Bộ quân vụ mới thành lập mấy
năm gần đây, ban đầu quân đội chỉ cần huấn luyện để chuẩn bị đánh giặc
là được. Sau đó thái bình, số gia đình quân nhân đến đây nhiều lên, hơn
nữa còn cần bệnh viện, trường học,... Vì để tiện quản lý mới thành lập
bộ quân vụ.
Chỉ có vài gian văn phòng trong tòa nhà, mấy việc
liên quan đến việc ăn, mặc, ở, đi lại ở quân khu đều sẽ do họ quản, ngay cả đoàn trưởng Trương cũng là nhân viên văn chức trong đó. Ông không
phải đoàn trưởng chân chính, nhưng dựa theo cấp bậc thì tương đương với
đoàn trưởng, mọi người gọi vậy luôn cho tiện.
Cũng bởi vì ở Bộ
quân vụ có tình huống đặc thù, cho nên những năm gần đây mặc kệ là gia
đình quân nhân tới nhiều hay ít đều không được vào làm, bởi vì chỉ cần
vào đó làm liền tương đương với việc trở thành bộ đội, được hưởng lương
nhà nước, tính chất hoàn toàn khác với những người làm ở nhà ăn, trường
học hay bệnh viện.
Kết quả hiện tại bỗng dưng Liễu Tố Tố nói với anh rằng cô muốn vào đó làm việc!
Phản ứng đầu tiên của Hàn Liệt chính là không tin, chờ sau khi phục hồi tinh thần, lại cảm thấy Liễu Tố Tố sẽ không lừa anh, rất nhanh lại cảm thấy
lo lắng∶ “Vậy đoàn trưởng Trương có nói em sẽ nhận chức vụ gì hay
không?”
Anh lo lắng không phải không lý do, Liễu Tố Tố vừa mới
tới, không ít người không biết cô trông thế nào, nếu bất thình lình
truyền ra tin cô được vào Bộ quân vụ, sẽ giống như việc một tân binh
được thăng lên làm đoàn trưởng vậy, ngoại trừ kinh ngạc, mọi người cũng
sẽ không phục, nói không chừng còn muốn đến nói lí luận.
Tình
huống này rất dễ bị người cả quân khu nhằm vào, trừ phi cô có thể lấy ra bản lĩnh thực sự, bằng không không ai nguyện ý chịu phục.
“Chưa
nói, đoàn trưởng Trương đoàn bảo tôi cứ đi làm trước, đem hệ thống tưới
nước chứng thực rồi bàn lại sau.” Liễu Tố Tố thả ít bồ kết vào chậu.
Động tác của Hàn Liệt cứng lại∶ “Hệ thống tưới nước gì?”
Sao anh mới ra ngoài có một ngày mà hình như trong nhà cái gì cũng thay đổi.
Liễu Tố Tố không trả lời, hỏi anh∶ “Trong nhà có đèn pin không?”
“Có.” Lần trước Hàn Liệt được thưởng, ngày thường cũng tiếc mang ra, sợ đem hết pin là khỏi dùng được nữa.
Đợi mấy mấy đứa nhỏ tắm rửa xong, Liễu Tố Tố lại giúp bọn nó gội đầu sạch
sẽ, dặn dò ở trong sân lau tóc, đừng chạy nhảy lung tung, sau đó cầm đèn pin dẫn Hàn Liệt đi ra ngoài ruộng.
Đêm xuân thập phần náo
nhiệt, dưới cỏ vang lên tiếng các loại côn trùng, nương theo ánh trăng
chiếu xuống đất, Liễu Tố Tố lột đống cỏ dại ra∶ “Anh xem đi.”
Dù
sao cũng là buổi tối nên tầm mắt bị hạn chế, Hàn Liệt chỉ cảm thấy phía
dưới cỏ có cái gì đó, chờ đến lúc mở đèn pin lên mới phát hiện có mấy
cái ống trúc.
Qua mấy ngày, ống trúc đã mất màu xanh ban đầu,
chôn ở dưới cỏ dại càng khó trông thấy nhưng Hàn Liệt từng là quân trinh sát, thính giác rất tốt, rõ ràng nghe được có tiếng nước chảy từ trong
ống trúc truyền ra, sờ sờ, quả nhiên thấy ướt.
“Không phải trên mặt đất đâu, anh nhìn chỗ này đi.” Liễu Tố Tố kéo tay anh dịch lên phía trước, “Sờ thấy không?”
Cô muốn cho Hàn Liệt thấy mấy cái lỗ cô đục trên thân trúc, nhưng tay mới
vừa buông ra, lỗ tai Hàn Liệt đột nhiên đỏ lựng, trên mu bàn tay truyền
đến cảm giác khác lạ, anh lập tức nghiêng nghiêng đầu, hầu kết dưới cổ
áo có chút không được tự nhiên trượt trượt.
Cũng may là trời tối
nên Liễu Tố Tố không phát hiện anh bất thường, thấy anh đột nhiên quay
đầu liền hỏi∶ “Làm sao vậy? Chỗ đó có người?”
“Không có gì.” Hàn
Liệt bình tĩnh trở lại, ngón tay nghiền nghiền, phát hiện trên thân trúc có không ít lỗ, mỗi cái đều rất đều, đường kính không lớn, có thể bảo
đảm nước từ bên trong nhỏ giọt xuống dưới, đồng thời dòng nước cũng sẽ
không quá lớn.
“Đây là hệ thống tưới nước mà em nói?”
“Đúng vậy.” Liễu Tố Tố đứng lên, “Ở chỗ chúng ta nhiệt độ không khí cao, lại
thêm khô hạn, trực tiếp tưới nước không chỉ mệt còn lãng phí, nếu dùng
biện pháp này, nước có thể trực tiếp tưới vào rễ cây, cứ như vậy hiệu
quả sẽ tăng không ít. Hơn nữa nước không vung vãi ra ngoài cũng không dễ mọc cỏ, đến lúc đó không chỉ bớt phải nhổ cỏ, chất dinh dưỡng cũng sẽ
không bị hấp thu mất…”
Hàn Liệt nghiêm túc nghe cô nói, trong đầu không tự chủ được chỉ còn lại thanh âm của cô.
Có lẽ chính Liễu Tố Tố cũng không biết, lúc đàm luận về việc cô am hiểu,
trong mắt mang theo tự tin khiến cả người cô như đang phát sáng, đã nhìn cô rồi thì không còn thứ gì có thể lọt vào mắt Hàn Liệt.
Liễu Tố Tố nói xong, hai mắt sáng lấp lánh nhìn về phía anh∶ “Anh thấy sao?”
Hàn Liệt gật đầu, “Giờ tôi có thể hiểu vì sao đoàn trưởng Trương đến tìm em rồi.”
Mặc dù anh là người không hiểu biết nhiều về việc đồng áng nhưng nghe Liễu
Tố Tố nói xong cũng cảm thấy phương pháp này rất hay. Đáy lòng càng thêm khiếp sợ, anh ngờ Liễu Tố Tố những việc thế này cũng hiểu, còn có thể
làm tốt như vậy.
Hàn Liệt rõ ràng không khen nhưng Liễu Tố Tố lại cảm thấy có chút ngượng ngùng∶ “Đi thôi, chúng ta trở về đi.”
Tuy không có muỗinhưng trong bụi cỏ có không ít mấy con côn trùng bò sát, đứng ở bên trong một lát đùi thực sự rất ngứa.
Hàn Liệt cũng đứng dậy, trên đường trở về, anh nghĩ nghĩ nói∶ “Nếu có người nói lung tung, em cứ nói lại với tôi.”
Anh đã biết vì sao Liễu Tố Tố có thể vào làm trong Bộ quân vụ nhưng những
người khác thì không biết, đoàn trưởng Trương lại định bảo mật, tạm thời không nói cho bên ngoài, chắc sẽ có một số người ở sau lưng khua môi
múa mép, cảm thấy cô dựa vào quan hệ mới vào được chỗ làm. Đặt ở trên
người Hàn Liệt, anh chỉ cảm thấy thân chính không sợ bóng tà, dù bị nghi ngờ cũng không sao, nhưng đổi thành Liễu Tố Tố, anh lại không hy vọng
cô phải chịu loại ủy khuất này.
Liễu Tố Tố hiểu được ý anh, cười
nói∶ “Anh cứ yên tâm đi, đoàn trưởng Trương không nói ra bên ngoài là
bởi vì hiện tại chưa tìm ra được phương pháp tốt nhất, sợ làm mọi người
mất công vui vẻ một hồi, nếu có thể giải quyết chắc chắn sẽ không giấu
nữa đâu.”
Hôm nay sĩ quan hậu cần vừa đi, cô liền cùng đoàn
trưởng Trương hàn huyên hồi lâu, đoàn trưởng Trương càng bàn càng hưng
phấn, lập tức bảo Liễu Tố Tố đi làm ngay.
Liễu Tố Tố vốn đang đợi cơ hội này, đương nhiên sẽ không cự tuyệt, chỉ là cô cũng không giấu
giếm mà nói thẳng∶ “Bây giờ còn một vấn đề, chính là ống trúc.”
Ống trúc không khó làm nhưng bởi vì là làm từ cây trúc nên không thể dùng
được trong thời gian dài, dầm mưa dãi nắng càng dễ hư thối, một khi có
chỗ hỏng sẽ phải sửa trên quy mô lớn. Hơn nữa cây trúc quá giòn, không
chịu được va chạm, nếu muốn đem hệ thống tưới nước mở rộng ra toàn quân
khu, dùng cây trúc tuyệt đối không thực hiện được.
Ngoài ra còn
có vấn đề về nguồn nước, Liễu Tố Tố có thể sử dụng dòng suối trên núi là vì ruộng nhà cô gần núi, địa thế là sườn núi nên nước cứ theo đó mà tự
chảy xuống, ruộng cũng không lớn quá mức nên lượng nước trong suối còn
đủ dùng. Nhưng mở rộng ra toàn bộ quân khu chắc chắn phải thay đổi
Đoàn trưởng Trương sau khi hưng phấn cũng bình tĩnh lại∶ “Cô nói đúng, nguồn nước còn dễ giải quyết, dùng luôn nước trong sông, mua mấy cái máy bơm
nước về là được, nhưng ống dẫn có thể sử dụng cái gì thay thế đây?”
Vật liệu có thể thay thế rất nhiều như plastic, sắt thép hay thậm chí là
cao su đều có thể, Liễu Tố Tố có thể nói ra vài thứ, nhưng vấn đề lớn
nhất là, hiện tại vật tư thiếu thốn, chỗ nào có mấy thứ này?
Đoàn trưởng Trương cũng không nóng nảy, dặn Liễu Tố Tố ngày mai đi làm trước, đến lúc đó lại thương nghị.
Trở về nhà, Liễu Tố Tố liền bắt đầu vẽ bản thảo, trước cô nói muốn sửa phòng tắm vẫn trì hoãn đến bây giờ.
Mấy ngày nay còn ổn, thời tiết không quá nóng nhưng chờ tới giữa tháng 5 sẽ nóng lên, không làm nhanh đến lúc đó còn phải cố chịu vào trong phòng
để tắm rửa, cô cảm thấy mình chắc là tiêu mất.
Lại còn nhà vệ
sinh nữa, giờ chỉ có thể dùng bô rồi đến sáng đi đổ, nhà ai cũng vậy,
nhưng Liễu Tố Tố chịu không nổi mùi kia, cho nên phải nhanh chóng vẽ ra
bản thiết kế mới được.
“Đến lúc đó dùng gạch đất sao?”
Hàn Liệt nghĩ nghĩ, “Dùng gạch nung đi.”
Còn phải ở không ít năm, nếu sửa thì sửa cho tốt.
“Được.” Liễu Tố Tố biết bây giờ xây nhà đều là nhờ người khác đến hỗ trợ, một
mình Hàn Liệt cũng lo liệu không hết việc, mà đưa tiền thì không hay
lắm, dứt khoát đến lúc đó mời mọi người ở lại ăn cơm, làm xong thì mua
quà tặng bọn họ đi.
“Chú Hàn ơi, đi ngủ thôiiii!” Phòng bên cạnh truyền đến tiếng Hàn Trình.
Liễu Tố Tố nhìn anh∶ “Mấy giờ rồi?”
Hàn Liệt nhìn sắc trời∶ “Chắc khoảng 9 giờ.”
“Đúng là đã đến giờ đi ngủ.” Hôm nay ra ngoài ruộng dạo qua một vòng, không
cẩn thận muộn đến tận bây giờ, chỉ là điều này cũng cho thấy được tầm
quan trọng của đồng hồ, bằng không mấy giờ cũng không biết.
“Mau đi ngủ đi, ngày mai còn đến nhà thím Dư ăn cơm nữa.” Liễu Tố Tố cởi áo khoác cho Tú Tú, nhét cô bé vào trong chăn.
“Ừm.” Hàn Liệt gật đầu đi ra ngoài, một lát sau lại vòng trở về, ném ra một thứ∶ “Nhớ bôi đó.”
Hàn Tú Tú mở to mắt∶ “Dì ơi, đây là cái gì ạ?”
Liễu Tố Tố nhìn nhìn, là cao Vạn Kim. Vừa mới từ ngoài ruộng trở về đùi cô
liền thấy hơi ngứa, ban đầu cô muốn tìm thuốc để bôi, sau đó lại vội vã
vẽ nên quên mất.
Lúc này cuốn ống quần lên, phát hiện quả nhiên phía trên nổi lên không ít nốt đỏ.
Da Liễu Tố Tố trắng, mấy nốt đỏ trông càng thêm dọa người, thấy Tú Tú gấp
gáp, cô vội vàng an ủi: “Không sao đâu, chỉ là bị bọ cắn thôi, bôi chút
thuốc là tốt ngay.”
“Dì ơi, để con bôi cho dì nha?” Cô bé không yên tâm nói.
“Được.” Liễu Tố Tố vặn nắp cao Vạn Kim đưa qua.
Cô bé có lẽ là bị doạ sợ rồi, sợ cô đau lại sợ cô ngứa, tay nhỏ chỉ dính
thuốc động tác cực kỳ nhẹ nhàng, bôi xong lúc sau còn bĩu môi nhẹ nhàng
thổi∶ “Thổi phù phù là không đau nữa.”
Liễu Tố Tố thấy đáng yêu
vô cùng, ôm cô bé vào ngực, cúi đầu hôn một cái vào má bé con nhà mình∶
“Cảm ơn Tú Tú nha, quả nhiên không đau một chút nào luôn.”
Hàn Tú Tú đột nhiên bị hôn một cái, y như chim nhỏ bị chấn kinh ngây ngẩn cả
người, nghe được Liễu Tố Tố nói mới yên tâm, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng gật
gật đầu.
“Mau ngủ đi.”
Hàn Tú Tú ngoan ngoãn chui vào trong chăn, ở góc Liễu Tố Tố không nhìn thấy, sờ sờ mặt mình, vui vẻ nhếch lên khóe môi.
Dì thơm mình. Mình thích được dì thơm!
Liễu Tố Tố thấy cô bé nằm xuống mới tắt đèn, trong nháy mắt căn phòng rơi
vào tối tăm mới nhớ ra, rõ ràng cô mặc quần dài, sao Hàn Liệt biết cô bị côn trùng cắn nhỉ?
***
Bởi vì ngày mai phải đi làm liền, Liễu Tố Tố định nhân lúc rảnh dọn dẹp trong nhà hết một lượt.
Trong nhà có bốn đứa nhỏ, lớn nhất mới chỉ năm tuổi, đoàn trưởng Trương sợ cô không yên tâm nên cố ý nói cô không cần cả ngày đều ở văn phòng, có
việc cần thì qua, thời gian khác làm việc ở nhà cũng không sao.
Liễu Tố Tố đương nhiên là nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận một chút vẫn là không
nên để mấy đứa nhỏ ở nhà một mình, tuy nơi này là quân khu, vấn đề an
toàn không cần lo lắng nhưng mấy nhóc nhà cô quá đặc thù. Lớn quá an
tĩnh, nhỏ quá nghịch ngợm, còn có Tú Tú, tuy rằng trải qua một đoạn thời gian ở chung không còn bài xích hai em trai Hàn Tiền, nhưng dưới tình
huống không quá cần thiết sẽ không chủ động theo chân bọn nó chơi.
Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ, định chuẩn bị nhờ Trần Nam giúp cô trông. Trần Nam
trước đây làm việc ở Cung Tiêu Xã nhưng bởi vì sinh con nên nhường công
việc cho người khác, cô ấy ở nhà chăm sóc con trai nhỏ mới mấy tháng.
Kỳ thật nếu nhờ chị Lữ giúp, có lẽ chị ấy vẫn có thể đến giúp, dù sao nhà
chị ấy còn có mẹ chồng, nhưng nhà chị Lữ không có con gái, Tú Tú không
có bạn chơi cùng, hơn nữa mấy đứa Hàn Tiền, Đại Cường đều không lớn bằng Ngưu Đản nhà Trần Nam.
Cũng may bọn nhỏ xem như nghe lời, Trần
Nam chỉ cần trông bọn nó không chạy loạn là được, mỗi ngày giữa trưa cô
sẽ trở về ăn cơm, thuận tiện nấu cơm cho mấy đứa nhóc luôn, buổi tối tan tầm lại về nhà, cứ như vậy cũng sẽ không chậm trễ Trần Nam làm chuyện
khác.
Liễu Tố Tố không lo lắng Trần Nam sẽ từ chối nhưng cô có việc quan trọng cần giải quyết.
Chính là Hàn Cẩm.
Mấy ngày nay, Liễu Tố Tố dù là làm gì đều dẫn theo Hàn Cẩm, thường xuyên để nhóc giúp mình làm việc, dù không có việc gì cũng sẽ dặn nhóc làm. Trải qua mấy ngày, tuy rằng Hàn Cẩm nhìn qua có vẻ vẫn an tĩnh giống trước
kia, nhưng Liễu Tố Tố có thể cảm nhận được tình huống của nhóc đã tốt
lên không ít, ít nhất là đồng ý bôi thuốc, ánh mắt cũng khôi phục thần
thái.
Cũng bởi vậy nên cô mới lo lắng Hàn Cẩm có muốn đi cùng cô
hay không, nếu để thằng bé chơi ở nhà cùng các em nhiều lắm là hai tiếng thì không sao, nhưng nếu gặp phải hôm cô bận quá, có khi cả ngày cũng
không về được. Liễu Tố Tố muốn hỏi nhóc trước rồi mới đưa ra quyết định.
Hàn Liệt dậy sớm, xưa mấy đứa nhỏ sẽ còn ngủ nướng mới dậy, nhưng từ khi
Liễu Tố Tố mua mấy con gà con về, mỗi lần Hàn Liệt dậy, Hàn Cẩm sẽ dậy
theo, ban đầu Hàn Liệt tưởng rằng nhóc không ngủ được còn giúp nhóc lấy
quần áo tới. Không nghĩ tới thằng nhóc này mặc quần áo xong chân ngắn
liền chạy bạch bạch về phía chuồng gà, ngẩng đầu nhỏ cẩn thận nhìn nhìn, xác định bốn con gà không thiếu con nào mới nhẹ nhàng thở ra.
Liễu Tố Tố sau đó mới biết việc này, không nghĩ tới Hàn Cẩm có tinh thần
trách nhiệm mạnh mẽ như vậy, cô còn dặn nhóc không cần lo lắng, chuồng
gà đã khóa, gà con khẳng định không có vấn đề. Nhưng Hàn Cẩm vẫn kiên
trì dậy sớm, Liễu Tố Tố tính tính thời gian các con ngủ, phát hiện cũng
đủ nên sau đó cũng tùy nhóc.
Hàn Cẩm dậy sớm, mấy đứa nhỏ còn lại cũng dậy luôn, mặc xong quần áo cũng không chạy loạn, mỗi đứa cầm một
cái que nhỏ chạy đến vườn rau đào giun.
Hiện tại không có thức ăn chăn nuôi, cho gà ăn lương thực lại quá lãng phí, ăn giun gà sẽ mau lớn hơn, Liễu Tố Tố liền không ngăn cản bọn nó, chỉ dặn bọn nó lúc đào giun đừng dẫm lên mầm cây, hơn nữa không được qua vườn bên kia đào.
Mấy con giun không tính là gì, nhưng cô không muốn có cớ cho bà Thái gây
chuyện, trải qua việc vườn rau cùng sự kiện nhà ăn lần trước, hai nhà
xem như chính thức kết thù.
Lúc mấy tiểu đậu đinh đang đào giun,
Hàn Cẩm cũng dẩu mông ngồi xổm bên trong, đào đặc biệt nghiêm túc, còn
không quên vươn tay đỡ lấy mũ, sợ gió thổi bay mất mũ bảo bối.
“Tiểu Cẩm, đến chỗ dì nào.”
Hàn Cẩm tưởng đã tới thời gian bôi thuốc, đưa bát giun cho Hàn Tú Tú, nhanh chóng đi đến. Cũng không cần Liễu Tố Tố nhắc nhở, ngoan ngoãn cởi mũ,
ngẩng đầu nhỏ chờ đợi.
Liễu Tố Tố sửng sốt∶ “Rửa mặt chưa?” Cô cũng suýt quên mất việc này.
Thấy nhóc gật gật đầu, liền đem thuốc từ trong phòng ra, mới vừa ra tới nơi
đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân vang lên, là phó đoàn trưởng Thái
đang đi xuống, cũng không biết xảy ra chuyện gì, biểu tình trên mặt rất
thống khổ, nhìn thấy Liễu Tố Tố muốn nói gì đó không dám, cuối cùng
trừng mắt nhìn cô một cái rồi chạy nhanh ra ngoài.
Liễu Tố Tố: “…” Người nào đây trời.
Tuy từ sau khi có hiềm khích với bà Thái, Liễu Tố Tố không muốn tiếp xúc
với mấy người nhà này, nhưng hiện tại tự dưng bị trừng mắt cũng cảm thấy có chút không vui.
Cô cũng lập tức quay đầu trừng mắt với phó
đoàn trưởng Thái một cái, đặc biệt lúc phát hiện hắn đi đường còn xiêu
xiêu vẹo vẹo trong lòng càng ghét bỏ hơn. Phó đoàn trưởng Hàn nhà cô
chưa từng đi xấu như vậy đâu.
Hiện tại đã có mũ nên Hàn Cẩm đồng ý bôi thuốc, hơn nữa vành nón ngăn ánh nắng mặt trời, vết sẹo càng hồi
phục nhanh, trẻ con vốn dĩ trao đổi chất mạnh, Liễu Tố Tố cảm thấy chờ
mấy ngày nữa vết sẹo có thể nhạt đi.
“Tiểu Cẩm, con có nhớ đêm qua dì nói dì phải đi làm không?”
Hàn Cẩm gật gật đầu, nhóc nhớ rõ.
“Bác Trương hôm qua đó, cũng chính là lãnh đạo của dì, ông ấy biết nhà chúng ta nhiều trẻ con nên cho phép dì về sau có thể làm việc ở nhà, nhưng
vẫn có một số thời điểm tránh không được phải ra ngoài làm, con cùng các em ở nhà thì dì không yên tâm, về sau nếu dì đi làm, các con liền đến
nhà Ngưu Đản chơi được không, chờ tan tầm dì đến đón các con về, nhé?”
Liễu Tố Tố nhẹ giọng hỏi.
Hàn Cẩm chớp chớp mi, qua một lúc lâu mới hỏi∶ “Vậy dì...sẽ về đúng không ạ?”
“Đương nhiên rồi, nhiều nhất là một ngày, chỉ cần không có việc gì, dì sẽ mau
chóng trở về, đến nhà Thiết Đản đón Tiểu Cẩm, chúng ta cùng nhau ăn cơm, được không?”
“Được ạ.” Hàn Cẩm điểm điểm đầu nhỏ, lại nói∶ “Còn có em trai em gái nữa.”
Liễu Tố Tố trước mắt sáng ngời, “Đúng rồi, còn có em trai em gái, các con cùng nhau trở về, cùng ăn cơm ngon nha!”
Đây đúng là chuyển biến tốt đẹp, trước đây Hàn Cẩm tuyệt đối sẽ không suy
xét đến những người khác, với nhóc mà nói, đến chính mình còn không quan trọng, sao có thể suy nghĩ cho người khác? Xem ra mấy ngày nay 'liên
minh nuôi gà' rất có hiệu quả.
“Anh cả mau tới đây, bọn em bắt
được con giun dài lắm nè!” Hàn Trình đột nhiên lớn tiếng gọi, Hàn Cẩm
lập tức chờ mong nhìn về phía Liễu Tố Tố, cô cười gật gật đầu∶ “Đi đi,
con trông các em nhé, đừng để bọn nó làm bẩn quần áo.”
“Vâng ạ!”
Thật ra không cần Liễu Tố Tố nói bọn nó cũng sẽ đặc biệt chú ý, hiện tại
tích cóp ngôi sao đã trở thành việc mà mấy đứa mong chờ nhất — trừ Hàn
Cẩm vì nhóc để ý nhất là nuôi gà con.
Làm việc nhà mấy ngày, mấy
đứa nhỏ đều đã tích cóp đủ hai mươi ngôi sao, nếu không phải hôm nay đến nhà Dư Hồng Anh ăn cơm, Liễu Tố Tố phải đi mua thịt rồi.
Sau khi Hàn Cẩm đáp ứng, Liễu Tố Tố liền đi tìm Trần Nam.
Trần Nam nghe xong liền sửng sốt∶ “Chị dâu... công việc của chị không phải là…”
“Bị bà Thái phá hỏng?” Liễu Tố Tố cười nói, “Không phải việc đó.”
Lại đơn giản cùng cô ấy giải thích một chút, đoàn trưởng Trương nói trước
khi có biện pháp thực hiện, không cần đem việc tưới nước nói cho mọi
người, nhưng cũng chưa nói việc Liễu Tố Tố đi làm cần bảo mật.
Trần Nam không giống Hàn Liệt hiểu ý nghĩa việc đến Bộ quân vụ làm, cho rằng chỗ đó không khác với bên Nhà bộ quản lý nhân khẩu nên cũng không nghĩ
nhiều, vui vẻ thay Liễu Tố Tố.
Ngày hôm qua cô ấy còn cho rằng
công việc của Liễu Tố Tố thật sự đã bị bà Thái phá hỏng, trong lòng gấp
gáp không thôi, nếu không phải bị con quấy quấn chân, cô ấy liền trực
tiếp qua hỏi rồi. Lúc này cô ấy đã yên tâm, cười nói∶ “Đương nhiên là
được, chị đừng khách sáo với em, hơn nữa chị chạy tới chạy lui cũng
phiền, không bằng cứ bảo mấy đứa ở nhà em ăn cơm luôn đi.”
“Đó là lúc không có việc gì thôi, chờ đến lúc có việc, chị còn sợ không có
thời gian quấy rầy em sao?” Liễu Tố Tố lại cùng cô ấy hàn huyên một lát
mới về.