Giấc mộng này quá dài, Ôn Dư cho rằng mình đã qua cả một đời, hóa ra cô
cũng chỉ là một nữ phụ pháo hôi(*) trong tiểu thuyết mà thôi. Vai nữ
chính mới là Đường Song, Đường Song từ con gái nuôi ăn nhờ ở đậu đến khi trở thành người thắng cuộc, mà Ôn Dư chỉ là một vai hề ghen ghét cô ta
trong cốt truyện phía trước mà thôi
(*) Là một nhân vật phản diện hoặc xui xẻo hơn là nhân vật hi sinh, mục đích làm nền cho nhân vật chính.
Tất cả mọi người đều yêu quý Đường Song, cha mẹ anh trai cô, còn có một đám hộ hoa sứ giả nữa, Ôn Dư dùng một chút thủ đoạn nhỏ để bài xích Đường
Song nhưng lại bị một đám người theo đuổi cô ta một tay che trời nhìn
thấy, cũng phải trả giá gấp trăm lần sao?
Kết cục của Ôn Dư, cô
ngồi trong phòng bệnh, cách cửa kính thấy một người đàn ông tóc đen đi
vào. Cao lớn anh tuấn, đôi mắt màu xanh lạnh lẽo, dáng vẻ như bức tượng
điêu khắc, đôi tay người đàn ông nắm chặt, khi nhìn đến Ôn Dư thì nhíu
mày chán ghét, hiển nhiên là kiềm chế xúc động muốn bóp chết cô.
"Có một số người cô không nên trêu chọc vào." Vị công tử này nhìn từ trên cao xuống mà nói: "Cô, không xứng."
...
Ôn Dư chưa từng gặp qua người đàn ông mắt xanh này, trong trí nhớ cũng
không có người này, nhưng tương lai cô sẽ bị người đàn ông này ngược đãi chết trong phòng bệnh, cô ghi nhớ khuôn mặt người này, thù hận của Ôn
Dư trong cốt truyện hòa làm một với cơ thể cô.
Cô không muốn chết! Cô không muốn rơi vào hoàn cảnh đó!
(Tui edit đến đây mới biết là truyện xuyên sách luôn =)))
Toàn thân Ôn Dư đổ mồ hôi lạnh, tim đập nhanh, cô ngồi dậy trên giường, lại
sờ gương mặt mình, ướt đẫm nước mắt, không biết tại sao lại không thể
ngăn nước mắt chảy ra từ hốc mắt.
Không ai cần cô... Tất cả mọi
người đều bỏ rơi cô, chỉ có người khác mới là cao quý, đáng được cưng
chiều, còn cô như ngọn cỏ dại ven đường, sống hay chết cũng không ảnh
hưởng đến cái gì. Nhiệt độ ban đêm không quá thấp nhưng cô vẫn thấy lạnh đến tận xương cốt, cô ôm lấy cánh tay, hàm răng run cầm cập va vào
nhau.
Ôn Dư... Ôn Dư, cho dù là chết, người thân nhất của mày cũng từ bỏ mày, mày còn sống làm gì?
Trong lòng Ôn Dư tự hỏi?
Môi cô run rẩy, tự rót cho mình một ly nước, nhưng cô run quá mạnh, nước
chưa đến miệng đã tràn ra một nửa. Cô muốn cuộn tròn người lại, muốn
dùng cách này để xua đi cái rét lạnh... Thậm chí cô không thấy bi
thương, chỉ cảm thấy khủng hoảng.
Cơn khủng hoảng như cắn nuốt
cô. Nhưng... cô vẫn không muốn chết, năm đó bị kẹt trong bụng mẹ nửa
tiếng, bác sĩ đều nói không cứu được nhưng cô vẫn ra đời, nói rằng cô
vẫn luôn muốn sống, đã bắt đầu từ trong bụng mẹ rồi.
Cô ngồi đến khi trời sáng.
Nước mắt trên mặt cũng cạn khô.
Cuối cùng cô đứng lên, đi đến trước gương, ngón tay chậm rãi vuốt ve mặt
kính bóng loáng. Ôn Dư nhìn gương lộ ra một nụ cười quyến rũ và quái dị.
...
Hôm nay Từ Kiệt đến phòng khám đặc biệt sớm, ăn hai cái bảnh quẩy, một cốc
sữa đậu nành, đến khi bụng hơi phồng lên. Buổi sáng anh ta sẽ ăn uống
đầy đủ, anh ta đã quen với việc không bỏ bữa, cũng sẽ tập thể dục thường xuyên, không giống với đa số người trẻ tuổi bây giờ, thói quen của anh
ta như một ông già, không hút thuốc, không uống rượu, không chạm vào các thiết bị điện tử.
Hít lấy không khí trong lành.
Tâm trạng Từ Kiệt cũng tốt lên.
Tâm trạng tốt này kéo dài cho đến khi Ôn Dư xuống lầu. Cô đeo kính râm, tóc xoăn nhỏ, mặc một chiếc áo khoác màu cà ri, đội một chiếc mũ bông, chỉ
để lộ nửa dưới khuôn mặt nhợt nhạt. Kính râm rất lớn, gần như che đi nửa khuôn mặt cô.
Từ Kiệt không thể nói ra cô có cái gì khác biệt,
anh ta cúi đầu tránh đi tầm mắt của Ôn Dư, cô chú ý đến khiến anh ta cảm thấy có hơi khó chịu. Trong mắt người ngoài, anh ta vẫn luôn là người
lương thiện tốt bụng, nhưng chuyện này cũng mang đến cho anh ta không ít phiền phức.
Ví dụ như hiện tại... Anh ta thậm chí không thể mở miệng từ chối Ôn Dư, như vậy sẽ làm mất phong độ của anh ta.
Ôn Dư không nói gì, tầm mắt xẹt qua người anh ta, nhẹ nhàng giống như tảo
biển trôi qua, không có cảm giác thực tế gì. Cô cầm túi xách, chân đi
giày cao gót, nâng vóc dáng không thấp của mình lên một chút, cứ như vậy đi ra ngoài.
Chờ đến khi cô ra ngoài, Từ Kiệt cuối cùng không nhịn được mà quay lại nhìn một cái.
Anh ta nhớ ngày đó có một chiếc xe đến đón Ôn Dư, đường nét thân xe bóng
loáng, màu sắc đẹp hơn tất cả những màu mà anh ta từng nhìn thấy... Chỉ
là một màu xanh đậm nhưng Từ Kiệt lại cảm thấy đó là chiếc xe đẹp nhất
trên đời.
Ôn Dư đứng ở bên đường chờ xe của cậu. Cô đúng thật sự
khác, so với tư thế co rúm trong quá khứ thì bây giờ Ôn Dư ngẩng đầu ưỡn ngực, cũng không nhìn bên cạnh lấy một cái, mục tiêu cực kỳ rõ ràng.
Lý Đông Ngọc hạ cửa sổ xe xuống nhìn Ôn Dư cũng không để ý, hôm nay là
định đưa Ôn Dư đi gặp Hoắc thiếu gia, trang điểm một chút cũng là nên
làm, chỉ là anh ta không nhắc nhở àm Ôn Dư lại tự chuẩn bị tốt. Xem ra
bây giờ cô cũng thực sự biết suy nghĩ...
Dù sao biết nghe lời cũng là điều tối thiểu nhất.
"Cháu đang nhìn cái gì thế?" Lý Đông Ngọc theo tầm mắt Ôn Dư nhìn đến một
chàng trai trẻ tuổi ở cửa phòng khám đối diện đang ngây người, anh ta
luôn chướng mắt vẻ mặt như vậy, quá ngu ngốc, trong lòng cũng xuất hiện
sự khinh miệt: "Đừng nhìn, Ôn Dư, người này quá thấp kém."
Ôn Dư không nghĩ gì cũng không giải thích.
Ngược lại cực kỳ nghe lời, cô khẽ cười, lại nắm lấy vạt váy, cực kỳ thục nữ
ngồi vào ghế sau. Lần này cô chủ động mở miệng nói chuyện, khác với bộ
dáng nhu nhược trước kia, Ôn Dư dứt khoát hỏi thẳng.
"Cậu, nếu người ta chán ghét cháu, cậu sẽ không trách cháu chứ?"
Lý Đông Ngọc nhất thời không nói gì.
Ôn Dư lại tự giễu nói: "Cũng phải, bộ dáng này của cháu đến cả cậu cũng thấy khó coi, huống chi là người ngoài."
Lý Đông Ngọc nói: "Còn chưa gặp, không cần vội kết luận."
Nhưng anh ta không biết, Ôn Dư đã quyết định... cô phải thay đổi vận mệnh.
Bản thân không có may mắn, không có quý nhân, thì cô cũng phải chiến đấu một lần.