Lê Ngọc Quế còn đang cho rằng Liễu Tố Tố rất hâm mộ mình, tâm tình lo lắng lập tức biến thành đắc ý.
Trên thực tế, Lê Ngọc Quế cũng không định gọi người nhà họ Bao đến đây.
Từ tháng trước khi phát hiện mình mang thai, Lê Ngọc Quế liền vui vẻ không thôi, không chỉ cô ta vui vẻ, Bao Phi Tường cũng vô cùng kích động. Hắn đã kết hôn ba lần, mỗi lần vợ hắn đều ngoài ý muốn qua đời, một đứa con cũng không có, hắn đã ba mươi mấy tuổi mà vẫn chưa có con, nói không
sốt ruột là nói dối.
Sau khi nghe tin Lê Ngọc Quế mang thai, Bao Phi Tường ngẩn người hỏi lại: “Ngọc Quế, em nói cái gì, em thật sự mang thai rồi?!”
Lê Ngọc Quế trợn mắt lên, nói: “Em khám bác sĩ rồi, còn có thể có giả được sao?”
“Thật tốt quá! Thật tốt quá!!” Bao Phi Tường vui sướng kéo Lê Ngọc Quế ngồi
xuống, còn rót nước đưa qua, “Ngọc Quế, thật tốt quá! Giờ anh đi thông
báo cho nương, nương nhất định sẽ rất vui!”
Thấy Lê Ngọc Quế không đáp lời, Bao Phi Tường cười cười: “Vừa rồi là anh không tốt, anh không nên mắng em.”
Lê Ngọc Quế nhìn hắn một cái: “Anh biết anh sai rồi?”
Hai người cãi nhau vẫn là bởi vì Lê Ngọc Quế ở nhà không chịu làm việc.
Bao Phi Tường là đoàn trưởng, tiền trợ cấp cũng cao, nhưng một tháng cũng
chỉ được khoảng 100 đồng, tiền này hắn dùng cho nhà mình, còn phải gửi
về một phần cho bà Bao. Mà hắn và Lê Ngọc Quế đều là người quen ăn xài
phung phí, tiền còn thừa cũng chỉ đủ để chi tiêu, căn bản không để dành
được đồng nào.
Lúc mới dọn đến Lê Ngọc Quế làm nũng nói mình
không muốn đi làm, Bao Phi Tường nghĩ nghĩ, cảm thấy cô ta vừa tới, có
lẽ còn chưa quen nên cũng đồng ý luôn. Ai ngờ đã sống ở đây được gần 1
năm rồi, Lê Ngọc Quế vẫn không có ý tứ muốn ra ngoài làm việc.
Việc này đã chọc giận Bao Phi Tường, dẫn đến trong khoảng thời gian này hai người thường xuyên cãi vã.
Lê Ngọc Quế chắc chắn là không chịu, cô ta gả cho Bao Phi Tường vốn dĩ là
vì muốn hưởng phúc, đời trước cô ta đã ăn đủ đau khổ, đời này thật vất
vả mới tìm được một người chồng có tương lai rộng mở, sao có thể để mình phải chịu khổ? Quan trọng nhất chính là, cô ta vẫn luôn ở trước mặt
Liễu Tố Tố diễu võ dương oai, khoe mình sống hạnh phúc bao nhiêu, nếu
cũng giống những người khác phải ra ngoài làm ruộng, ai còn tới hâm mộ
cô ta nữa?
Lê Ngọc Quế không chịu đi làm, hai vợ chồng cô ta
không ngoài ý muốn mà lại cãi nhau một trận, đột nhiên Lê Ngọc Quế lại
ôm bụng kêu đau.
Bao Phi Tường không tin, hừ lạnh một tiếng: “Cô
đang cãi nhau với tôi, dù có đau cũng là họng đau, bởi vì giọng cô lớn
quá đấy, đau bụng cái quỷ gì?”
Lê Ngọc Quế thiếu chút nữa tức
chết, vốn còn muốn cho hắn một ngạc nhiên, nay liền nói thẳng: “Tôi đang mang thai, sao lại không thể đau bụng?!”
“Cái gì?!” Bao Phi
Tường vẫn không tin, phải đến khi Lê Ngọc Quế lấy phiếu kiểm tra ở bệnh
viện ra, hắn mới tươi cười tin là thật.
Mà lúc này Lê Ngọc Quế
nghe Bao Phi Tường muốn đi gọi điện thoại cho bà Bao thì liền nói: “Em
cũng phải đi gọi điện thoại cho nương em.”
“Em cũng muốn báo tin vui?” Bao Phi Tường hỏi.
“Ngoài báo tin vui, em còn muốn để nương tới chăm sóc em.” Lê Ngọc Quế đắc ý ưỡn bụng.
Nương thường xuyên khoe khoang bà có con rể là đoàn trưởng, nếu mình đón
nương tới đây, người trong thôn không phải sẽ càng hâm mộ nương, sau đó
lại khen mình có tiền đồ hay sao? Nay mình đã có thai, cũng không thể
làm việc, phải tìm người tới để hầu hạ mình chứ, kể chuyện này ra ngoài
càng có mặt mũi. - Lê Ngọc Quế nghĩ
Bao Phi Tường nghe xong cảm
thấy cũng đúng, hắn vất vả lắm mới có được một đứa con, bất luận thế nào cũng không thể để xảy ra chuyện, Lê Ngọc Quế kiều quý một chút cũng là
vì tốt cho con, an toàn của đứa bé là quan trọng nhất.
Song lúc
chuẩn bị đồng ý chuyện này, hắn đột nhiên nhớ tới lúc mình và Lê Ngọc
Quế kết hôn, Đặng Phương tham lam đòi những 150 đồng tiền lễ hỏi, không
đưa bà ta sẽ không gả con gái.
Lê Ngọc Quế lớn lên bình thường,
văn hóa cũng không cao, còn là dân quê, nếu không phải thanh danh khắc
vợ của hắn quá nổi tiếng, không ai chịu gả, hắn tuyệt đối sẽ không đưa
nhiều lễ hỏi như vậy.
Lúc ấy hắn quẫn bách không lấy được ai nên
mới đành đáp ứng, nhưng hiện tại mắt thấy Lê Ngọc Quế càng ngày càng ra
vẻ cao quý, phỏng chừng sau khi mang thai sẽ càng thêm càn quấy, bằng
bất cứ giá nào hắn cũng không thể để Đặng Phương đến đây, bằng không
tiền trong nhà sẽ bị bà ta đào sạch.
“Hay là để nương anh tới đây đi, nương anh đã sớm muốn đến thăm chúng ta, hiện tại em còn mang thai
nữa, bà khẳng định càng thêm vui mừng.” Bao Phi Tường khuyên nhủ.
Lê Ngọc Quế vẫn có chút không muốn, mẹ chồng dù có tốt đến đâu cũng không
bằng mẹ ruột, hơn nữa thời điểm cô ta ly hôn với Hàn Liệt, Đặng Phương
chì chiết chế nhạo cô ta muốn chết, lần này gọi Đặng Phương tới cũng là
vì muốn khoe hạnh phúc mà thôi.
Bao Phi Tường ý đã quyết, những
câu tiếp theo đều là dỗ dành. Nào là bà Bao thường xuyên khoe với hàng
xóm con dâu tốt thế nào, nào là bà Bao chờ ôm cháu trai đã lâu, nhất
định sẽ hầu hạ cô ta thật tốt… Lê Ngọc Quế được nịnh vui vẻ, cứ thế gật
đầu đồng ý.
Cô ta cảm thấy mẹ chồng tới cũng tốt, bà ấy là người
huyện thành, trong tay ít nhiều sẽ có của cải, mang đến đây không phải
cô ta càng được hưởng hay sao? Mà Đặng Phương nổi tiếng là vắt cổ chày
ra nước, trong lòng cũng chỉ nghĩ cho em trai, thể nào cũng sẽ nghĩ cách mang hết những thứ tốt về, không có khả năng hầu hạ cô ta chu đáo.
Tưởng tượng thì tốt đẹp nhưng Lê Ngọc Quế lại trăm triệu không ngờ, bà Bao
không chỉ đến một mình, còn dắt theo em trai em gái của Bao Phi Tường -
Bao Phi Quyên và Bao Phi Cường đến!
Nhìn ba người đi đằng sau Bao Phi Tường, Lê Ngọc Quế liền trợn tròn mắt. Phải biết rằng từ trước đến
nay hai vợ chồng cô ta sống cùng nhau rất dễ chịu, nay thêm ba người
nữa, tiền đâu ra mà dùng?
Tuy Lê Ngọc Quế trọng sinh, nhưng thời
gian này vào đời trước trùng hợp là lúc cô ta bị Hàn Liệt tống vào tù,
cho nên không hề biết gì về nạn đói. Đương nhiên là vẫn có nghe nói
nhiều địa phương thiếu lương, nhưng bởi vì tin tức trong tù không thông, dẫn tới cô ta gần như không biết gì.
Hơn nữa Lê Ngọc Quế thập phần thích được tâng bốc, được đám người bà Bao nịnh nọt một hồi, tâm lý kháng cự dần dần biến mất.
Mấy người lạ mặt đứng ở ven đường nói chuyện, chỉ chốc lát sau liền có quân tẩu đến hỏi có chuyện gì. Bà Bao liền cười ha hả nói con dâu mình mang
thai, không muốn để con dâu vất vả nên bà ta cố ý lại đây chăm sóc. Quân tẩu kia nghe vậy thì hâm mộ Lê Ngọc Quế không thôi, khen cô ta có phúc
khí được nhà chồng quan tâm săn sóc.
Lê Ngọc Quế càng thêm dao
động. Cô ta nghĩ, dù sao thì mình mang thai với ở cữ cũng chỉ khoảng một năm, có thể để hai đứa em của Bao Phi Tường ở bên này một thời gian,
một khi lương thực không đủ thì đuổi bọn họ đi, ở cữ xong thì đuổi bà
Bao về luôn, như vậy vừa giữ được mặt mũi, vừa không cần lo lắng trong
nhà không đủ chi tiêu.
Lê Ngọc Quế nghĩ như vậy, trong lòng đã có quyết định, cười tủm tỉm dẫn người nhà họ Bao lên lầu.
Mộng tưởng tốt đẹp của Lê Ngọc Quế rất nhanh đã bị hiện thực đánh vỡ. Ngay
cả Liễu Tố Tố cũng không ngờ mới là năm thứ nhất mà vấn đề ở quân khu đã nghiêm trọng đến vậy.
——
Thời điểm Liễu Tố Tố gọi điện
thoại cho Liễu Thục Vinh là hạ tuần tháng 5, qua hai tháng nay là gần
tháng 8, ngoài ruộng ngày càng khô hạn.
Trong khoảng thời gian
này, ngoại trừ hai trận mưa phùn thì không có bất cứ một giọt nước nào
rơi từ trên trời xuống. Đoàn trưởng Trương nhìn bầu trời trong vắt, chỉ
cảm thấy đầu càng đau, cũng cũng may là hiện tại sắp tới thời gian thu
hoạch lúa mì, cần không cần tưới nước quá nhiều, bằng không chưa tới một năm, nước sông đều cạn hết.
Mấy người Liễu Tố Tố bận rộn luôn
chân luôn tay, canh chừng cẩn thận lương thực ngoài ruộng, phòng ngừa
xảy ra một vấn đề khác—— nạn hạn hán dễ dàng đưa tới nạn sâu bệnh, quân
khu khó khăn lắm mới khá lên, hiện tại ông trời không chiều lòng người,
nếu thêm sâu bệnh nữa thì thật sự xong rồi.
Ngoài ra còn phải thường xuyên đi kiểm tra ống nước. Thời tiết nóng, nắng độc, ống nước dù là làm từ keo cũng sợ sẽ bị nứt vỡ.
Công tác bận rộn, tan làm cũng không dễ chịu gì. Thời gian này chỉ cần vừa
tan tầm, việc đầu tiên Liễu Tố Tố làm chính là đi vào phòng bếp lấy rổ,
đi theo mấy đứa nhỏ lên núi.
Ngược lại không phải đi đào rau dại
về ăn, mà chủ yếu là do Tiểu Lộ, Hàn Cẩm và Hàn Tú Tú đều đã đi học,
“sức lao động” trong nhà giảm đi, chỉ còn lại hai đứa Hàn Tiền, Hàn
Trình. Ngoài hai đứa nó còn có Tam Cường nhà Lữ Linh Chi cùng Thiết Đản
nhà Trần Nam, một đứa so với một đứa còn nhỏ hơn, đến cả củ cải nhỏ Hàn
Tiền cũng có thể làm 'đại ca' trong nhóm.
Trẻ con không làm được
quá nhiều việc, Liễu Tố Tố cũng sợ không an toàn, dặn bọn nó đừng đi lên núi, tìm cỏ dại cho lợn ăn ở chân núi thôi. Nhưng chân núi không nhiều
cây cỏ lắm, ở nhà trừ gà vịt lợn, số lượng thỏ cũng tăng lên nhanh
chóng, tất cả đều ăn không đủ no, chỉ có thể chờ mấy đứa Tiểu Lộ đi học
về rồi lại cùng nhau lên núi một chuyến.
Liễu Tố Tố sợ thời gian
quá muộn nên cũng đi theo, nhiều người tốc độ nhanh hơn, mà chạng vạng
có người lớn đi cùng cũng an tâm hơn một chút, cô, Lữ Linh Chi và Trần
Nam sẽ thay phiên nhau đi cùng bọn trẻ.
Liễu Tố Tố nhìn mấy đứa nhỏ vội vàng đào cỏ thì rất buồn cười, khuyên mấy
đứa nó cứ làm từ từ, đừng để đập vào tay, thời gian vẫn đủ.
Tiểu Lộ liền lắc lắc đầu: “Nương, bọn con sẽ không đụng vào tay đâu, nương cứ yên tâm.”
Hàn Tú Tú cũng nói: “Nếu không làm nhanh trời tối không nhìn thấy gì mất.”
Hàn Cẩm đột nhiên dừng tay, móc ra từ sau lưng một cái đèn pin.
“Oa! Anh hai, anh lấy đèn pin từ bao giờ thế?!” Hàn Trình kinh ngạc hỏi.
Hàn Cẩm nhấp miệng cười cười: “Chuẩn bị trước.”
Nó sợ trời tối không cẩn thận té ngã cho nên mới cố ý vào phòng cầm đèn pin đi.
Liễu Tố Tố nhìn một đám củ cải nhỏ lo lắng như vậy thì lại nhấn mạnh sẽ đủ
thời gian, thấy mấy đứa nó vẫn không tin, cô cũng không nhắc nữa, dù sao thì qua hai ngày biết đủ thời gian sẽ ổn thôi.
Liễu Tố Tố tính
thời gian tương đối chuẩn, lúc làm xong hết việc vừa vặn tròn 6 giờ,
hiện tại là mùa hè, đến khoảng 6 giờ rưỡi trời mới bắt đầu tối, lúc này
trở về có thể nấu cơm luôn, một chút cũng không muộn.
Giống như
cô suy nghĩ, mấy đứa nhỏ đi vài lần biết thời gian đủ nên không còn nóng nảy nữa, đào cỏ xong còn thời gian sẽ ở trên núi chạy nhảy, Liễu Tố Tố
không cần hỏi cũng biết bọn nó vẫn chưa từ bỏ “đại kế tìm dê”.
Hàn Trình thấy nương cười cười nhìn mình vung vẩy tay, rất có tự tin nói:
“Nương đừng không tin, nói không chừng qua không bao lâu nữa bọn con có
thể bắt được dê mang về đó.”
Đến lúc đó nó muốn lập tức cho vào trong nồi, chờ cha xử lý sạch sẽ thì để nương làm món thịt dê nướng lần trước!
Tưởng tượng đến thịt dê thơm ngon, nước miếng Hàn Trình liền chảy ra, làm nó phải vội vàng chép chép một cái.
Liễu Tố Tố phì cười xoa xoa cái đầu dưa của nó: “Được được, nương chờ, nếu
không bắt được dê thì bắt gà rừng gì đó cũng được, cả nhà ta ăn một bữa
mặn thật ngon!”
Nghe cô nói như vậy, mấy đứa nhỏ hoàn toàn chịu không được, vung cái cuốc lên chạy đi.
Mấy đứa nó đã lên núi rất nhiều lần, Liễu Tố Tố cũng dặn dò qua rất nhiều
lần, đều biết nơi nào nên đi, nơi nào không nên đi, cho nên cô cũng
không quá lo lắng, bọn nhỏ phải đến trường học, đúng thật là muốn chạy
ra ngoài chơi, chỉ cần trước khi trời tối quay trở lại chỗ cô là được.
Điều làm Liễu Tố Tố không ngờ là, cho bọn nhỏ chạy đi chơi lại phát hiện ra một sự kiện.
Hàn Cẩm là người phát hiện đầu tiên.
Hôm nay đến phiên Liễu Tố Tố dẫn bọn trẻ lên núi, đào xong cỏ dại và đồ ăn
cho lợn, mấy đứa nó lại bắt đầu đi “tìm thịt”, Liễu Tố Tố thì đi đào
giun cho gà vịt ăn, để bọn chúng đẻ thêm trứng. Đột nhiên cô nghe thấy
phía sau có động tĩnh, quay đầu lại nhìn, hoá ra là Hàn Cẩm.
“Tiểu Cẩm, làm sao vậy?”
Hàn Cẩm kéo cánh tay cô: “Nương... đi.”
Liễu Tố Tố đứng lên đi theo sau nó. Đi một lát cô liền phát hiện có người đang đào rau dại.
Ban đầu Liễu Tố Tố cũng không để ý, rốt cuộc mấy ngày nay thường xuyên nhìn thấy người lên núi đào rau. Cũng không phải hiện tại không có gì ăn,
thiên tai mới vừa phát sinh, lương thực ngoài ruộng đều phát triển khả
tốt, nhưng trong lòng mọi người lo lắng, quýnh lên liền muốn phòng bị
trước, bắt đầu tích trữ lương thực. Mặc kệ là cái gì, chỉ cần có thể ăn
được đều phải mang về cất trữ và.
Liễu Tố Tố không làm như vậy,
nguyên nhân rất đơn giản, trên núi cũng chỉ có rau dại, không có mưa nên mấy thứ như nấm mộc nhĩ gì đó đều rất ít, hiện tại cũng đã qua mùa
măng. Nếu chỉ muốn một chút rau dại như vậy, căn bản không cần phải lên
núi tìm, vườn nhà mình không phải vẫn còn rất nhiều sao?
Lương
thực có thể để lâu, thịt phơi khô cũng có thể để lâu, nhưng rau dưa thì
không. Không ăn nhanh còn chiếm đất trồng, chờ tới khi nước ngày càng
ít, đất trong vườn không trồng được nữa, lên núi tìm rau dại vẫn chưa
muộn.
Cô không tìm, cũng không muốn cản người khác, núi này là
của nhà nước, ai cũng có thể lên đó kiếm đồ ăn, nếu tùy ý đi khuyên,
không chừng người ta còn cho rằng cô muốn đuổi họ đi để độc chiếm. Trước đó Liễu Tố Tố không khuyên can là bởi vì cô cho rằng mọi người đều chỉ
là đào rau dại mà thôi, lúc này đi theo Hàn Cẩm xem mới phát hiện, này
nào phải đào rau dại, phải gọi là cày ruộng mới đúng!
Hiện tại đã sớm qua mùa rau dại, tới tháng 8 rau dại đều đã già, muốn mang về ăn thì phải tìm phần búp non nhất.
Liễu Tố Tố sửng sốt muốn nói chuyện, những người đang đào đất kia cũng đã
chú ý tới cô. Dù sao cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì, mấy quân tẩu kia cười cười, nhặt hết rau nhét vào trong rổ, cắp rổ chạy nhanh về nhà.
Bọn họ đi rồi Hàn Cẩm mới đi đến, ngồi xổm xuống, dùng tay nhỏ cẩn thận đập phẳng lại những chỗ đất bị gồ ghề lồi lõm. Liễu Tố Tố biết nó rất thiện lương, cũng không nói thêm cái gì mà đi qua cùng nó đập đất.
Sau khi Hàn Cẩm đập đất xong mới ngửa đầu hỏi: “Nương... vì sao ạ?”
Câu hỏi không đầu không đuôi, Liễu Tố Tố lại nghe hiểu. Cô nghĩ nghĩ một lúc, nói: “Bởi vì mọi người cảm thấy sợ hãi.”
Đời sau cùng cũng vậy, phàm là xuất hiện tin đồn nói khả năng sẽ gặp phải
vấn đề gì đó, mọi người đều sẽ bắt đầu điên cuồng mua sắm, người ở niên
đại không có cảm giác an toàn, làm như vậy cũng là bình thường.
Nhưng mà bình thường là một chuyện, có nên làm như vậy hay không lại là một
chuyện khác. Núi chỉ có từng này, phía sau còn hai năm nạn đói nữa, hiện tại đã bắt đầu vì tìm rau dại mà phá tanh bành mọi thứ, cuộc sống sau
này phải sống làm sao, uống gió mà sống à?
Liễu Tố Tố ngẫm nghĩ, dẫn Hàn Cẩm về trước, ngày hôm sau liền nói chuyện này với đoàn trưởng Trương.
Đoàn trưởng Trương nghe xong liền thở dài, cùng ngày thông báo mọi người mở
họp ở cửa nhà ăn, nội dung cuộc họp tất nhiên là bảo mọi người đừng gấp
gáp quá, mặc kệ thế nào, ít nhất lương thực năm nay vẫn được đảm bảo.
“… Sau này sẽ có chuyện gì, tình hình năm sau có thể tốt hơn hay không,
chúng ta đều không biết, nếu mọi người lãng phí hết tất cả tài nguyên
trên núi vào lúc này, về sau sẽ không còn cái gì để trông cậy vào. Huống hồ mọi người vặt sạch rau dại, gà rừng thỏ hoang sẽ không còn gì để ăn, tết đến muốn ăn thịt cũng không được, đúng không?”
Đoàn trưởng
Trương nói hết những lời thấm thía, sau đó còn đi tìm Chung sư trưởng
nói chuyện. Chung sư liền trưởng phái một đội tuần tra trên núi mỗi
ngày, cứ như vậy bầu không khí hỗn loạn vì đào rau dại mới khá hơn một
chút.
——
Thời gian rất nhanh đã đến tháng 10, vẫn như cũ
là thời gian thu hoạch vụ thu, lúc này đây mọi người theo thường lệ bận
đến khí thế ngất trời, nhưng so với lúc trước thì càng thêm cẩn thận.
Sau mỗi ngày thu hoạch, mấy đứa trẻ con đều sẽ ra ngoài ruộng kiểm tra một
lần, phàm là phát hiện có hạt lúa mì rơi rớt, dù chỉ có một hai hạt
thôi, cũng phải nhặt về, tuốt lúa mì xong cũng không mang rơm đi nhóm
lửa mà ném vào hầm biogas để tạo thêm phân sinh học.
Đây là Liễu
Tố Tố cố ý tuyên truyền cho mọi người biết, nước càng ngày càng ít cho
nên độ phì nhiêu của đất càng thêm quan trọng, chỉ cần là thứ có tác
dụng đều không thể lãng phí.
Thu hoạch lúa mì xong, tiếp theo phải bắt đầu thu hoạch rau trong vườn.
Lần này Liễu Tố Tố trồng không ít đậu phộng, nhờ có hầm biogas mà đậu phộng đào ra đều rất to, cô cực kỳ vừa lòng, mà bà Bao làm vườn ở bên cạnh
cũng sáng mắt lên.
Tuy Lê Ngọc Quế và Bao Phi Tường đã dọn đến
đây lâu rồi nhưng vườn rau vẫn chưa từng được sử dụng, Liễu Tố Tố cũng
lười quản, dù sao thì vườn nhà cô cũng đủ lớn, đám người Lê Ngọc Quế
không dùng cũng không liên quan gì đến cô.
Nhưng bà Bao đến đây
thấy vườn trống không liền chủ động đi cuốc đất, định trồng một đợt mới. Thấy Liễu Tố Tố đặt sọt đậu phộng bên cạnh, tròng mắt bà ta đảo loạn,
sau đó tươi cười đi đến chào hỏi.