệc ở thành phố A, lại còn đặc biệt đón một vị thủ trưởng. Tay nghề chắc chắn tốt, nếu không
tôi cũng không đưa cô đến ăn."
Ôn Dư gật đầu, sự chán ghét chuyển thành sự ôn hòa: "Vậy anh đối với tôi tốt quá."
Vãi, cái này mà gọi là tốt sao? Cô cũng dễ tính thật. Hoắc Phong nghĩ lại,
nói không chừng cô ấy thật sự dễ dỗ dành như vậy... Dường như trước đây
chưa từng gặp Ôn Dư, rất nhiều dịp quan trọng Ôn gia đều không để cô ra
mặt.
Càng nghĩ càng nhiều, cuối cùng tổng kết ra một kết luận, Ôn Dư thật đáng thương.
Cậu ta không thích Ôn Dư, ngược lại Ôn Dư cảm thấy cậu ta lại là ân nhân và thần hộ mệnh của mình, ngốc đến đáng thương, ngón tay cậu ta không kiên nhẫn mà gõ lên vô lăng, "Không có gì."
Ôn Dư quá hiểu cậu ta, cô không nhìn thấu Ôn Cẩm Sanh nhưng Hoắc Phong đã nằm bên gối cô mấy năm, cô có thể không nhìn thấu được sao? Ôn Dư lại nói: "Vậy anh gọi một ít
đồ làm dịu dạ dày, được không?"
Trước sau vẫn để ý đến cậu ta,
Hoắc Phong nhớ đến dạ dày mình không tốt, xem ra Ôn Dư cũng quan tâm đến mình nhưng cậu ta là người để ý mặt mũi, cảm thấy mình mà đồng ý thì sẽ thiếu khí phách: "Vậy không được, tôi không thích."
Giọng của Ôn Dư thấp xuống: "Vậy thì thôi..."
Thấy cô như vậy, cậu ta không hiểu ý của Ôn Dư, nhưng cậu ta rất nhanh nhận
ra dạ dày của Ôn Dư không tốt, không ăn được đồ kích thích, Hoắc Phong
bất mãn: "Cô sợ tôi vậy sao? Nếu không thích thì cô cứ nói thẳng, tôi
cũng không trách cô."
Nếu nói ra, Hoắc Phong nhất định sẽ bày ra
vẻ mặt khác. Ôn Dư hiểu tính cách của cậu ta, cậu ta thích mình có sự
chủ động lựa chọn, ngay cả người khác cũng phải giao quyền lựa chọn vào
tay cậu ta.
Có lẽ Ôn Dư trên đường đi biểu hiện tốt, đến khi
xuống xe, cậu ta lại đột nhiên 'hạ mình' đỡ Ôn Dư một lần. Hoắc Phong
rất ra vẻ lịch thiệp.