Ăn xong cơm, Lưu An liền dẫn mọi người đến ký túc xá, Liễu Tố Tố cùng
Chung Nghệ một phòng, bốn đồng chí nam một phòng. Đóng cửa lại, Chung
Nghệ nhìn về phía Liễu Tố Tố có vẻ đang rất vui, hỏi∶ "Chị Tố Tố, chị
cảm thấy đồ ăn ở nhà ăn rất ngon sao?"
Liễu Tố Tố không hiểu, "Hả?" một tiếng.
"Em thấy cũng không khác nhà ăn quân khu chúng ta lắm, so với tay nghề chị
Tố Tố còn hơi kém hơn một chút." Từ khi biết sức khỏe Chung Nghệ đã dần
hồi phục, Liễu Tố Tố liền thường xuyên làm mấy món ngon đưa sang, qua
một thời gian, Chung Nghệ cảm thấy miệng mình hình như trở nên hơi điêu.
Liễu Tố Tố mỉm cười, cô thích ăn đương nhiên không phải bởi vì hương vị
ngon, mà là do lâu lắm rồi không được ăn hải sản và gạo, thật sự quá
nhớ, nếu có cách nào mang về một chút thì tốt quá. Tất nhiên cô cũng
không quên mình tới nơi này là để làm việc, cố ý nhắc mấy người Tiểu
Vương mai dậy sớm một chút.
Tỉnh Nam hiện tại cũng rất lạnh,
nhưng so với quân khu Tây Nam thì đỡ hơn nhiều, Liễu Tố Tố nhét áo bông
vào trong túi, lấy một cái áo khoác mỏng hơn để ngày mai mặc.
Tắm nước ấm rồi lên giường ngủ, có lẽ do mấy ngày nay phải lăn lộn trên tàu hỏa, vừa nằm xuống giường Liễu Tố Tố đã thiếp đi.
***
Cùng lúc đó, trong một gian phòng khác trong quân khu, Thường Thanh Tùng
đang ngồi trên ghế, mày nhíu chặt nhìn tài liệu trong tay. Trâu Lệ đi
vào, xoa xoa tuyết đọng trên tay, không kiên nhẫn nói∶ "Ông lại xem thứ
này thì có ích lợi gì, có thể nghĩ cách giúp chúng ta nhanh chóng trở về được không?"
Thường Thanh Tùng nghe vậy cũng rất bực bội∶ "Không phải tôi đang suy nghĩ sao, bà cả ngày cứ thúc thúc giục giục, thúc
giục có ích lợi gì, tôi có biện pháp đã sớm trở về rồi!"
Nhắc đến chuyện này, Thường Thanh Tùng lại thấy phẫn nộ. Khoảng hơn nửa năm
trước, có hai đồng chí cảnh sát cầm hồ sơ của Liễu Tố Tố tới nhà, bấy
giờ Thường Thanh Tùng mới nhớ ra mình còn có một người vợ và đứa con gái nhiều năm không gặp, nhưng hiện tại ông ta vất vả lắm mới bò được đến
chức vụ này, có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, sao còn muốn trở về? Ông ta
trực tiếp cự tuyệt hai cảnh sát kia, bảo bọn họ mang hồ sơ của Liễu Tố
Tố đi càng xa càng tốt, vĩnh viễn đừng tới quấy rầy cuộc sống của ông
ta.
Thường Thanh Tùng vốn tưởng rằng chuyện này sẽ cứ thế mà trôi qua, trừ ông ta và hai đồng chí cảnh sát kia, sẽ không còn ai biết
chuyện này. Đương lúc ông ta thở phào thì đột nhiên lãnh đạo bên trên
báo tin, muốn điều nhiệm ông ta đến tỉnh Nam.
Nói dễ nghe là điều nhiệm, nhưng Thường Thanh Tùng lăn lộn ở vị trí này bao năm, sao có thể không biết đây là đang giáng chức. Ông ta vừa tức vừa gấp, phấn đấu bao năm coi như mất trắng, tiền đồ sau này cũng kham ưu, chỉ có thể nghĩ
cách mời thân tín của lãnh đạo ăn bữa cơm, hỏi ra mới biết, hoá ra là có người tố cáo ông ta có sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, sau khi thăng chức
thì bỏ vợ bỏ con, người như vậy không xứng đáng ngồi ở vị trí này.
Thường Thanh Tùng biết được thiếu chút tức chết, tưởng hai cảnh sát kia tố
cáo, rốt cuộc chỉ có bọn họ mới biết chuyện Liễu Tố Tố. Nhưng chuyện tới nước này ông ta cũng không thể làm gì, chỉ đành đồng ý điều nhiệm tới
tỉnh Nam trước rồi tìm cơ hội quay lại Thượng Hải. Đương nhiên, ông ta
khẳng định không dám nói với vợ con sự thật, chỉ hàm hồ nói trong lúc vô tình đắc tội lãnh đạo, không có cách nào đành phải đến đây một thời
gian.
Chức vị ở tỉnh Nam tuy không khác ở Thượng Hải, đều là văn
chức, nhưng vừa đến đơn vị báo tin, đối phương đã điều ông ta đến quân
đội, phụ trách một số vấn đề giữa đơn vị và quân khu. Thường Thanh Tùng
nghe vậy còn mừng thầm, tưởng bản thân tới bên này sẽ được trọng dụng,
ai ngờ tới quân khu rồi mới phát hiện tình huống càng ngày càng kém, bởi vì ông ta chỉ là kẻ bị ghẻ lạnh. Chưa nói đến việc được nắm quyền, chỉ
bằng việc chưa vào biên chế quân đội, ông ta không khác gì văn chức lâm
thời. Gọi là chủ nhiệm nhưng lại rảnh rỗi không có việc gì làm.
Quân đội vốn dĩ hẻo lánh, hoàn cảnh kém trong thành, đừng nói là Thường
Thanh Tùng, ngay cả vợ ông ta - Trâu Lệ cũng không chịu nổi, cả ngày ầm ĩ đòi về. Mỗi ngày Thường Thanh Tùng đều phải nghe càm ràm, trở về trở
về, ai không muốn trở về? Vấn đề là ông ta đang đắc tội lãnh đạo, trừ
phi có thể tạo nên thành tựu ghê gớm, nếu không đừng mong được quay lại.
Trong lúc Thường Thanh Tùng vô cùng đau đầu thì đột nhiên nghe người trong
văn phòng nói, quân khu khác sẽ phái người tới giúp bọn họ xây hầm
biogas.
Thường Thanh Tùng lập tức đánh hơi được bất thường, vội hỏi∶ "Hầm gì, có tác dụng gì không?"
"Tôi cũng không rõ lắm, nghe nói có thể xử lý chất thải, sản xuất phân bón gì đó, giúp sản lượng lương thực tăng không ít đâu!"
Nghe đến đây Thường Thanh Tùng liền động tâm.
Quá tốt!
Có thể tăng sản lượng không phải là việc nhỏ, nếu mình học được cái này, chuyện quay về dễ như trở bàn tay.
Thường Thanh Tùng hạ quyết tâm, cố ý dò hỏi thời gian nhóm Liễu Tố Tố đến quân khu, người trong văn phòng trả lời xong bèn hỏi lại: "Chủ nhiệm Thường, ngài có quen đồng chí bên đó sao?" Sao hỏi kĩ thế?
Thường Thanh Tùng xua xua tay:
"Quen gì đâu, tôi không quen bọn họ, hầm biogas là chuyện tốt, tôi nhịn không được vui thay quân khu chúng ta, đương nhiên hy vọng bọn họ đến càng
sớm càng tốt." Trong lòng thì lại nghĩ, tôi còn đang ước được quen bọn
họ đây, vậy là có thể nhờ đối phương dạy lại kỹ thuật này rồi.
Nhưng nhanh thôi, Thường Thanh Tùng sẽ hối hận vì ý nghĩ này.
***
Hôm sau, Thường Thanh Tùng theo Lưu An tới nhà ăn, lúc thấy một đám người ngồi ở đó, bỗng cảm giác có chút không thích hợp.
"Chủ nhiệm Thường, sao vậy?" Lưu An hỏi.
"Không sao, chúng ta qua đó đi." Thường Thanh Tùng cho rằng mình suy nghĩ nhiều.
Vừa mới đi đến, trùng hợp là Liễu Tố Tố đứng dậy đi lấy bữa sáng, bởi vì sư trưởng giao chuyện này cho Thường Thanh Tùng phụ trách, Lưu An liền
giới thiệu ông ta với mọi người, sau khi nói xong lại chỉ vào Liễu Tố Tố cách đó không xa∶ "Kia là đồng chí Liễu."
Liễu?
Mí mắt Thường Thanh Tùng giật giật∶ "Liễu nào?"
Lưu An hơi giật mình, không biết ông ta hỏi cái này làm gì nhưng vẫn trả lời∶ "Liễu trong lá liễu."
Đúng lúc này Chung Nghệ phát hiện mình quên lấy cháo, đứng lên gọi∶ "Chị Tố Tố, chị lấy cháo giúp em nhé."
Liễu Tố Tố đáp lại.
Thường Thanh Tùng đứng tại chỗ như sắp hoá đá. Người trước mặt họ Liễu, Liễu
trong lá liễu, còn tên là 'Tố Tố'? Vậy chẳng phải là đứa con gái Liễu Tố Tố lâu ngày không gặp của ông ta sao?!
Trên hồ sơ không có ảnh
chụp, lần trước đồng chí cảnh sát cầm hồ sơ tới hỏi ông ta, Thường Thanh Tùng chỉ nhớ kỹ cái tên, căn bản không biết Liễu Tố Tố trông như thế
nào. Nếu cảnh sát đã đưa hồ sơ đến cho ông ta đối chiếu, vậy tất nhiên
là Liễu Tố Tố cũng đã biết ông ta là ai, tên là gì. Mà đợi lát nữa Lưu
An giới thiệu, đừng nói là nắm được kỹ thuật hầm biogas, ngay cả việc
còn được ở lại quân khu hay không cũng khó mà nói!
Thường Thanh
Tùng càng nghĩ càng sợ, thừa dịp Liễu Tố Tố chưa quay lại, vội vàng kéo
tay Lưu An∶ "Tôi... đột nhiên đau bụng quá, Tiểu Lưu cậu dẫn bọn họ qua
xem là được, tôi đi bệnh viện đây."
Lưu An bị bất ngờ, hỏi lại: "Chủ nhiệm Thường, ngài..." Còn chưa nói xong, Thường Thanh Tùng đã chạy như bay ra ngoài.
Liễu Tố Tố bưng bữa sáng trở về, thấy ai đó chạy vụt qua liền hỏi∶ "Người vừa rồi là...?"
Lưu An∶ "Là chủ nhiệm văn phòng chúng tôi, cảm thấy không khỏe lắm nên về trước."
Liễu Tố Tố cũng không nghĩ nhiều, gật đầu ngồi xuống bắt đầu ăn sáng.
Thường Thanh Tùng đương nhiên không đi bệnh viện, ông ta chạy một mạch từ nhà
ăn về nhà, cầm chén trà trên bàn uống một ngụm, sau đó mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Trời lạnh, Trâu Lệ không đi ra ngoài mà ở nhà dọn dẹp
quần áo, thấy Thường Thanh Tùng lo lắng trở về thì nghi hoặc hỏi∶ "Ông
gặp quỷ sao?"
Thường Thanh Tùng hít sâu một hơi, muốn nói lại nhớ ra Trâu Lệ vẫn chưa biết chuyện này, không thể kể.
"Không có việc gì, bụng tôi hơi khó chịu, trở về nghỉ ngơi." Thường Thanh Tùng chuyển đề tài.
"Bụng khó thì mau uống thuốc đi, hôm nay không phải còn có chuyện quan trọng sao, ông đừng để chậm trễ!" Trâu Lệ vội dặn dò.
Mấy ngày nay bà ta vẫn luôn càu nhàu, oán giận chỗ này không tốt, chỗ kia
thâm sơn cùng cốc, đến thịt cũng không đủ ăn... Nhắc mãi như vậy khiến
Thường Thanh Tùng bực bội không thôi, vì để bà ta câm miệng đã tiết lộ
kế hoạch của mình.
Trâu Lệ biết vậy thì cực kỳ vui mừng, cho rằng mình sắp được về nên không còn càu nhàu nữa, thái độ với Thường Thanh
Tùng cũng tốt hơn nhiều. Hiện tại sợ ông ta ở nhà chậm trễ thời gian,
nếu không hoàn thành, quỷ mới biết bọn họ phái ở đây đến khi nào.
Thường Thanh Tùng bị bà ta nói cho tức một bụng nhưng cũng sợ bị phát hiện,
lại hàm hồ vài câu rồi ra khỏi nhà. Ông ta không trực tiếp đi tìm nhóm
người Liễu Tố Tố, mà đến văn phòng sư trưởng, muốn xin rút khỏi dự án
này. Nhưng cũng không biết có phải vận xui đến hay không, lúc đến sư
trưởng lại không có ở đây, hỏi cảnh vệ, đối phương cũng không biết.
Không còn cách nào, Thường Thanh Tùng chỉ có thể xám xịt trở về phòng làm
việc, vắt hết óc nghĩ xem chuyện này nên giải quyết thế nào.
Liễu Tố Tố vẫn chưa biết mình có thể doạ Thường Thanh Tùng đến mức ấy. Thời
gian khá gấp, ăn xong mọi người liền đi theo Lưu An ra ngoài ruộng.
Nơi này nhiều ruộng nước, lại không thiếu nước, ở quân khu Tây Nam nước
được hoan nghênh nhất, nhưng ở đây lại là không có tác dụng nhiều, cho
nên họ đã báo trước với Chung sư trưởng, chỉ cần xây hầm biogas là được.
Đương nhiên, phương nam cũng không phải chỉ có ruộng nước, đi dần về hướng
tây chính là từng mảnh ruộng cạn, tất cả đều đang trồng cây cải dầu, thu hoạch hết cải dầu sẽ chuyển sang trồng lương thực phụ như khoai lang
hoặc ngô.
"Đồng chí Liễu, chính là chỗ này." Lưu An nói.
Liễu Tố Tố nhìn nhìn, vị trí địa lý ở đây tốt hơn quân khu Tây Nam một chút, nhà vệ sinh chung gần ruộng cạn, cũng nhờ kinh tế tương đối khá mà
nhiều nhà có nhà vệ sinh riêng, cứ như vậy, ruộng quân đội và vườn rau
hộ gia đình đều có phân để dùng.
Lúc mới tới cô cũng có xem qua, trong vườn mỗi nhà đều trồng rất nhiều rau củ quả.
"Tôi hiểu rồi, chúng ta đi đo kích thước trước, chờ có số đo cụ thể tôi sẽ báo với anh." Liễu Tố Tố nói.
Nếu quân khu phía Nam đã gọi nhóm cô đến đây, chứng minh chuyện này đã được phê duyệt, chỉ có nguyên liệu là phải báo cáo lên để quân đội đi mua.
"Được." Lưu An gật đầu.
Việc đo kích thước này, dù là tiền trinh, Tiểu Vương hay là các đồng chí Bộ
kiến trúc đều đã làm quen tay. Chung Nghệ không biết việc nhưng ghi chép số liệu hoàn toàn không thành vấn đề, Liễu Tố Tố không qua đó nữa mà
cùng Lưu An nói về ý tưởng xây hầm biogas cho từng hộ gia đình.
Lưu An ngẩn người, ngay sau đó lại lắc đầu∶ "Đồng chí Liễu, tôi cũng không chắc mọi người có đồng ý không nữa."
Hầm biogas của quân đội, quân đội sẽ tự mình ra tiền, nếu động viên mỗi nhà xây riêng, khẳng định phải tự bỏ tiền túi, khả năng đồng ý là rất thấp.
Liễu Tố Tố hiểu băn khoăn của hắn, cười cười nói∶ "Cũng không phải không thể thực hiện được, mọi người bên chúng tôi ban đầu cũng như thế, đều tiếc
tiền, không muốn mạo hiểm, nhưng sau khi nhìn thấy kết quả liền đồng ý
ngay. Dù sao đây cũng là chuyện tốt, tuy giai đoạn đầu có nguy hiểm nhất định, nhưng kết quả chắc chắn sẽ tốt."
Lưu An có chút dao động, nhưng vẫn nói∶ "Nhưng mà bên đồng chí Liễu còn có
thể nhìn thấy kết quả, bên chúng tôi lại không có." Phải dùng hầm biogas trước, sau đó thu hoạch, rồi so sánh với sản lượng năm trước mới biết
được kết quả
Nhưng nhóm Liễu Tố Tố không chờ được lâu như vậy,
hơn nữa từ Tây Nam đến đây một chuyến không phải dễ, nếu không có chuyện quá quan trọng, chắc sẽ không đến thêm.
Liễu Tố Tố hoàn toàn
không lo lắng về vấn đề này∶ "Tuy ở đây không có ví dụ minh hoạ nhưng
quân khu chúng tôi có mà, chỉ cần để mọi người tin tưởng số liệu kia là
thật, chắc chắn họ sẽ đồng ý thôi."
Lưu An muốn nói, để mọi người tin thì khó lắm, nhưng thấy Liễu Tố Tố có vẻ như đã có cách gì rồi thì
lại thôi. Hắn hỏi, Liễu Tố Tố lại không nói gì, chỉ bảo hắn thống kê
diện tích ruộng cạn của từng nhà và số lượng những nhà có nhà vệ sinh
riêng đưa cho cô.
Bất kể là đất đai hay nhà vệ sinh, đều thuộc
quyền quản lý của quân khu, hơn nữa cũng không phải cơ mật, Lưu An thấy
Liễu Tố Tố cần liền gật đầu đến văn phòng lấy.
Hắn đi rồi, tiền trinh mới đi tới, hạ giọng hỏi∶ "Chị Tố Tố, nếu mở đại hội động viên, thời gian trở về sẽ bị kéo dài đấy."
Hắn cô đơn một mình thì không sao, đi đâu cũng vậy. Nhưng nhớ đến nhà Liễu
Tố Tố có năm đứa nhỏ, rời nhà lâu như vậy cô hẳn sẽ nhớ nhung, cũng sẽ
không yên tâm, vậy nên nếu có thể về sớm là tốt nhất.
Liễu Tố Tố
cười cười: "Chúng ta vất vả lắm mới tới được đây, cố làm một lần cho
xong đi, bằng không không phải lãng phí vé xe sao?"
Tiền trinh bất ngờ, ngay sau đó cũng bật cười.
Ở bên kia, Lưu An đã về đến văn phòng, lúc đang chuẩn bị lấy hồ sơ đi, đột nhiên bị Thường Thanh Tùng ngăn lại.
"Chủ nhiệm Thường, ngài không đi bệnh viện sao?"
Thường Thanh Tùng tìm bừa một lý do: "Bụng tôi khó chịu quá đi không nổi, cậu đỡ tôi đi với?"
Lưu An muốn nói, ông có bệnh không đi bệnh viện từ nãy đi, tới văn phòng bụng liền không đau nữa?
Trong lòng hắn rất không kiên nhẫn, nhưng thấy vẻ mặt thống khổ của Thường
Thanh Tùng, cũng sợ xảy ra chuyện đành gật gật đầu∶ "Được rồi, chúng ta
đi thôi." Đưa ông ta đến bệnh viện rồi đi tìm đồng chí Liễu vậy.
Qua một lúc, Thường Thanh Tùng ra vẻ lơ đãng hỏi∶ "Tiểu Lưu này, cậu có biết gì về đồng chí Liễu kia không?"