Thanh âm Hàn Trình không lớn, Tiểu Lộ bên cạnh lại nghe rõ ràng, ban đầu nó cũng cho rằng Hàn Trình gọi Hàn Liệt, có chút kinh ngạc nhìn nhìn
xung quanh, mặt đầy mặt nghi hoặc hỏi∶ “Chú chưa tới mà.”
Hàn Trình lúc lắc cái đầu∶ “Không phải chú Hàn, là người cha phụ lòng của em ấy!”
Nói xong, thằng nhóc vội vàng dùng tay nhỏ che miệng, đôi mắt ngập nước
liếc về phía Liễu Tố Tố, sợ nương sẽ đánh mình. Cha phụ lòng là nó nghe
bà ngoại nói, nhưng bà ngoại cũng dặn những lời này không thể để nương
biết, bằng không nương sẽ không vui.
Rõ ràng là Hàn Trình đã lo
lắng vô ích, Liễu Tố Tố không chỉ có không có muốn đánh nó, ngược lại
còn cảm thấy lời này nói thật đúng... Nhưng sao Trang Bạch Vũ lại xuất
hiện ở quân khu?
Liễu Tố Tố tất nhiên sẽ không nghĩ là gã cố ý
tới tìm mình, vậy chỉ có một khả năng, Trang Bạch Vũ hẳn là theo đồng
chí thi công đến.
Mỗi nghề đều có chuyên môn, tuy rằng đây là
quân khu, quân nhân nhiều, xây phòng ở không thành vấn đề, nhưng xây đập nước cần chuyên gia có kinh nghiệm. Đúng lúc bộ trưởng Triệu có người
quen ở trên thành phố về lĩnh vực này, trước đó bọn họ đã xác nhận, nói
là trong hai ngày này đi về chuẩn bị nhân thủ, bên Tân Thị chuyển vật
liệu đến sẽ lập tức dẫn người tới quân khu. Theo tính toán, ngày mai Tân Thị có thể giao hàng, bọn họ đến trước cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa Trang Bạch Vũ có thể cùng nguyên chủ quen nhau cũng là vì hai người học cùng ngành, thường xuyên gặp mặt bên mới chậm rãi tìm hiểu, Trang Bạch
Vũ tuy từ đầu đến cuối đều là tên khốn nạn, nhưng thoạt nhìn vẫn là nhân mô cẩu dạng, đặc biệt là trong học tập, ít nhất có thể thuận lợi tốt
nghiệp. Một sinh viên đại học chuyên khoa tiến vào đội thi công cũng
không kỳ quái. Chỉ là không ngờ trùng hợp như vậy, lần này gã cũng đi
theo đến đây.
Liễu Tố Tố nhướng mày, trong lúc nhất thời cạn lời không biết đây là nghiệt duyên gì nữa.
Tuy nhiên cô không phải nguyên chủ, không chỉ không có cảm giác gì với
Trang Bạch Vũ, mà thậm chí còn muốn đánh cho tên khốn này một trận, để
gã nôn hết những gì đã ăn uống không của nhà cô mấy năm nay ra. Cho nên
lúc này gặp được gã, trừ cảm giác ô nhiễm tầm mắt, cô cũng hoàn toàn
không có gì phản ứng.
Liễu Tố Tố phát hiện Trang Bạch Vũ, thật ra gã cũng thấy được cô, nhưng lại không dám tin vào hai mắt mình, sững sờ tại chỗ. Bởi vì gã thật sự không thể tin, nữ đồng chí đứng cách đó
không xa, thế mà lại là vợ trước của gã.
Chênh lệch thật sự quá lớn!
Trang Bạch Vũ đồng ý cùng nguyên chủ kết hôn, một phần là vì nguyên chủ lì
lợm la liếm, quan trọng nhất vẫn là cô đủ xinh đẹp. Liễu Thục Vinh vì để bồi dưỡng con gái mà chưa bao giờ để cô phải làm việc nặng, ở nhà ăn
ngon uống tốt, chỉ cần thoải mái đọc sách là được, người nhà cũng là như thế, ngay cả chi phí ăn mặc, nguyên chủ cũng coi như tốt nhất trong
thôn, so với người thành phố cũng không kém. Dưới tình huống này, nguyên chủ thậm chí còn nũng nịu hơn một số cô gái trong thành phố, thêm vào
đó lại có diện mạo xuất chúng, đủ nghe lời, sau đó không lâu Trang Bạch
Vũ liền thuận thế đồng ý kết hôn.
Chỉ là kết hôn không bao lâu,
Trang Bạch Vũ đã ngán, hai người mâu thuẫn không ngừng, gã một lòng muốn trở về thành, nguyên chủ vì giữ lại người trong lòng mà hỉ nộ vô
thường, trắng đêm khó ngủ, sau lại mang thai, chẳng những gầy ốm còn
xuống sắc, không còn xinh đẹp như trước. Trang Bạch Vũ trong lòng càng
thêm ghét bỏ, cảm thấy nguyên chủ không xứng với mình, hai đứa nhỏ cũng
không giống gã, cứ như vậy gã càng không có bất luận lưu luyến gì với
gia đình này, cả ngày muốn về thành trải qua ngày lành.
Liễu Tố
Tố không phải nguyên chủ, cô không hề vì tên khốn này mà hao tâm tổn
sức, sau khi tới quân khu còn tận lực để mình cùng bọn nhỏ đều được ăn
ngon, cộng thêm tâm tình sung sướng, cả người đều được bồi bổ trở lại.
Lúc này đây cô ăn mặc đơn giản đứng ở dưới bóng cây, trên mặt không thoa phấn lại vô cùng động lòng người, khiến Trang Bạch Vũ không khỏi ngây
dại, phảng phất như quay lại lần đầu tiên gặp Liễu Tố Tố lúc còn đi học, trong lòng xao động.
Gã há miệng thở dốc, một chân không chịu
khống chế đi hai bước về hướng Liễu Tố Tố, đang muốn nói thì lại thấy
một người đàn ông mặc quân trang đi tới trước mặt cô, duỗi tay nhận hộp
cơm.
Không biết nói gì mà Liễu Tố Tố ngửa đầu cười cười, sau đó
nắm tay hai đứa nhỏ đi theo người kia vào nhà ăn. Sự quen thuộc giữa hai người, không cần đoán cũng biết là quan hệ gì. Cũng là lúc này, Trang
Bạch Vũ mới chợt nhớ đến hai đứa nhỏ bên người cô, là hai đứa con trai.
Là Trang Tiền và Trang Trình sao? Chẳng lẽ Liễu Tố Tố mang theo hai đứa con trai của gã tái giá?
“Tiểu Trang cậu làm gì đó, nơi này là quân khu, cậu đừng chạy loạn!” Người
đứng bên cạnh phát hiện gã nhấc chân đi về bên phải thì vội vàng túm
lấy, không kiên nhẫn nói, “Không phải đã sớm nói với cậu rồi sao, quân
đội không thể so với địa phương khác, đi lung tung cẩn thận vị bắt!”
Trang Bạch Vũ sửng sốt, trong lòng dâng lên bất mãn nhưng lại không thể nói
được gì, công việc này là gã thật vất vả mới tìm được, nếu đánh mất gã
liền xong đời. Chỉ có thể cúi đầu “Ừ” một tiếng, tiếp theo lại hỏi∶ “Đội trưởng Tào, anh có biết trên quân trang có hai ngôi sao là cấp bậc gì
không?”
Người được gã gọi là đội trưởng Tào trừng mắt nhìn∶ “Cậu hỏi cái này để làm gì?”
“Tôi tò mò thôi.”
“Hình như là đoàn trưởng hay là phó đoàn trưởng đó, chuyện không liên quan đến cậu thì đừng hỏi nhiều như vậy, đừng gây chuyện!”
Trang Bạch Vũ ngoài mặt thì vâng dạ, nhưng trong lòng lại càng thêm bực bội.
Liễu Tố Tố thế mà dẫn con gã đi tái giá với phó đoàn trưởng?
Liễu Tố Tố lúc này còn chưa biết Trang Bạch Vũ đang hỏi thăm về mình, mà đối với việc gặp được gã cô cũng không để ở trong lòng. Cái thứ đàn ông
này, nhìn thôi cô đã thấy ghét, hơn nữa hai người đều đã ly hôn, không
còn bất luận quan hệ gì nữa rồi.
Tuy rằng có khả năng lúc xây đập nước hai người sẽ thường thường gặp gỡ, nhưng tên Trang Bạch Vũ kia sợ
bị nguyên chủ quấn lấy như vậy, phỏng chừng nhìn thấy cô sẽ trốn rất xa, bọn họ cũng không có cơ hội nói chuyện. Vả lại công việc là công việc,
cô không thể vì việc tư mà ảnh hưởng đến việc xây đập nước, dù sao chờ
việc này làm xong, sẽ không bao giờ phải gặp gã nữa.
“Chú ơi, có
phải là siêu cấp ngon không ạ?” Hàn Trình vốn muốn hỏi nương về Trang
Bạch Vũ, nhưng thấy Hàn Liệt ăn tào phớ thì lực chú ý lập tức bị dời đi, nhìn đến mức nước miếng cũng sắp chảy xuống.
Sao Hàn Liệt có thể không biết tâm tư của nó, cười nói∶ “Muốn ăn không?”
“Muốn! Muốn!” Hàn Trình vội gật gật đầu, há to miệng muốn ăn một miếng thật
lớn, giây tiếp theo bị Liễu Tố Tố bưng kín∶ “Không được ăn, con vừa mới ở nhà ăn rồi mà?”
Hàn Trình ôm bụng nhỏ∶ “Nhưng mà con lại đói bụng rồi.”
“Đói bụng cũng không cho ăn, ăn nữa bụng con vỡ ra bây giờ.” Liễu Tố Tố sờ
sờ cái bụng dưa hấu của nó, thằng nhóc thấy buồn buồn lập tức cười phì,
sợ nó ngã từ ghế trên xuống, Hàn Liệt còn vươn sẵn tay ra bảo vệ.
“Anh sắp được nghỉ chưa?” Liễu Tố Tố hỏi.
Hàn Liệt gật đầu∶ “Ngày mai được nghỉ.”
“Mấy ngày?”
“5 ngày.”
Liễu Tố Tố lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, năm ngày là tốt rồi, năm ngày là có thể làm xong.
“Nương, hai người đang nói cái gì vậy?” Hàn Trình tò mò hỏi.
Tiểu Lộ∶ “Là thu lúa mạch sao ạ?”
“Ừ, nhưng mà nhà chúng ta không trồng lúa mạch, thu bắp là được.”
Hiện tại đã cuối tháng 9, sau Quốc Khánh chính là thời gian quân khu thu
hoạch lương thực. Mọi người đều trồng không ít, không chỉ công điền quân đội, còn có đất tư nhà mình, chỉ dựa vào người nhà quân nhân khẳng định lo liệu không hết việc, cho nên mỗi khi đến thời gian thu hoạch, bộ đội đều sẽ cho nghỉ khoảng năm ngày, sau khi ngoài ruộng hết bận lại khôi
phục huấn luyện.
Vốn dĩ Liễu Tố Tố cũng được nghỉ, nhưng năm nay
đặc thù phải xây đập nước, cô khẳng định sẽ rất bận, nếu lúc này Hàn
Liệt không được nghỉ, vậy đại sự không ổn.
“Yên tâm, anh sẽ chăm nom nhà cửa, em cứ an tâm làm việc là được.” Hàn Liệt nói.
Nghe anh nói chăm nom, Liễu Tố Tố bật cười. Bỗng bóng dáng ai đó vọt tới.
“Ây da, sao em dâu đến nhà ăn thế này? Tới đưa cơm?”
Liễu Tố Tố cười nói∶ “Đoàn trưởng Thạch, Tiểu Quân, trong nhà làm tào phớ,
tôi mang một ít đến cho Hàn Liệt, hai người ăn cơm chưa?”
“Còn
chưa ăn nữa, người xếp hàng dài quá, bọn tôi mới vừa lấy được thôi.”
Đoàn trưởng Thạch cười ha ha, làm bộ làm tịch nhìn nhìn xung quanh,
“Trời ạ, không còn chỗ nữa rồi, hay là chúng ta ngồi luôn chỗ này đi
Tiểu Quân.”
Hình Tiểu Quân liên tục gật đầu, hai người một trái một phải vây lấy Hàn Liệt.
Hàn Liệt∶ “...”
Anh hiểu hai người này muốn làm gì, lấy hộp cơm lại, nói∶ “Nếu người xếp
hàng đã dài như vậy, tôi cũng đi múc cơm trước đây, đợi lát nữa hết
mất.”
Đoàn trưởng Thạch lập tức giữ chặt tay anh∶ “Đừng đi mà
Tiểu Hàn, tôi với Tiểu Quân lấy cho cậu rồi đây!” Nói xong liền mang một hộp cơm khác ra, bên trong là hai món ăn hai cái bánh ngô, đựng đến
tràn đầy.
Còn rất quan tâm hỏi∶ “Nhìn đi, nhiều thế này cơ mà...
Tiểu Hàn này, tôi sợ cậu ăn không hết, nếu không thì để tôi ăn tào phớ
giúp cậu nha?”
Hàn Liệt∶ “… Tôi ăn được.”
Vợ cố ý mang đến cho anh, sao có thể ăn không hết.
Liễu Tố Tố dở khóc dở cười∶ “Ở nhà vẫn còn, bây giờ anh ăn ít đi một chút, lát nữa về nhà em lại làm cho anh.”
“Đúng đấy đúng đấy, không phải sợ lãng phí đâu, tôi với Tiểu Quân giúp cậu
ăn!” Liễu Tố Tố đã lên tiếng, đoàn trưởng Thạch nào còn cố kỵ, lập tức
cùng Hình Tiểu Quân chia mỗi người một nửa tào phớ, ăn đến sạch sẽ. Vừa
ăn còn vừa cảm thán, may mắn là mình cơ trí, đã sớm nghe nói tay nghề em dâu rất tốt, hôm nay mới được ăn thử!
Liễu Tố Tố đang chờ lấy
lại hộp cơm, bọn họ ăn xong cô liền không ở lại nữa, để vị trí cho người khác xong liền chào hỏi, dắt hai đứa nhỏ đi về trước.
Hình Tiểu
Quân còn ở đó khoe khoang∶ “Anh Hàn, tay nghề chị dâu đúng là càng ngày
càng tốt đó nha, hôm nào có thời gian hai nhà chúng ta cùng nhau ăn một
bữa cơm đi?”
Đoàn trưởng Thạch nghe vậy vội gật đầu∶ “Được đó! Đến lúc đó nhà chúng tôi cũng tới!”
Nhìn hai người này một hỏi một đáp, Hàn Liệt trực tiếp đứng lên, tặng bọn họ một câu∶ “Mơ đi.”
Vừa rồi vợ ở đây anh không tiện phát tác, bằng không nửa chén tào phớ kia
anh cũng không cho, hiện tại còn muốn đến nhà anh ăn cơm? Không có khả
năng!
Hàn Liệt vô tình rời đi, chỉ còn lại hai người Hình Tiểu
Quân và đoàn trưởng Thạch tiếc nuối vạn phần∶ “Tiểu Hàn xấu tính quá đi, may là có Tiểu Liễu lấy cậu ấy.”
Liễu Tố Tố đúng là không lừa
Hàn Liệt, trong nhà vẫn còn một ít tào phớ, để trong thùng ngâm nước
giếng, như vậy không dễ bị hỏng. Buổi chiều cô phải làm đậu phụ nhự
(chao), Lữ Linh Chi biết cũng muốn đến, chị ấy khẩu vị nặng, thích ăn
đậu phụ nhự nhưng làm luôn không ngon, đậu làm ra có mùi lạ, hiện tại
biết Liễu Tố Tố chuẩn bị làm thì muốn sang học phương pháp.
Lữ
Linh Chi đến, mấy đứa Đại Cường thể nào cũng tới theo, đến lúc đó mấy
đứa nhỏ trong nhà sẽ chỉ một lòng một dạ muốn chơi. Liễu Tố Tố liền gọi
bọn nó đến, để đám nhóc tì bưng tới ghế dựa tới, xếp hàng ngồi từ cao
đến thấp.
Mặc kệ là tuổi tác hay chiều cao, Hàn Trình đều xếp
cuối cùng, rõ ràng trong nhà nó thích ăn nhất nhưng vẫn nhỏ con, Liễu Tố Tố thật sự khó hiểu đồ nó ăn đi nơi nào hết không biết.
Nhóc Hàn Trình giơ tay lên hỏi∶ “Nương, nương gọi bọn con tới làm gì ạ?”
“Đương nhiên là có việc quan trọng rồi.” Liễu Tố Tố chỉ chỉ giấy trên tường, “Nhìn thấy ngôi sao nhỏ không?”
Bởi vì lần trước lên huyện bọn nhỏ đã mua đồ ở cửa hàng bách hóa rồi nên
trên cơ bản ngôi sao đều đã dùng hết, hiện tại nhìn qua đều là trống
rỗng.
“Có muốn có được càng nhiều ngôi sao hơn không nào?”
Liễu Tố Tố còn chưa dứt lời, mấy đứa nhóc đã kích động gật gật đầu, ngay cả
Hàn Cẩm cũng không ngoại lệ khiến Liễu Tố Tố có chút nghi hoặc, Tiểu Cẩm không phải vẫn luôn không thèm để ý chuyện kiếm sao này sao, chẳng lẽ
hiện tại rất muốn món đồ nào đó?
“Nương, làm sao để có thể có nhiều ngôi sao nhỏ hơn ạ? Nương mau nói đi!” Hàn Trình chạy đến ôm lấy cô.
Liễu Tố Tố chỉ chỉ ghế dựa, mấy đứa nhóc lập tức ngồi trở về, cô cười nói∶ “Rất đơn giản, nương dạy các con viết chữ nha?”
“Viết chữ?!”
“Không sai, các con đều không nhỏ, đã đến lúc bắt đầu học viết chữ rồi.” Liễu
Tố Tố nhìn về phía Tiểu Lộ∶ “Tiểu Lộ, qua thời gian nghỉ hè nương đưa
con đi học nhé?”
Tiểu Lộ ngẩn người∶ “Đi học ạ?”
“Ừm, con
đã hơn 6 tuổi rồi, đã có thể đi học, mấy đứa Tiểu Cẩm thì nhỏ hơn một
chút, sang năm mới có thể đi, nhưng mà cũng không sao, con có thể học
cùng lớp với Nhị Cường.” Liễu Tố Tố cười nói.
Nghỉ hè niên đại
này phải kéo dài tới tận mùng 3 tháng 10. Không chỉ vì mọi người không
chú trọng học tập, càng là bởi vì trẻ con thời này chỉ cần biết đi đều
xem như sức lao động, giữa tháng 9 khai giảng lại đúng vào ngày mùa,
trong nhà cần người làm, phần lớn học sinh đều xin nghỉ, thu hoạch xong
mới trở về đi học.
Nhị Cường nhà Lữ Linh Chi lớn xấp xỉ Tiểu Lộ
đều học lớp 1, còn Đại Cường học lớp 2 cho nên Liễu Tố Tố cũng không lo
lắng, chỉ sợ Tiểu Lộ không muốn đi thôi.
Tiểu Lộ lúc này đã vui
muốn xỉu. Tất cả mọi người đều cho rằng nó thích đánh nhau không thích
đi học, là đứa trẻ hư, nhưng thật ra chỉ có nó biết, nó đã nhiều lần
trộm chạy đến trường học, nghe âm thanh các bạn đọc sách, ảo tưởng chính mình cũng đang đi học, còn dùng lá cây làm cặp, làm bộ mình cũng có thể đến trường. Nhưng cặp sách vừa chạm vào liền hỏng, tựa như ước mơ được
đi học, ước mơ có gia đình, vĩnh viễn đều không thể thực hiện.
Có một lần Tiểu Lộ nhịn không được trộm đi tìm Tôn Hòe Hoa, hỏi xem có thể cho nó đi học hay không, Tôn Hòe Hoa lại nói học phí có bao nhiêu đắt,
mắng nó một trận, từ đó về sau nó không bao giờ dám nhắc về chuyện đi
học nữa.
Bây giờ Liễu Tố Tố muốn đưa nó đi học, nó vui vẻ lại thấp thỏm∶ “Nương... nhưng mà... đi học có đắt không ạ?”
“Không đâu, nương hỏi qua rồi, không hề đắt, nếu con có thành tích tốt còn
được nhận tiền thưởng, nói không chừng còn có thể tự mình kiếm tiền về
cho nương dùng đó nha.” Liễu Tố Tố cười nói.
“Còn có thể tự mình kiếm tiền!” Tiểu Lộ cùng Hàn Tiền đều hô lên.
Thấy Hàn Trình thờ ơ, Liễu Tố Tố bồi thêm một câu∶ “Kiếm được tiền là có thể mua thịt, mua kẹo, mua bánh quy, muốn ăn gì thì mua cái đó...”
“Nương! Nương mau dạy bọn con viết như thế nào đi, con nhất định phải học được!”
Liễu Tố Tố vừa lòng cười, Hàn Tiền cùng Hàn Trình đã thu phục được, bầu không khí học tập trong nhà sẽ ổn thôi.
“Được rồi, hôm nay chúng ta học viết một hai ba, viết ba số này, mỗi số viết
nửa trang, viết xong là hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, sau đó mới có thể
ra ngoài chơi, đã hiểu chưa?”
Không có bảng đen, viết ở trên vở
lại sợ bọn nó không nhìn thấy, Liễu Tố Tố chỉ đành dùng gạch viết xuống
đất. Mấy đứa nhỏ bị cái bánh thơm ngon mà cô vẽ ra dụ dỗ, không còn muốn đi chơi mà chăm chú viết bài.
Đến khi Lữ Linh Chi sang, Đại
Cường ở bên ngoài gọi đi chơi, mấy đứa đều lắc lắc đầu, đặc biệt là Hàn
Trình kêu lớn nhất∶ “Em không đi đâu, anh Đại Cường đi trước đi, lát nữa lại qua đây.”
Lữ Linh Chi kinh ngạc∶ “Mấy đứa đang làm gì đấy?”
Liễu Tố Tố cười dọn đậu phụ ra, cắt thành miếng nhỏ∶ “Viết chữ đó chị.”
“Hả?” Lúc đầu Lữ Linh Chi còn chưa tin Liễu Tố Tố, cho rằng cô đang nói đùa,
rốt cuộc chị không phải không có con, nào có đứa trẻ con nào không muốn
ra ngoài chơi, ngoan ngoãn ở nhà viết chữ cơ chứ? Hai đứa nhà chị dù có
mang roi ra cũng chưa chắc đã nghe lời!
Kết quả đứng dậy xem,
phát hiện đúng là đang viết chữ, tuy viết xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng năm
đứa nhỏ ngồi chung một chỗ, thành thành thật thật ngồi trên viết bài,
không ai quấy rầy ai.
Lần này Lữ Linh Chi ngạc nhiên không thôi,
đậu phụ cũng không rảnh lo, vội bắt lấy tay Liễu Tố Tố tay∶ “Tiểu Liễu,
em mau nói cho chị biết sao em làm được như thế! Mấy đứa nhà chị thà bị
đét mông cũng không muốn làm bài tập, mỗi lần đều khiến chị tức muốn
chết!”
Liễu Tố Tố cười nói∶ “Cũng không khó lắm đâu, cho chút dụ hoặc là được.”