Vừa dứt lời, thằng bé bị cô túm lấy càng điên cuồng giãy giụa, Liễu Tố Tố biết mình đã đoán đúng.
Tiểu Lộ không nói lời nào, cố gắng hất tay Liễu Tố Tố ra, nếu là đứa trẻ khác, Liễu Tố Tố sẽ chỉ lấy lại móng giò rồi thả nó đi.
Nhưng lúc này bên ngoài mưa xối xả, chưa kể đầu tóc quần áo Tiểu Lộ ướt sũng, lúc cô nắm lấy tay nó cũng cảm làn da nóng đến dọa người, khuôn mặt gầy gò hơi đen ẩn ẩn ửng hồng, không cần nghĩ cũng biết đứa nhỏ này dầm mưa đã lâu.
"Dì buông tôi ra! Buông ra! Không buông ra là tôi gọi người đó!" Tiểu Lộ la lớn.
Liễu Tố Tố không cầm ô, trên người mặc áo tơi cồng kềnh, trong tay còn cầm một chén thịt, sợ thằng bé chạy mất liền nói∶
"Con đói bụng đúng không? Cùng dì trở về ăn một chút gì nhé?"
"Tôi không đói bụng!"
Tiểu Lộ hô lớn, vừa dứt lời bụng nó vang lên tiếng "ục ục", âm thanh kia
cách tiếng mưa Liễu Tố Tố vẫn nghe được rõ ràng, không biết đứa nhỏ này
đã đói bụng bao lâu rồi.
Trong lòng cô chua xót, cười cười∶
"Còn nói không đói bụng! Cùng dì về ăn chút gì nhé? Ở ngay bên kia, không xa đâu, ăn xong rồi dì để con đi được chưa?"
Liễu Tố Tố chỉ chỉ căn nhà phía sau, Tiểu Lộ quay đầu nhìn lại, phát hiện đây là nhà của người đó, nhà của phó đoàn trưởng Hàn.
Trí nhớ của Tiểu Lộ rất tốt, nó nhớ lại lúc cha nó vừa mới chết, cũng có
một đứa nhỏ khác cũng không có cha, đó là một bé trai trên mặt có vết
sẹo lớn, luôn cúi đầu không chịu nói chuyện.
***
Lúc ấy hai đứa nó bị đưa tới văn phòng, Tiểu Lộ thấy đứa bé kia không nói lời nào, liền "Này" một tiếng∶ "Cậu tên là gì?"
Không có ai đáp lại.
Tiểu Lộ cũng không cảm thấy xấu hổ, nó tiếp tục nói∶ "Cậu cứ không nói
chuyện là vì nhớ về cha cậu sao? Vậy chắc chắn là cha cậu đối với cậu
rất tốt nhỉ? Cha tôi không thích tôi, cho nên ông ấy chết tôi không khổ
sở, cũng không khóc, nương nói tôi là bạch nhãn lang, nhưng tôi cảm thấy tôi không phải, bởi vì nếu nương chết tôi cũng sẽ không khóc, so với
bạch nhãn lang tôi hẳn còn bạch nhãn lang hơn."
Tiểu Lộ rầm rì nói một hồi, cậu bé kia mới ngẩng đầu lên, lắc đầu∶ "Không."
"Cậu muốn nói cậu không thích cha sao?" Tiểu Lộ lập tức hỏi lại, tuy cậu bé
kia vẫn không phản ứng, nhưng nó vẫn bước chân nhỏ đi qua, "Chúng ta kết bạn đi, tôi không thích cha cậu cũng không thích, cha tôi chết cha cậu
cũng chết, chúng ta giống nhau như đúc!"
Tiểu Lộ không phải đứa
thích lải nhải, nhưng từ khi nương nó bị đuổi đi, trên đường bị đưa về
quê nó liền bắt đầu nói không ngừng.
Bởi vì nó sợ hãi, nó nhớ
nương từng nói, cha chết rồi, nó liền trở thành đứa trẻ không ai cần, bị chó cắn bị sói ăn cũng không có người quản. Cho nên nó chỉ có thể luôn
nói chuyện không ngừng, như vậy sợ hãi trong lòng mới có thể bớt đi một
chút.
Mà lúc nó gặp được cậu bé này, Tiểu Lộ cảm thấy dường như
là nó đã thấy được hy vọng, vì nó và người này đều không cha không
nương, cho nên nếu là hai đứa nó có thể trở thành bạn, có lẽ sẽ không bị người khi dễ đâu.
Nhưng rất nhanh ảo tưởng của Tiểu Lộ đã tan
vỡ, một người gọi là Chung sư trưởng đi đến, còn dẫn theo hai người đàn
ông, nói từ nay về sau đây chính là cha mới của bọn nó.
Phản ứng
đầu tiên của Tiểu Lộ chính là nhìn cha mới của cậu bé kia, hình như
người ấy là phó đoàn trưởng Hàn, thoạt nhìn có hơi hung dữ, vẻ mặt
nghiêm túc, Tiểu Lộ lo lắng cậu bé đi theo người này sẽ bị khi dễ. Nhưng phó đoàn trưởng Hàn có vẻ không tồi, bởi vì chú ấy còn nhìn nhìn nó,
hỏi ông Chung rằng có thể đón cả nó về được không.
Chung sư
trưởng lại nói∶ "Tiểu Hàn, cậu chỉ có một mình, trong nhà đã có hai đứa
nhỏ phải chăm sóc rồi, để Tiểu Lộ đi theo doanh trưởng Dương đi."
Sau đó cậu bé kia liền đi theo phó đoàn trưởng Hàn về, Tiểu Lộ thấy cậu bé
vẫn không nói chuyện, nghĩ thầm quả là ngốc mà, sợ cậu bé phải chịu khổ, trước khi được cha mới dắt đi, nó còn cố ý kéo một chú lính gác, dặn
dò∶
"Chú ơi, nếu sau này chú gặp lại cậu bé hôm nay, chú nói với
cậu ấy rằng, nếu bị bắt nạt thì tới tìm cháu, cháu có thể bảo vệ cậu ấy, được không ạ?"
Lính gác gật đầu, nói được.
Nhưng Tiểu Lộ
chờ mãi chờ mãi cũng không đợi được cậu bé kia tới tìm mình, nó cũng
muốn tới tìm nhưng tình huống của nó không tốt lắm, cha nương mới đều
không thích nó. Có một lần nó đã tìm được nhà của phó đoàn trưởng Hàn,
kết quả anh trai mới đến đánh nó, nó sợ liên lụy tới người kia nên cũng
chỉ đành nhanh chân chạy về.
Tiểu Lộ nghĩ, chờ ngày nào đó nó và gia đình mới sống chung tốt hơn, nó lại đến tìm cậu bé kia đi.
Tuy nhiên ý tưởng này mãi không thực hiện được, bởi vì nó đã đổi vài cha nương mới rồi mà vẫn không được ai thích.
***
Hiện tại mưa lớn như vậy, Tiểu Lộ nghĩ, nhất định sẽ không có ai tới nơi này đánh nó đâu, nó cũng rất muốn đến nhìn xem bạn mình sống có tốt không,
hơn nữa nó cũng thật sự rất đói bụng.
Tiểu Lộ gật gật đầu, không giãy giụa nữa.
Liễu Tố Tố không biết nó suy nghĩ cái gì, nhưng thấy thằng bé rốt cuộc cũng
an tĩnh lại thì nhẹ nhàng thở ra, kéo nó nhanh chóng đi về nhà.
Cũng may cô mới đi không lâu đã gặp Tiểu Lộ, dù quay ngược về nhà cũng không mất nhiều thời gian.
Vừa cởi áo tơi ra, Hàn Trình nghe được tiếng bước chân, liền chạy ra∶
"Nương, nương đã về rồi... Nương, đây là ai ạ?"
Trẻ con hay quên, tuy lúc trước còn đánh nhau với Tiểu Lộ một trận, nhưng
đã qua mấy tháng, hơn nữa lúc đánh nhau tay đấm chân đá không thấy rõ
mặt, Hàn Trình không còn nhớ người trước mắt chính là kẻ thù mà nó thề
muốn diệt trừ mấy tháng trước.
Liễu Tố Tố sợ mấy đứa nó cãi nhau liền nói: "Đây là khách của nương..."
Cô liếc mắt đánh giá Tiểu Lộ một cái, Lữ Linh Chi nói qua, Tiểu Lộ đã gần 6 tuổi, lớn hơn mấy đứa nhỏ nhà cô, nhưng vóc người thoạt nhìn còn gầy
hơn cả Hàn Trình, không khác mấy lúc cô gặp Hàn Cẩm lần đầu.
"Tiểu Trình, con lấy một bộ quần áo sạch sẽ trong ngăn tủ ra đây cho nương nhé?"
Hàn Trình gật gật đầu, lập tức chạy đi.
Liễu Tố Tố dắt Tiểu Lộ đến phòng bếp, cầm thùng, bắt đầu múc nước từ lu nước bên cạnh bếp đất.
Do muốn nấu canh móng giò cho nên lửa vẫn luôn được duy trì, trong lu cũng là nước ấm, Liễu Tố Tố múc nửa thùng lại pha thêm chút nước lạnh, hỏi
Tiểu Lộ∶ "Con tự tắm được không?"
Tiểu Lộ ngốc ngốc nhìn cô.
Dù Hàn Trình ngốc nghếch không nhận ra, nhưng từ ánh mắt đầu tiên nó đã
nhận ra Hàn Trình, đây là người đánh nhau với nó lần trước.
Lúc
ấy nó liền hối hận, cảm thấy mình không nên tới đây, người đánh nhau với nó chính là kẻ thù, giờ nó đến nhà kẻ thù, còn mưu toan trộm móng giò
của nương kẻ thù nữa, chờ nó không phải chỉ có con đường chết sao!
Nhưng nó thật sự rất muốn biết người kia giờ thế nào, mà nó cũng không còn
sức để chạy, chỉ có thể ở lại, trong lòng nghĩ, chờ nó ăn xong, xác nhận cậu bé kia không có việc gì, nó nhất định sẽ lập tức chạy trốn.
Chỉ là không ngờ, nương của kẻ thù không chỉ không đánh mắng nó, còn pha nước ấm để nó tắm rửa.
Tiểu Lộ bỗng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nó không biết nên làm gì, cứ án binh bất động trước đã, "Được ạ."
"Được, vậy con tắm trước đi, chờ Tiểu Trình đem quần áo lại đây thì con thay
ra, quần áo ướt quá con đừng mặc lại có biết không?"
Liễu Tố Tố giúp Tiểu Lộ bê nước vào phòng tắm, lại đặt quần áo Hàn Trình mang đến ở trên ghế, sau đó mới bước ra ngoài.
Tuy Tiểu Lộ là con trai, vả lại cũng đã lớn, Liễu Tố Tố không tiện giúp tắm rửa, nhưng cô vẫn nhớ thằng bé đang phát sốt, sợ nó té xỉu nên vẫn luôn lưu ý động tĩnh trong phòng tắm.
Cùng lúc đó, cô cũng lấy một miếng gừng tươi từ trong ngăn tủ ra, cho vào nồi cùng với đường đỏ bắt đầu nấu trà gừng.
"Nương, nấu cho anh trai kia uống sao ạ?" Hàn Trình tò mò hỏi.
"Ừ, nhưng các con cũng phải uống, ẩm ướt thể này dễ bị cảm lạnh, uống cái này thì không cần tiêm." Liễu Tố Tố nói.
Nghe nói không cần tiêm, Hàn Trình lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
Trà gừng đun không mất bao lâu, đến khi Tiểu Lộ tắm rửa xong, trà gừng đường đỏ ấm nóng cũng đã sẵn sàng.
Liễu Tố Tố rót ra mấy chén, bảo Hàn Trình đi gọi anh chị ra, Hàn Trình đang
muốn đi thì đột nhiên quay đầu nhìn Tiểu Lộ đã tắm rửa sạch sẽ, 'đèn'
trên đầu sáng lên, nhớ ra gì đó.
"Nương!" Nó khẩn trương hô lớn.
Liễu Tố Tố đưa trà gừng cho Tiểu Lộ bảo thằng bé uống, quay đầu hỏi∶
"Sao vậy?"
"Nương mau lại đây!" Hàn Trình kéo cô ra hành lang, khẩn trương nhỏ giọng nói∶ "Nương, người kia là Tiểu Lộ! Là tên vô lại đánh nhau với con, Ngưu Đản và anh cả đó!"
Liễu Tố Tố có chút ngoài ý muốn∶
"Con nhớ ra rồi hả?"
Xem ra trí nhớ của nó cũng không quá kém nhỉ.
Hàn Trình không hiểu∶ "Nhớ ra gì chứ, nương, nương mau đuổi cậu ta đi đi!"
Nó không muốn bị đánh nữa đâu, hơn nữa lần trước nó còn bị trừ mất ngôi sao, giờ nghĩ lại vẫn thấy đau lòng đây này!
Liễu Tố Tố nắm tay nó, nghiêm túc nói∶ "Tiểu Trình, giờ con đã lớn rồi, lời nương nói con có thể hiểu được đúng không?"
"Con hiểu được." Hàn Trình gật gật cái đầu nhỏ.
"Được, vậy nương nói với con, anh Tiểu Lộ không phải là đứa bé hư đâu, cha của Tiểu Lộ cũng là một anh hùng giống chú Hàn, nhưng ngoài ý muốn đã qua
đời rồi."
Hàn Trình nghĩ nghĩ∶ "Giống như anh cả và chị sao ạ?"
"Đúng, nhưng Tiểu Lộ còn khổ hơn, bởi vì không có một em trai tốt bụng như
con, cho nên hôm nay bên ngoài mưa lớn như vậy nhưng Tiểu Lộ vẫn phải ở
bên ngoài, lúc gặp nương còn đang phát sốt nữa, nếu tiếp tục dầm mưa sẽ
phải vào bệnh viện đó."
Liễu Tố Tố không phải thánh mẫu, nhà cô
có bốn đứa nhỏ, tuy cuộc sống không quá khó khăn nhưng cũng có căng
thẳng, đến một bữa lương thực tinh cũng không dám ăn nhiều, nhưng bắt cô phải nhìn một đứa nhỏ không cha chịu khổ thế này, cô làm không được.
Hơn nữa dựa theo lời của Lữ Linh Chi, gia đình mới của Tiểu Lộ mặc kệ thằng bé không quan tâm, nếu để nó mang bệnh về nhà, đừng nói là đi bệnh
viện, có khi thuốc cũng tiếc tiền không mua. Nếu người nhà Tiểu Lộ đến
đây tìm là tốt nhất, nếu không tới, ít nhất chờ hạ sốt cô mới yên tâm để nó về.
Hàn Trình không nói gì, nó nhấp nhấp cái miệng nhỏ, nhìn
Tiểu Lộ đang đứng trong phòng bếp, bưng trà gừng luyến tiếc không dám
uống hết, nghĩ ngợi một lúc mới gật đầu∶
"Vậy thì để anh ấy ở lại, nhưng mà nếu anh ấy đánh con, sẽ không tha thứ đâu đó."
"Sẽ không đâu, nương cam đoan với con Tiểu Lộ sẽ không đánh nhau với con
nữa." Liễu Tố Tố sờ đầu nó, cười nói∶ "Thật đúng là con trai ngoan của
nương, con làm rất tốt, cũng rất thiện lương, chính là tiểu anh hùng
giúp đỡ người khác."
Mặc dù đau lòng Tiểu Lộ, nhưng Liễu Tố Tố
cũng không hy vọng con cô phải chịu ủy khuất. Hàn Trình mới 4 tuổi đã có thể làm tốt như vậy, thật sự là rất tuyệt vời, đối với trẻ con mà nói,
có nhiều lúc chỉ là hành động dựa vào bản năng, nhưng người lớn nhất
định phải cho nó đánh giá tích cực, để nó biết hành động của mình là
đúng.
Quả nhiên, sau khi được Liễu Tố Tố khen ngợi, Hàn Trình càng cười vui vẻ, còn chủ động nói∶
"Nương, con đi nói cho anh chị, để anh chị cũng không tức giận với anh Tiểu Lộ nữa nha?"
Nó cảm thấy anh chị thích nó như vậy, chắc là cũng sẽ chán ghét người đã
đánh nó, nhưng nương nói anh Tiểu Lộ đang bị bệnh, không thể bắt nạt
đâu.
"Ừ, đi nhanh về nhanh, đừng để trà gừng nguội." Liễu Tố Tố cười cười.
Không chỉ mấy đứa nhỏ, Liễu Tố Tố cũng uống một chén trà gừng nóng hôi hổi,
sau lưng toát ra một tầng mồ hôi mỏng khiến cô thấy thoải mái không ít.
Buông chén xuống cô liền đi nấu cơm.
Lần trước đến bệnh viện cô mua rất nhiều thuốc thường dùng, trong đó có cả
thuốc hạ sốt. Nhưng thuốc này cần uống sau khi ăn cơm, tuy Tiểu Lộ không nói nhưng nhìn dáng vẻ của nó, cô liền biết khẳng định là nó đã đói lả, chỉ có thể chờ ăn cơm rồi cho nó uống thuốc, cũng may uống trà gừng
cũng có thể xua bớt hàn khí.
Liễu Tố Tố bận rộn nấu ăn trong bếp, Tiểu Lộ bưng chén vào, sau đó nghiêm túc nhìn mấy người Hàn Trình mới gọi đến.
Nó muốn tìm người bạn có vết sẹo to trên mặt, nhưng nhìn tới nhìn lui lại
phát hiện mặt ai nấy đều sạch sẽ, Tiểu Lộ sợ hãi vô cùng, chẳng lẽ phó
đoàn trưởng Hàn đã đuổi bạn của nó đi rồi sao? Giống nó bị mấy gia đình
trước đuổi sang nhà khác? Nhưng mà nó không thấy ai nói gì về chuyện này mà?
Tiểu Lộ cảm thấy không thích hợp, lại nghiêm túc nhìn lần
nữa, tầm mắt đột nhiên tập trung lên người Hàn Cẩm, người này trước cũng đánh nhau với nó, lúc ấy nó không nhận ra, hiện tại càng nhìn càng quen thuộc∶
"Có phải là cậu không, cậu là bạn tốt của tôi sao? Sao không thấy sẹo trên mặt cậu nữa?"
Nghe câu này, người Hàn Cẩm liền cứng đờ, Hàn Tiền lập tức nói∶
"Mặt anh ấy đã khỏi rồi, không còn bị gì hết."
"Khỏi rồi?" Tiểu Lộ kinh ngạc nói, nhìn mặt Hàn Cẩm đúng là rất sạch sẽ, tuy
vẫn còn dấu vết nhàn nhạt, nhưng nếu không nhìn kĩ hoàn toàn không phát
hiện ra.
"Thật tốt quá, xem ra cha nương cậu rất tốt, đến sẹo cũng có thể giúp cậu chữa khỏi!" Tiểu Lộ vui vẻ cười.
Dù Liễu Tố Tố đang nấu cơm nhưng vẫn luôn chú ý đến bọn nhỏ, cô không biết Tiểu Lộ và Hàn Cẩm quen nhau, nhưng tình huống này ít nhiều cô cũng có
thể đoán ra là chuyện gì.
Nhìn nụ cười chân thành trên mặt Tiểu Lộ, Liễu Tố Tố bỗng thấy trong lòng đặc biệt khó chịu.
Nhiều người có suy nghĩ mình khổ nên cũng không hy vọng người khác được sống
tốt, ngay cả một số đứa trẻ cũng vậy, nó không có thì người khác cũng
đừng mong sẽ có.
Mà Tiểu Lộ lại hoàn toàn không có ý tưởng này,
thằng bé ăn không đủ no mặc không đủ ấm, phải ăn nhờ ở đậu nhưng khi
thấy Hàn Cẩm sống tốt, nó không những không ghen ghét hâm mộ, ngược lại
còn thiệt tình chân ý vui vẻ thay bạn mình.
Đây là một đứa nhỏ tốt, Liễu Tố Tố vui mừng cười.
Tiểu Lộ nhìn Hàn Cẩm∶ "Khó trách cậu không tới tìm tôi, hoá ra là cậu sống rất khá, không cần tôi phải bảo vệ."
Hàn Cẩm lúc này cũng đã nhớ ra Tiểu Lộ, nghi hoặc hỏi∶ "Tìm cậu?"
"Đúng vậy, tôi nhờ chú lính gác chuyển lời để cậu tới tìm tôi, cậu không biết sao?"
Hàn Cẩm lắc lắc đầu∶ "Chưa nói."
Tuy lính gác quên mất chuyện này, nhưng tâm trạng Tiểu Lộ vẫn rất vui, điều này cho thấy không phải Hàn Cẩm không xem nó là bạn, là do Hàn Cẩm
không biết thôi.
Tiểu Lộ cười vui sướng∶ "Xin lỗi, lần trước tôi
không nhận ra nên đã đánh cậu và em trai, rất xin lỗi, về sau tôi sẽ
không như vậy nữa."
Hàn Cẩm không sao cả, quay đầu nhìn Hàn Trình.
Hàn Trình đã sớm tha thứ rồi, giờ được nghe câu xin lỗi, băn khoăn trong lòng lập tức biến mất∶
"Được, em tha thứ cho anh đó, chúng ta có thể làm bạn tốt đó nha."
Tiểu Lộ vốn còn đang cười đột ngột im bặt∶ "Em... muốn làm bạn tốt với anh sao?"
"Đương nhiên rồi."
Hàn Trình nghĩ, nó huấn luyện có khi vẫn đánh không lại Tiểu Lộ, hơn nữa
huấn luyện vất vả lắm đó, nó không kiên trì nổi đâu. Nhưng nếu trở thành bạn với anh Tiểu Lộ, anh Tiểu Lộ sẽ không đánh nó nữa, nó cũng không
cần tiếp tục huấn luyện nữa rồi!
Hàn Trình vừa lòng ưỡn ngực, cảm thấy mình đúng là đứa bé lanh lợi!
"Chẳng lẽ anh không muốn?" Hàn Trình khẩn trương hỏi.
"Muốn!"
Tiểu Lộ đương nhiên là muốn, từ khi cha qua đời, tất cả mọi người đều không
muốn chơi với nó, hiện tại rốt cuộc đã có người muốn cùng nó kết bạn,
Tiểu Lộ quả thực vui đến mức nhảy lên!
"Chúng ta có thể làm bạn
tốt, nhưng mà không thể cùng nhau chơi được." Nếu không, con trai của
gia đình mới ghét nó như vậy, cũng sẽ tìm bạn nó trả thù mất.
"Vì sao?" Hàn Trình không hiểu.
"Bởi vì..."
"Mau tới ăn cơm thôi."
Liễu Tố Tố kêu bọn nhỏ, ngửi thấy mùi thịt bọn nó liền chạy tới, Tiểu Lộ hơi sợ hãi, Liễu Tố Tố trực tiếp đưa một chén mì cho nó, "Nào, thử xem tay
nghề của dì có được không."
Bữa nay ăn mì chân giò.
Móng
giò hầm trên lửa nhỏ hơn một tiếng trở nên mềm mại, Liễu Tố Tố sợ hương
vị không đủ, còn cố ý dùng ớt xanh xào với tương ớt, móng giò màu tương
cùng với ớt xanh, nhìn qua đã thấy thèm.
Móng giò đặt trên mì
sợi, tiếp theo đổ canh màu trắng sữa lên trên, Tiểu Lộ vốn đã đói bụng,
trực tiếp cầm lấy đũa ăn ngấu nghiến.
Liễu Tố Tố thấy nó thích ăn, lúc này mới thấy yên tâm, đang muốn nói lại thấy thằng bé vừa ăn vừa khóc, "Sao vậy? Cay quá sao?"
"Không cay ạ, mì này ngon quá, đời này con chưa ăn qua mì nào ngon như vậy!"
Tiểu Lộ đã rất lâu không khóc, lúc cha chết không khóc, lúc bị cha mẹ nuôi
đuổi ra ngoài cửa không khóc, ngay cả lúc bị người ta đánh đến mình đầy
người thương tích cũng không khóc, nhưng hiện tại chén mì này lại làm nó không khống chế được khóc nức nở.
Nó vừa khóc vừa nói∶ "Dì ơi,
dì tốt quá, con đánh con trai dì, dì còn cho con ăn mì, cho con nước ấm
tắm rửa, con nhất định sẽ báo đáp dì!"
Liễu Tố Tố muốn cười nhưng trong lòng càng khó chịu, vội vàng lau nước mắt cho nó∶ "Không sao
không sao, dì biết con là đứa bé ngoan, đừng khóc nữa, ăn cơm trước
không nguội mất."
Còn Tiểu Lộ nói báo đáp gì đó, Liễu Tố Tố cũng không để ở trong lòng.
"Vâng ạ!" Tiểu Lộ gật đầu thật mạnh.
Ăn cơm xong, mười lăm phút sau Liễu Tố Tố mới mang thuốc hạ sốt ra. Cũng
rót thêm hai chén trà lạnh, nhờ toát mồ hôi và tắm nước ấm nên trạng
thái của Tiểu Lộ vẫn khá ổn, lúc uống thuốc, cơ thể cũng không còn nóng
như trước nữa.
Thuốc hạ sốt dễ gây buồn ngủ, Liễu Tố Tố dẫn Tiểu
Lộ vào phòng ngủ, đắp chăn cho nó xong, lại dặn mấy đứa nhỏ ở nhà, nếu
Tiểu Lộ tỉnh lại thì đừng để nó ra cửa, nhất định phải giữ người lại.
Dặn dò xong cô mới cầm thịt, đến nhà Trần Nam và Lữ Linh Chi một chuyến.
Lữ Linh Chi đang ở trong nhà làm quần áo, Liễu Tố Tố nhìn chị ấy, liền kể lại tình huống của Tiểu Lộ.
Sợ chạm đến đến chuyện thương tâm của Tiểu Lộ cho nên Liễu Tố Tố không dám hỏi nó đã xảy ra chuyện gì, sao lại dầm mưa, nhưng có lẽ nguyên nhân
cũng chỉ có hai loại, hoặc là cha mẹ nuôi Tiểu Lộ đuổi nó ra ngoài, hoặc là cãi nhau không cho phép nó trở về.
Lữ Linh Chi sửng sốt∶ "Sao nhà doanh trưởng Hồ có thể làm như vậy được chứ!"
Tuy chị không thích Tiểu Lộ, nhưng mưa tầm tã một khắc cũng chưa dừng, sao lại để đứa nhỏ chạy ra ngoài!
Liễu Tố Tố cũng không ngờ gia đình đó có thể tàn nhẫn như vậy, lúc trước
nghe Lữ Linh Chi nói cô còn tưởng bọn họ chỉ đối xử không tốt với Tiểu
Lộ thôi, nhưng hiện tại xem ra đã đến mức ngược đãi rồi, cô biết là họ
không thích đứa nhỏ này, nhưng nói một câu không dễ nghe, nhìn vào số
tiền an ủi cũng phải đối xử tốt hơn một chút chứ?
"Em định đi tìm Chung sư trưởng nói với ông ấy chuyện này."
Lữ Linh Chi bị dọa cho nhảy dựng∶ "Tiểu Liễu em đừng đi, nếu nói ra bọn họ càng ghi hận Tiểu Lộ thì sao bây giờ?"
Lúc trước Liễu Tố Tố cũng nghĩ như vậy, nhưng hiện tại xem ra đây ngược lại là biện pháp tốt nhất∶
"Nếu Chung sư trưởng ra mặt, nói không chừng bọn họ còn có điểm băn khoăn,
đối xử với thằng bé tốt hơn một chút, nếu không nói, chỉ sợ tình hình
càng trầm trọng thêm."
Lữ Linh Chi nghĩ, hiện tại đúng là không có biện pháp nào tốt hơn.
"Để chị đi cùng em, nếu Chung sư trưởng không tin, chị còn có thể làm chứng."