Vị Trí Hoàn Mỹ
Lý Bắc Bắc đứng bên ngoài sân huấn luyện, trong tay cầm một hộp nhỏ đựng đầy cherry. Thời tiết năm mới bắt đầu ấm dần, cảm giác buồn ngủ sau giờ ngọ những ngày đầu xuân thật sự rất khó chịu, Lý Bắc Bắc chợp mắt xong
mới nhớ ra cherry đưa đến lúc sáng còn chưa tới tay Tiêu Minh. Ánh mặt
trời hôm nay rất dễ chịu, chiếu rạng cả người Lý Bắc Bắc, khiến mái tóc
màu nâu của cậu hệt như đang tỏa sáng.
Tiêu Minh đứng từ xa đã nhìn thấy cậu, hắn chỉnh trang lại bản thân, vội vàng chạy tới: “Y tá Lý, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?”
Cả người Lý Bắc Bắc run rẩy, hiển nhiên là trạng thái đã ngủ đẫy giấc:
“Đồng nghiệp về thủ đô thăm người thân tặng tôi, tôi để lại cho anh một
ít.”
Thấy đó là cherry, Tiêu Minh không nhận: “Cái này không tiện mang theo, cậu để dành ăn đi.”
“Tôi ăn rồi, đây là đặc biệt chừa cho anh.” Lý Bắc Bắc cố tình nhấn mạnh hai chữ “đặc biệt”, ngượng ngùng duỗi tay đưa cho hắn. Lòng tốt không dễ từ chối, Tiêu Minh cũng chỉ có thể nhận, hắn nói cảm ơn Lý Bắc Bắc rất
nhiều, vẫn cứ xấu hổ như cũ, hai tai cũng đỏ lên. Kể từ khi trao đổi đồ
ăn vặt với nhau, cả hai cũng hiểu rõ đối phương hơn.
Tiêu Minh
biết Lý Bắc Bắc là một Beta danh xứng với thực, biết đối phương thích
hóng chuyện và ăn đồ ngọt, biết gia đình Lý Bắc Bắc có tổng cộng ba
người con, cũng biết cha mẹ Lý Bắc Bắc có mở một tiệm cơm nhỏ. Tóm lại,
Tiêu Minh biết Lý Bắc Bắc là một người rất vô tư và thật thà, có vẻ còn
thông minh hơn hắn một chút? Thấy Lý Bắc Bắc đỏ mặt, Tiêu Minh lén lút
cong khóe miệng.
Hắn cảm thấy Lý Bắc Bắc đứng dưới ánh mặt trời
rất đáng yêu, cực kỳ giống nhóc Corgi nhà hắn, Tiêu Minh xoa gáy hỏi:
“Cậu, cậu ăn cơm chưa? Để tôi mời cậu một bữa.”
“Phó tướng Tiêu, bây giờ là một rưỡi chiều rồi.” Lý Bắc Bắc cười nói.
“À, phải phải…”
“Nhưng buổi tối tôi có thời gian.” Hai tay Lý Bắc Bắc cắm vào túi áo, đôi mắt
đơn thuần nhìn Tiêu Minh, “Có thể cùng nhau ăn tối.”
Một hộp
cherry đổi được bữa tối với Tiêu phó tướng, đáng giá, cho dù phải ăn cơm ở nhà ăn Lý Bắc Bắc cũng tuyệt đối không chê. Trên đường quay về văn
phòng, nét cười trên gương mặt cậu không tài nào che giấu nổi, Lý Bắc
Bắc đẩy cửa ra, bấy giờ Hạ Thần còn đang nằm sấp trên bàn ngủ, cửa sổ
bên cạnh không đóng vào, rèm che bay phất phơ theo ngọn gió bên ngoài,
cuốn theo cơn uể oải lười biếng của mùa xuân.
Lý Bắc Bắc dùng sức ho khụ khụ, Hạ Thần không có phản ứng, cậu tiến lại gần, tiếp tục ho
khan vài tiếng nữa, Hạ Thần vẫn không có phản ứng, sau đó Lý Bắc Bắc
biến thành cái máy ho khan không ngừng nghỉ, bấy giờ Hạ Thần mới hết
chịu nổi, cười đến rung cả vai. Anh duỗi người đứng dậy, rót một cốc
nước uống, “Lại làm gì với phó tướng Tiêu rồi.”
“Bọn tôi hẹn nhau cùng ăn tối! Sao sao, lãng mạn phải không! Là anh ấy mời tôi.” Lý Bắc
Bắc vui vẻ hệt như tụi con nít, cậu xoay người lại, “Chút nữa tôi phải
về ký túc xá thay đồ mới được, phải khiến khí chất tôi trông không giống người thường!”
Trùng hợp thế nào, những lời này lại bị Lý Khắc
vào phòng nghe được, trong lòng gã vẫn còn dè chừng Hạ Thần, không dám
cãi nhau với Lý Bắc Bắc như lần trước, chỉ có thể đẩy gọng kính, ra vẻ
ghét bỏ nói, “Đi đi đi đi, đừng suốt ngày tới văn phòng chúng tôi nữa,
về phòng của cậu đi ok?”
“… Sao anh cứ nhằm vào tôi suốt vậy.” Lý Bắc Bắc thường xuyên chạy sang phòng của bác sĩ để nói chuyện với Hạ
Thần, nhưng lần nào cậu tới là lần ấy Lý Khắc mặt mũi khó chịu.
“Ai nhằm vào cậu? Ăn tối xong thì vào kho y tế lấy một hộp găng tay, ngày
nào cũng chỉ biết chơi, làm việc không đàng hoàng!” Lý Khắc tức giận
ngồi xuống.
Tuy trước kia cả hai cũng hay đấu võ mồm, nhưng tình
cảm vẫn rất tốt, không hiểu vì sao mà bây giờ Lý Khắc lại luôn chèn ép
Lý Bắc Bắc, nói chuyện âm dương quái khí, câu nào câu nấy chua lòm. Hạ
Thần cũng rất phiền cái kiểu chướng khí này của Lý Khắc, nhưng đây thật
sự không phải phòng của Lý Bắc Bắc, mà bây giờ vẫn đang trong thời gian
làm việc, anh bèn vỗ vỗ vai đối phương, “Về phòng của cậu đi.”
Nói xong, Hạ Thần liếc nhìn Lý Khắc một cái, kế đó xụ mặt ngồi về chỗ.
Đôi bên trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng Lý Khắc không chịu nổi, gã ném cho
Hạ Thần một mẫu thử: “Mẫu thử dung dịch pha loãng, cái này cho anh.”
“Tôi tự chuẩn bị sẵn một phần rồi.” Hạ Thần lạnh lùng nói.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Hè Mang Tên Em
2. Trong Trướng Lê Nga
3. Thiên Di - Trang Rose
4. Em Là Mật Ngọt Của Anh
=====================================
“Dù sao tôi cũng mang cho anh, lấy hay không tùy anh.” Tay gõ bàn phím của Lý Khắc dừng lại, có vẻ muốn nói lại thôi.
Hạ Thần hoàn toàn không bận tâm những gì Lý Khắc nói, hành động của gã
cũng không khiến anh chú ý, đâm ra Lý Khắc chỉ có thể kìm nén cảm xúc,
kế đó thành thật hỏi Hạ Thần: “Tôi có thể hỏi mối quan hệ giữa Lý Bắc
Bắc và phó tướng Tiêu là gì không?”
Hạ Thần cũng không thèm nâng đầu, tập trung nhìn bảng biểu.
“Hạ Thần, Lý Bắc Bắc hồ đồ thì thôi, chả nhẽ anh cũng hồ đồ theo hay sao?”
Lý Khắc gãi gãi mái tóc tổ quạ, vì một hạng mục nghiên cứu này mà cũng
chẳng biết mấy hôm rồi gã chưa gội đầu.
Hạ Thần bình thản nói: “Chú ý cách dùng từ của anh.”
“Ok, ý tôi muốn nói là Lý Bắc Bắc đang mơ mộng viển vông, cho rằng bản thân
có thể trèo cao mà lấy được Alpha, đầu óc cậu ta không tỉnh táo thì anh
cũng mất trí theo hay sao?” Lý Khắc nói năng rất gay gắt, Hạ Thần bị
những lời này làm khó chịu, anh ngồi thẳng lưng lại, ánh mắt lạnh lùng.
Lý Khắc không khỏi rùng mình một cái, nhưng gã nhanh chóng nói tiếp, “Dù phó tướng Tiêu thật sự có ý với cậu ta thì đã sao, quân hàm người ta
cao như thế, còn đang có cả đống Omega chờ được làm bạn đời, cũng chỉ ở
cái nơi khỉ ho cò gáy này hắn mới để ý tới Lý Bắc Bắc mà thôi, đợi khi
nào về thủ đô, hắn ghép bừa cũng ra một Omega có gia cảnh bề thế rồi đá
đít Lý Bắc Bắc, tới lúc đó cậu ta cứ chờ mà khóc đi! Alpha không thể
khiến Lý Bắc Bắc hạnh phúc được! Không thể!” Lý Khắc vô cùng kích động,
gã nói xong lập tức há mồm thở hổn hển.
“Thứ nhất, Omega không
phải muốn ghép đôi là ghép được, xin hãy chú ý cách dùng từ của anh. Thứ hai, đầu óc tôi không có vấn đề, Lý Bắc Bắc cũng thế, cậu ấy thích
người như thế nào, đưa ra quyết định như thế nào đều là quyền tự do của
cậu ấy, người khác không có tư cách can thiệp. Thứ ba, nhân phẩm của phó tướng Tiêu không tồi, ít nhất cũng không tùy ý chửi bới sau lưng người
khác.”
Đây có lẽ là lần đầu tiên Hạ Thần nói nhiều với Lý Khắc
như vậy, anh khẽ thở ra: “Bác sĩ Lý, anh đang chen vào việc của người
khác.”
Lý Khắc bị Hạ Thần nói cho cứng họng, gã ảo não đứng dậy, vừa định mở miệng thì bị anh ngăn lại.
“Bác sĩ Lý, tôi muốn làm việc, làm ơn giữ yên lặng.”
Tác phong vô tình như thế này cũng chỉ có Hạ Thần mới làm được, Lý Khắc ủ
rũ ngồi xuống ghế, vài lần lên tiếng đều bị làm lơ. Thật ra tình cảm của gã với Lý Bắc Bắc cũng rất khó nói, chưa tới mức cực kỳ thích, song lại hoàn toàn không thể vờ như không thấy, hễ nhìn thấy Tiêu Minh và Lý Bắc Bắc qua lại là gã sẽ ghen, nhưng nếu bảo gã đi thổ lộ, gã lại hèn nhát
thu người lại.
Chung quy cũng vì Lý Bắc Bắc chỉ là một y tá Beta
nhỏ, ngày thường làm việc được chăng hay chớ, gia cảnh cũng bình thường, chỉ mở một tiệm cơm nhỏ, còn gia đình Lý Khắc đã có truyền thống theo
nghề y từ đời ông nội gã, người thân đều làm ở chi nhánh hai, chỉ có gã
vì thi không tốt mà vào chi nhánh ba, thường xuyên bị gia đình khiển
trách.
Gã tới đây cũng chỉ vì năm năm sau có thể thăng chức lên chi nhánh hai mà thôi.
Gã không muốn lấy một y tá Beta làm bạn đời, còn là một Beta nam, gia đình gã chắc chắn sẽ không đồng ý… Nhưng chuyện tình cảm là thứ không thể
kiểm soát được, gã có thiện cảm với Lý Bắc Bắc, rồi lại vì sự do dự của
bản thân mà trơ mắt nhìn người mình thích thích người khác, đã thế còn
không có gan công khai cạnh tranh.
Lý Khắc buồn rầu, tâm trạng làm việc cũng không có.
“Bác sĩ Lý, nếu tôi đoán không sai, anh thích Bắc Bắc có phải không?” Hạ
Thần bất thình lình hỏi một câu, khiến Lý Khắc sợ tới mức suýt thì ngồi
không yên.
“Anh, anh nói bậy gì vậy.”
“Nếu không thì đừng nhúng tay vào chuyện của Bắc Bắc, sau này cũng đừng công kích cậu ấy.”
“… Vậy nếu tôi thật sự thích Lý Bắc Bắc thì sao?”
“Vậy anh thảm thật, cậu ấy không thích anh chút nào.” Hạ Thần đồng tình nói.
Lý Khắc muốn bóp chết Hạ Thần.
Cùng lúc đó, Lục Hành Thư đã sắp xếp xong lộ trình về thủ đô, sáng nay hắn
và ba Lục có gọi điện, sau khi mẹ Lục biết đứa con duy nhất của mình
cuối cùng cũng chịu về nhà sau ba năm mất bóng thì vui mừng khôn tả, đã
sớm chuẩn bị chờ hắn về. Nơi Lục Hành Thư định về cũng không phải căn
biệt thự của hắn và bạn đời Omega, mà là nhà cũ của Lục gia.
Nói
đúng hơn, căn biệt thự kia chỉ thuộc về một mình hắn, đó là món quà mà
ba Lục tặng cho Lục Hành Thư vào năm hắn thành niên. Lục Hành Thư thích
sống một mình, bởi mẹ Lục rất hay cằn nhằn, hắn bèn lấy lí do bản thân
sớm muộn gì cũng phải lập gia đình để chống chế, dọn đến ở biệt thự vào
năm hai mươi tư tuổi, lại không lường trước được, cuộc hôn nhân ép buộc
ba năm về trước đã khiến hắn rất lâu rồi không bước chân về đấy nữa.
Nhớ lại đống sách trong thư phòng của mình, Lục Hành Thư không khỏi tiếc hận.
Lục Hành Thư thích đọc sách, đây là thói quen từ nhỏ của hắn, hắn còn có
một người bạn đọc sách là nhà văn Beta nam, cũng chính là cái vị tên Nam Mộc kia. Hai bọn họ xem như trúc mã, lớn lên cùng nhau từ bé, nhưng sức khỏe Nam Mộc khá yếu, nên thay vì theo học trường quân đội, y chọn theo khoa văn học, bởi vậy mà số lượng tác phẩm Nam Mộc được tiếp xúc tương
đối nhiều, mỗi lần thấy gì hay đều sẽ giới thiệu cho Lục Hành Thư.
Song tác phẩm mà y viết lại không được Lục Hành Thư đánh giá cao, hắn luôn
cảm thấy rất khó khăn khi đọc tiểu thuyết tình cảm. Lần này về thủ đô,
Lục Hành Thư cũng định sẽ đi thăm bạn cũ.
“Tướng quân, phía thủ đô có tin tức.” Tiêu Minh vội vã chạy tới, hắn vẫn lịch sự gõ cửa trước, được cho phép xong mới vào.
“Tin tức về cậu ta?”
“Khó trách chúng ta mãi vẫn không tìm thấy người, tình báo nói đối phương đã mang một vali thuốc ức chế theo.” Tiêu Minh vô cùng nghiêm túc, “Là
thuốc cấm, cũng là một nhánh của PCI-1 năm đó, sau khi tiêm loại thuốc
ức chế này xong, người nọ sẽ biến thành Beta.”
Dù người đang được nhắc đến là Hạ Thần, nhưng Lục Hành Thư và Tiêu Minh đều không quá bận
tâm tới đối phương, không ai chịu hỏi xem rốt cục bạn đời Omega của Lục
Hành Thư tên là gì, bởi Lục Hành Thư cho rằng hắn và vị Omega này chẳng
mấy chốc sẽ đường ai nấy đi, tên họ cũng không cần thiết phải biết.
“Hành động này sẽ bị kết án.” Đôi con ngươi của Lục Hành Thư lóe lên chút khác thường, ngữ điệu cũng khẽ đổi.
“Chúng tôi đã tìm được khách sạn đầu tiên mà đối phương ngủ lại sau khi rời
khỏi nhà, trong phòng còn bằng chứng của thuốc ức chế sót lại, khách sạn đó cũng vì chuyện này mà bị niêm phong ngay sau khi đối phương rời đi,
người dọn phòng chưa kịp vứt mất, rất may mắn.”
Có thêm bằng
chứng này, Lục Hành Thư lại càng có lợi trong việc ly hôn. Tuy rằng với
thế lực của nguyên soái, chuyện này căn bản không thể dùng để gán tội,
nhưng vẫn tốt hơn là đề nghị ly hôn trong khi chưa chuẩn bị gì cả.
Hạ Thần ngồi ở văn phòng hắt xì một cái, đoán chắc lại có người đang nói
xấu sau lưng anh, hoặc thầm chửi bới anh trong lòng? Anh hướng mắt về
phía Lý Khắc, nhìn chằm chằm đến mức gã nổi da gà, vội vàng sắp xếp tài
liệu rồi lao đến phòng thí nghiệm như đang chạy trốn, cả căn phòng rộng
lớn chỉ còn một mình Hạ Thần.
Trong tay anh là mẫu thử pha loãng
của PCI-1, Hạ Thần nhàm chán đặt ống nghiệm thủy tinh chứa chất lỏng lên bệ cửa sổ, quan sát dưới ánh mặt trời một lúc, kế đó phát hiện màu sắc
của nó dưới ánh mặt trời là màu lam nhạt, còn khi nhìn dưới ánh sáng
trong nhà, nó gần như vô sắc.
Cốc nước của Hạ Thần là cốc thủy
tinh, bên trong vẫn còn một nửa nước lạnh tinh khiết chưa uống hết, Hạ
Thần mở nắp ống nghiệm ra, đổ hết chất lỏng vào cốc nước, kế đó quan sát cốc nước dưới ánh mặt trời, chỉ thấy màu của nó đã đổi sang màu vàng
nhạt, anh cảm thấy đây cũng là một vấn đề cần nghiên cứu, bèn cẩn thận
ghi chép vào trong sổ, kế đó cầm sổ vào phòng thí nghiệm.
Xui ở chỗ, Lý Bắc Bắc thay đồ xong lại trộm tới văn phòng tìm Hạ Thần.
Kết quả bên trong phòng trống rỗng, không có Hạ Thần, cũng không có Lý Khắc đáng ghét, Lý Bắc Bắc buồn rầu, cậu vốn còn định để Hạ Thần xem bộ đồ
này có ổn không… Sau khi ủ rũ cụp đuôi một phút, Lý Bắc Bắc lại tràn trề sức sống mà một mình tập diễn khung cảnh ăn cơm tối nay trong văn
phòng, cậu chàng mô phỏng cuộc đối thoại mà chút nữa bản thân sẽ nói,
say mê nhập diễn.
Bên ngoài có y tá đi ngang qua thấy vậy, bèn đứng nhìn Lý Bắc Bắc như đồ ngốc một lúc lâu.
“Á à, cậu còn có ước mơ làm diễn viên hả Lý Bắc Bắc.” Y tá nhỏ vừa cười vừa chạy đi.
Lý Bắc Bắc chẹp một tiếng, ngồi xuống bàn làm việc của Hạ Thần, lại tiện
tay cầm cốc nước của anh lên uống hai hớp, vị có hơi là lạ, Lý Bắc Bắc
nhíu mày thả cốc xuống, cậu nhìn mặt trời mỗi lúc một tối ngoài cửa sổ,
vui vẻ tự nhủ, “Sao thời gian lại trôi chậm như vậy nhỉ?”
Lý Bắc
Bắc không làm việc đàng hoàng mà ở văn phòng chờ Hạ Thần, còn Hạ Thần
lại đi một vòng trong phòng thí nghiệm rồi đến thẳng văn phòng Lục Hành
Thư, chỉ khổ Lý Bắc Bắc lần đầu rơi vào tình yêu, cũng không biết quần
áo mặc đi hẹn hò hôm nay có hợp hay không, nhưng nói thẳng ra thì Hạ
Thần căn bản cũng chưa hẹn hò bao giờ, không khéo còn đề ra vài ý kiến
bất ổn.
Chung quy cũng do lần hẹn hò này tới quá đột ngột, cũng
quá ngoài ý muốn, đâm ra Lý Bắc Bắc không có thời gian để chuẩn bị kỹ
càng.
Dạo gần đây Lục Hành Thư rất thích gọi Hạ Thần đến văn
phòng mình, hết đau chân lại đến đau bụng, mà không đau thì cũng là nhức đầu, toàn là những lý do mới nghe thì có thể thấy hơi quái lạ, nhưng
nhìn chung đều rất chính đáng. Hắn là tướng quân, có khó chịu cũng không thể chạy thẳng tới phòng y tế được, trước đây Lục Hành Thư còn cho rằng quy định này rất ra vẻ, song bấy giờ lại thấy rất không tồi.
Dù sao trong phòng y tế cũng có rất nhiều y tá bác sĩ, đâu có dễ nói chuyện như ở văn phòng.
Lục Hành Thư tự xắn ống quần lên, gác chân lên bàn trà, ra vẻ yếu thế nói: “Bác sĩ Hạ, chân tôi thế nào?”
“Miệng vết thương đã lành lại rồi, qua vài ngày nữa đợi kết vảy bong ra là ổn. Sao vậy? Bên trong còn đau không? Nếu thế thì chắc phải chụp X-quang
mới xác định được.” Hạ Thần duỗi tay ấn nhẹ một chỗ, “Chỗ này đau
không?”
“Không đau.”
“Còn chỗ này?”
“Không đau.”
“Ừm, chỗ này thì sao?”
“Không đau.”
“Vậy tốt rồi, vừa nãy binh lính kia vội vã tới tìm tôi làm tôi cứ nghĩ anh
bị làm sao.” Hạ Thần khó hiểu đứng dậy, “Hoặc bây giờ chúng ta đi chụp
X-quang một chút, có những nguy hiểm tiềm ẩn mà mắt thường không thể
nhìn thấy được.”
Lục Hành Thư xua xua tay bảo Hạ Thần ngồi xuống. Cả hai mặt đối mặt cách một bàn trà, Lục Hành Thư đã sớm pha sẵn Long
Tỉnh, còn để bánh quy phô mai và chocolate bên cạnh, đều là những thứ Hạ Thần thích ăn.
“Chuyện này cũng không gấp, chủ yếu là muốn để cậu kiểm tra xem có vấn đề gì hay không.” Lục Hành Thư nói năng đâu ra đấy.
Hạ Thần hiểu rõ: “Được, tôi hiểu rồi.”
“Còn nữa, ngày mai tôi sẽ quay lại thủ đô, cậu có thích thứ gì không, tôi sẽ mang về cho cậu?” Lục tướng quân về thủ đô một chuyến còn có thể thuận
tiện lấy đồ cho một bác sĩ nhỏ, chưa từng nghe thấy chuyện như thế này
bao giờ, mà cũng chưa có ai dám đưa ra yêu cầu giống vậy.
Hạ Thần cũng không nói bản thân muốn thứ gì, anh hỏi thẳng: “Anh phải về bao lâu?”
“Chắc là một tháng.”
“Lâu như vậy?!” Hạ Thần vừa nói xong đã cảm thấy bản thân hơi quá lố, bèn
che miệng chậm rãi lên tiếng, “Sao lại về lâu như vậy…” Anh có về biệt
thự của chúng ta không? Hạ Thần muốn hỏi câu đó rồi lại không dám mở
lời, chỉ có thể nghẹn ứ trong cổ họng, cuối cùng nuốt ngược xuống, lặp
đi lặp lại câu “lâu quá” trong lòng…
Thấy được chút quyến luyến trong mắt Hạ Thần, Lục Hành Thư vô cùng thỏa mãn: “Có chút việc phải giải quyết.”
Hạ Thần muốn hỏi nhưng không biết có thể hỏi hay không, anh mím môi không nói gì.
Song Lục Hành Thư lại tiếp tục nói: “Cậu muốn mang thứ gì về không? Hành lý
của tôi không bị giới hạn trọng lượng, cái gì cũng đem theo được.” Lục
Hành Thư cảm thấy Hạ Thần đang không nỡ chia xa, rất có thể sẽ nói mấy
câu ngọt ngào như kiểu “Tôi không cần gì hết, anh về sớm một chút là
được”.
Chỉ tiếc là hắn đã đánh giá thấp Hạ Thần, chỉ nghe Hạ Thần nói một câu “Anh đợi chút”, kế đó cầm giấy bút trên bàn viết một loạt
như nước chảy mây trôi, làm Lục Hành Thư nhìn mà trợn mắt há hốc mồm,
chưa đến ba phút sau, trên tờ giấy đã ghi kín tên đồ ăn vặt.
“Từng này là được.”
“…”
“Ừm, nhiều quá sao? Vậy…” Hạ Thần khó xử chỉ vào tên một loại kẹo dẻo, “Bỏ cái này đi là được.”
Lục Hành Thư không nhịn được mà duỗi tay xoa đầu anh: “Không đâu, tôi sẽ mang hết về cho cậu.”